“Cha và ba con vốn chuẩn bị chờ khi mọi chuyện qua đi, sẽ cử hành hôn lễ.” Nghe Tô Hàm nói, Hứa Duệ sờ đầu của cậu cười trả lời, “Bằng không cứ để ba con đi theo cha không danh không phân như vậy, cảm giác rất có lỗi.”
Không danh không phân?
Tô Hàm nghe xong sau trừng mắt, nhìn về phía Tô Minh Diệp, không tiếng động hỏi: Ba, thì ra cho tới bây giờ ba vẫn rất muốn có danh phận hả?
Quả nhiên, cậu thấy Tô Minh Diệp nghe xong mặt đen lại.
“Này, Hứa Duệ cậu thật đúng là kẻ nói một đằng nghĩ một nẻo, người luôn muốn có danh phận không phải cậu à?” Vương Kha thay Tô Minh Diệp nói, không chút lưu tình vạch trần Hứa Duệ, “Lúc trước không biết ai vội vàng muốn ở cũng với người ta, giờ còn nói không so đo danh phận.”
Nghe Vương Kha vạch trần mình, Hứa Duệ tuyệt không để ý, thậm chí còn rất thích ý.
Ông ước gì người cả thế giới này đều biết mình yêu Tô Minh Diệp thế nào ấy chứ.
Ông yêu từ nhỏ, bảo vệ người ấy hơn một trăm năm, có thể để tất cả mọi người biết người ấy là của mình, Hứa Duệ rất vui vẻ, cực kỳ vui vẻ.
Ông chờ đợi ngày này, không biết đã đợi bao lâu.
“Hứa Duệ, đột nhiên tôi nghĩ, hay là để Tiểu Nghị và Tiểu Hàm kết hôn cùng hai người luôn đi.” Vương Kha ngồi một bên đột nhiên nhìn mọi người mở miệng, “Cha con ba người kết hôn cùng một ngày, đến lúc đó càng có thêm nhiều tin tức lớn ha.”
Nghe Vương Kha nói, Tô Minh Diệp tao nhã nở nụ cười, sau đó nhìn người ngồi bên cạnh Vương Kha, vừa rồi mọi người luôn xem là kẻ tàng hình – Lôi Trăn nói “Đối với cái giả thuyết không đáng tin của Vương Kha nhà anh, anh không muốn nói gì sao?”
Con và ba, cha cùng kết hôn một ngày, tưởng tượng thế nào?
Không nghĩ tới Lôi Trăn nghe xong gật đầu “Thật ra cũng không phải không được, hơn nữa nếu cùng tổ chức, còn có thể tiết kiệm chi phí.”
Nhìn dáng vẻ nghiêm trang của Lôi Trăn, Tô Minh Diệp có một chút ngạc nhiên, nhưng lấy công lực của ông nhìn không ra mà thôi.
“Cùng kết hôn một ngày là không thể được.” Hứa Duệ đột nhiên mở miệng, “Nhưng chúng ta có thể bàn bạc một chút về chuyện kết hôn của Tiểu Hàm và Lôi Nghị.”
“Cái này đương nhiên.” Vương Kha nghe vậy vội vàng ngồi thẳng, ông sớm muốn Tô Hàm trở thành con dâu mình rồi, “Nhưng Đại Chủ Tịch Tô nhà các người có đồng ý không.”
“Đương nhiên đồng ý.” Tô Minh Diệp cười nói tiếp, “Để Lôi Nghị làm con dâu tôi, tôi rất vừa lòng.”
“Cậu vừa nói gì?” Vương Kha đào đào lỗ tai, “Người phải gả là Tô Hàm mới đúng chứ.”
“Đáng cười, tôi và Hứa Duệ chỉ có một đứa con trai, mặc kệ Tô gia hay Hiệp Hội tinh sư của Hứa Duệ đều chờ nó kế thừa đấy, sao có thể gả đi được, phải biết rằng, con trai tôi ưu tú giống tôi còn kế thừa dị năng thuấn di của tôi và lực tinh thần của Hứa Duệ, chuyện như vậy tỷ lệ rất nhỏ nha, làm sao có thể cho người nhà họ Lôi lấy làm về vợ được.”
Hơn nữa cấp bậc dù là dị năng hay lực tinh thần của Tô Hàm cũng không thấp, Tô Minh Diệp còn rất kiêu ngạo về đứa con trai này đấy.
“Lôi Nghị nhà tôi còn phải kế thừa Lôi gia, cho nên Tô Hàm phải gả.”
“Lôi Nghị phải gả.”
“Tô Hàm phải gả.”
“Lôi Nghị…”
Nhìn hai người lại bắt đầu đối chọi gay gắt, mà hai người khác hiển nhiên không có ý khuyên nhủ người của mình, Tô Hàm nhìn nhìn, dường như không ai chú ý, quyết đoán ôm con chạy mất.
Đi đến một chỗ yên tĩnh ở bên ngoài cậu ôm Lôi Triêu ngồi xuống, Tô Hàm nhìn con trên chân của mình nói, “Không nghĩ tới ông của con còn có một mặt như vậy.”
Bình thường cậu luôn thấy Tô Minh Diệp trang nghiêm khéo léo, so với người cha như Hứa Duệ còn nghiêm cẩn hơn, không nghĩ tới hôm nay có thể nhìn thấy một mặt… Ấu trĩ như vậy.
Quan hệ của ba và cha với chú Vương, có lẽ… rất tốt nhỉ.
Nếu không, lấy hiểu biết của cậu với Tô Minh Diệp mà nói, chắc chắn không thoải mái tranh cãi như vậy.
Nghe không hiểu Tô Hàm nói gì, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lôi Triêu đầy nghi hoặc, ánh mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm ba mình.
Thấy con trai nhìn mình không chuyển mắt, Tô Hàm nhịn không được vươn tay chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của bé.
“Con trai ngoan, gọi một tiếng ba cho ba nghe nào.”
Nghe Tô Hàm nói, Lôi Triêu trừng mắt nhìn, sau đó mở miệng “Baba”
Nghe được xưng hô mình muốn nghe, Tô Hàm vui vẻ hôn hôn mặt con “Con trai à, sao con có thể đáng yêu như vậy nhỉ, đúng là bảo bối nhỏ của ba mà, nào, lại hôn ba một cái!”
Nói xong nghiêng đầu đưa cái má trắng không kém về phía Lôi Triêu.
Vốn cho là bé Lôi Triêu nghe không hiểu lời mình, nhưng không nghĩ tới bé nghe xong, dùng cái miệng nhỏ nhắn ẩm ướt ấn lên mặt mình, hôn một cái, còn để lại một ít nước miếng dính dính trên mặt.
“Con à, con mới hơn hai tháng đấy, con thật quá thông minh.” Cố không lau nước miếng bé Lôi Triêu để lại trên mặt, Tô Hàm vui vẻ nói.
Có lẽ biết ba mình đang vui, bé Lôi Triêu đứng trên đùi Tô Hàm, vui vẻ quơ hai cánh tay, hai cái chân nhỏ nhảy lên nhảy xuống, vui vẻ cực kỳ.
“Vậy con gọi được ba rồi, còn hôn ba nữa, thì con có thể đứng không đây?” Nhìn bé Lôi Triêu chơi đùa vui vẻ, Tô Hàm đột nhiên nói.
Nói xong, Tô Hàm ôm bé Lôi Triêu từ trên người mình đặt bé xuống dưới đất “Nào, con trai ngoan, đứng một cái cho ba xem nào.”
Sau đó, cũng chậm chậm bỏ tay mình ra khỏi tay Lôi Triêu, cuối cùng Tô Hàm nhìn thấy con mình vững vàng đứng trên mặt đất.
“Con à, con quá tuyệt vời!”
Nhìn con, Tô Hàm thật tâm khen, không nghĩ tới cậu vừa mới dứt lời, thì con trai mình dùng đôi chân ngắn lảo đảo bước về phía mình.
“Con à.” ôm Lôi Triêu vào lòng, Tô Hàm cảm thấy kiêu ngạo cực kỳ, “Con quá lợi hại, ba mới đi hai tháng, con chẳng những đứng được, mà còn chạy được.” Tuy chỉ ngắn ngủn hai bước.
“Con ba ngoan như vậy, cha con biết nhất định sẽ rất vui.” Tô Hàm nói xong, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Lôi Triêu, “Con trai, con có nhớ cha con không.”
Nhìn ba nói chuyện với mình, bé Lôi Triêu mở miệng, y y nha nha, không thành từ đáp lời.
“Nhớ? Cha con nhất định cũng rất nhớ con, vậy thì, chúng ta gọi video với cha được không?” Tô Hàm nói xong với con, thì gọi cho Lôi Nghị.
Cậu chỉ muốn cho anh biết tin tức con chạy được rồi thôi, mới không phải cậu nhớ anh đâu.
Bên kia bắt máy rất nhanh, Lôi Nghị một thân quân trang ngồi đó.
Nhìn còn đẹp trai hơn cả buổi sáng hôm nay.
“Mới xa nhau nửa ngày, đã nhịn không được nhớ anh rồi à?” Nhìn hình chiếu Tô Hàm, Lôi Nghị cười nói.
Chậc chậc, nụ cười này quá đẹp rồi đó?
“Tiểu Hàm?”
“À?” Tô Hàm kịp phản ứng, sau đó ho khan một tiếng nói, “Em gọi cho anh là muốn nói cho anh biết, con của chúng ta… nó đã chạy được rồi đấy.” Nói xong, chỉ vào hình chiếu Lôi Nghị nói với Lôi Triêu, “Nhìn thấy không con trai, người nọ là cha con đấy, con có nhớ cha không?”
Nhớ anh không phải là em sao? Lôi Nghị vui vẻ nghĩ trong lòng, như nghe được tin con mình biết chạy, anh cũng rất vui.
“Nào, gọi cha đi.” Tô Hàm chỉ Lôi Nghị nói với bé Lôi Triêu.
“Tiểu Hàm, Tiểu Triêu còn nhỏ, từ ‘cha’ khó như vậy nó không nói được đâu.” Lôi Nghị buồn cười nói.
Nhìn người ba chỉ vào, bé Lôi Triêu cảm thấy rất quen thuộc, tay nhỏ quơ quơ, bé nghĩ trong chốc lát, đột nhiên gọi một câu “Mama”
“Phốc!” Tô Hàm lập tức bật cười, “Con à… Ha ha ha… sao con lại nói như vậy… Mama… Ha ha ha…”
Nhìn Tô Hàm cười như điên, mặt Lôi Nghị có chút vặn vẹo.
“Anh cũng hiểu được và rất vui có phải không, con gọi anh là mẹ đấy? Ha ha!” Nhìn biểu tình Lôi Nghị, Tô Hàm cười càng hăng say.
Nghe Tô Hàm nói, Lôi Nghị nhíu mày “Chờ anh trở về, chúng sẽ thảo luận vấn đề này, xem ai là ba, ai là mẹ.”
Vốn cho rằng Tô Hàm nghe xong sẽ tức giơ chân, lại không nghĩ tới Tô Hàm trừng mắt nhìn “Hoan nghênh anh về tham luận.”
Nói xong còn rất có ý ngắm đũng quần Lôi Nghị một cái.
Đổi lại Lôi Nghị bị nghẹn.
Nhìn Lôi Nghị bị mình làm nghẹn nói không ra lời, Tô Hàm cười rất đắc ý.
Mãi đến khi Hứa Duệ tìm được, cậu vẫn còn ôm Lôi Triêu cười.
“Cha” nhìn Hứa Duệ, Tô Hàm mới ngưng cười, “Không có gì, đúng rồi, mấy người ba đâu ạ?”
“Còn ở bên trong nói chuyện.” Cười cười, Hứa Duệ đáp.
“À.” Tô Hàm gật đầu, sau đó hỏi, “Cha, cha và ba rất thân với cha và ba Lôi Nghị phải không?”
Hứa Duệ nghe vậy cười cười, hỏi Tô Hàm “Vì sao lại hỏi như vậy?”
“Con cảm thấy ba ở trước mặt họ không giống như ngày thường.”
“Ừ.” Nghe được lời của con, Hứa Duệ gật đầu nói, “Khi rời nhà tới một ngôi trường ở nơi này đi học, ba của con và chú Vương Kha là bạn cùng phòng, con đừng nhìn quan hệ bây giờ của họ không tốt, thật ra họ là bạn tốt của nhau, chẳng qua trước kia vì đủ loại nguyên nhân, mà không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể giả vờ không quen biết.”
“Cha và ba ấy, vì có thể để đời sau của chúng ta đường đường chính chính mà sống, thoải mái sử dụng dị năng thuấn di, không cần tiếp tục trốn trốn tránh tránh, mà phải sống cẩn thận như vậy, không thể tiếp xúc với bạn bè, thậm chí không thể công khai thân phận, trước mặt người khác còn phải giả vờ như người xa lạ.” Nhìn Hứa Duệ, Tô Hàm chậm rãi mở miệng.
Cậu đột nhiên cảm thấy rất đau lòng, cho song thân(1) của mình.
Vuốt mặt Tô Hàm, Hứa Duệ cười nói “Cha và ba một chút cũng không khổ, ngược lại, có thể yêu được người như ba con, và có một đứa con trai như con, đứa cháu đáng yêu như Tiểu Triêu, cha cảm thấy rất hạnh phúc.”
Nghe Hứa Duệ nói, Tô Hàm nở nụ cười.
Đúng vậy, bây giờ khổ tận cam lai.
“Đúng rồi, cha, ba mọi người đang còn bàn bạc sao, về vấn đề con và Lôi Nghị… Ai gả ai lấy.” Nhìn Hứa Duệ, Tô Hàm chậm rãi rì rì nói, “Thật ra con nghĩ, gả hay lấy cũng không sao đâu, đều là nam mà, hơn nữa kế thừa cái gì chứ, cha và ba hoàn toàn có thể sinh thêm một đứa nữa mà.”
“Thế nào?” Nghe Tô Hàm nói, Hứa Duệ mở miệng “Con không muốn kế thừa thế lực trong tay cha và ba con sao?”
“Cũng không phải.” đổi cái tư thế ôm Lôi Triêu, Tô Hàm nghĩ nói, “Con chỉ cảm thấy, làm tinh sư còn được, chứ để con quản lý một gia tộc, con làm không nổi, có muốn cũng không được, nếu không con tiếp quản phần của cha, sau đó cha và ba cố gắng, sinh thêm một người kế thừa gia nghiệp của ba?”
Thật ra cậu thực sự không thích hợp với chức vị quản lý, bằng không đời trước cũng sẽ không bị hai kẻ kia hãm hại, cuối cùng còn bị ép đi vào chỗ chết.
Hứa Duệ nghe Tô Hàm nói còn cười cười tiết lộ cho cậu một chuyện “Con muốn thế nào cũng được, cha và ba con cũng không ép con, như mà… Có khả năng con đã có em gái hoặc em trai rồi.”