Trọng Sinh Vị Lai Chi Vương Đích Kỳ Lân

Chương 50: Lui ra phía sau hai bước



Trong vườn linh thực, loại được trồng nhiều nhất chính là những bụi cây linh thực thấp bé. Đây cũng là thứ đặc sắc nhất của Tinh cầu Kỳ Lân, bọn họ rất ít khi gieo trồng những loại linh thực cao lớn. Thử nghĩ xem, một con Kỳ Lân nho nhỏ đứng dưới tàng cây, ngửa đầu nhìn những cây linh thực lớn lên cao vút, chắc cũng giống như một thú nhân đứng trong rừng rậm nguyên thủy nhìn đại thụ cao to chọc trời. Vì để Kỳ Lân có được sự thể nghiệm tốt đẹp, bọn họ sẽ không trồng những loại linh thực cao to, tuy rằng Kỳ Lân không nhất định sẽ tiến vào vườn linh thực của bọn họ.

Nói đến cũng kỳ quái, tinh cầu Kỳ Lân cũng không thích hợp cho những linh thực cao lớn kia sinh trưởng, khi linh thực sinh trưởng đến độ cao nhất định sẽ trì trệ không phát triển thêm, mười cây đã có tám cây là cái dạng này. Bởi vậy, cư dân trên tinh cầu Kỳ Lân cũng không thích loại linh thực cao lớn.

Dung An lại một lần nữa theo Bạch Lão Đầu đi vào vườn linh thực, nhìn đám linh thực không cao được bao nhiêu kia, không hiểu sao có cảm giác an toàn.

“Muốn đào vài gốc bỏ vào không gian hay không?” Bạch Lão Đầu ho nhẹ, hoàn toàn không cảm thấy tùy ý đào linh thực trong vườn linh thực có gì không đúng, “Đại đế nhất định duy trì cậu.”

Nghe câu trước, Dung An tâm động, nhưng sau khi nghe được câu sau, Dung An có thể xác định Bạch Lão Đầu đang xúi giục mình, mà đại đế bọn họ nhất định cũng không biết điểm này.

“Có theo dõi,” Dung An bình tĩnh nói, “Giống linh thực ở đâu nhi? Hoặc là trực tiếp cắt một đoạn linh thực bò lan ra?”

Nhìn Dung An thuần thục cắt đứt linh thực, Bạch Lão Đầu cân nhắc tiểu vương hậu trước kia nhất định bẻ không ít nhánh linh thực bỏ vào trong không gian rồi, trái phải nhìn qua một cái, tiến đến bên tai Dung An, nói nhỏ, “Trong không gian có bao nhiêu linh thực?”

Động tác trong tay Dung An dừng lại, quay đầu nhìn về phía Bạch Lão Đầu, nhìn chằm chằm đối phương trong chốc lát, mới nói, “Đây là bí mật.”

Khi dễ cậu thiếu kiến thức về thế giới thú nhân sao, Kỳ Lân sao có thể tùy tiện nói trong không gian thế nào cho người khác biết được. Dung An chuyển hướng qua linh thực khác, loại linh thực này so với những loại trước kia từng thấy không giống nhau, nên đem vào trong không gian, tuy hiện tại không có nhiều tinh thần lực làm bọn nó kết quả, nhưng nhìn nhìn cũng tốt.

“Ân, xem ra cậu hiểu rõ,” Bạch Lão Đầu còn tưởng rằng tiểu vương hậu sẽ ngây ngốc nói cho mình tình hình thực tế, “Không có học ngốc.”

Làm một một người có chỉ số thông minh sắp biến mất, Dung An tỏ vẻ cái này mình vẫn biết, cho dù chỉ số thông minh của cậu biến thành số âm, rơi xuống khỏi chân trời.

Trên đường cái, vương tử ngoại tinh vừa đi vừa gặm hạt dưa, xin tới tinh cầu Kỳ Lân rất gian nan, Già Mã Tinh cầu cũng chỉ có mấy cái Kỳ Lân, còn làm đến không giống người thường như thế. Magar nhìn về phía các cửa hàng ven các ngã tư đường, nơi này rất náo nhiệt, quả thật là một cái tinh cầu du lịch.

“Ở đâu đây?” Magar ở lại tại trung tâm thành thị của tinh cầu Kỳ Lân. Mở quang não, kiểm tra bản đồ, Mặt Hệ Thống nhất định đi theo Mặc Sĩ Phong.

Trên bản đồ tự nhiên không có địa điểm cụ thể nơi đại đế cư trú, nhưng cũng có thể khóa định mấy vị trí. Magar lại mở ra giao diện khác, phụ cận tinh cầu Kỳ Lân xuất hiện lốc xoáy thần bí, thứ này càng phải chú ý nhiều hơn, đừng để khi rời đi không cẩn thận rơi vào lốc xoáy. Cái tinh cầu Kỳ Lân này đúng là có nhiều khác biệt, không đơn giản chỉ là khác biệt giữa thảm thực vật trên tinh cầu, từ trường cũng rất khác so với các tinh cầu khác.

Sau khi đi vào tinh cầu Kỳ Lân, Magar thường xuyên ở trên phố lắc lư, phảng phất như đang nói cho những người đó, hắn đã tới.

Mặc Sĩ Phong sớm đã biết Magar tới tinh cầu Kỳ Lân, người phê văn kiện chính là hắn đó. Không có hắn vị đại đế này cho phép, người ngoại tinh sao có thể đi vào tinh cầu Kỳ Lân.

Sau hai ngày lắc lư, Magar ở trên mạng gặp được Dung An, người này có vẻ không ham thích với hiện thực cho lắm, ở trên mạng càng dễ dàng gặp được Dung An.

Dung An không mang mặt hệ thống, cũng không lại cửa hàng, lại đến tiệm khác nhìn nhìn một chút, xem giá thị trường. Nhìn thấy Magar nghênh diện đi tới, cậu chỉ cảm thấy thật lụn bại.

“Lại gặp mặt,” Magar cười chào hỏi Dung An, “Thi đấu lần trước rất xuất sắc.”

Còn nhắc thi đấu lần trước, Dung An tỏ vẻ đến cuối cùng chẳng những không thắng, còn hạ tuyến tại chỗ. Phỏng chừng việc này cũng lưu lại ấn tượng sâu sắc cho mọi người, vẫn không cần nhắc lại chuyện này mới thỏa đáng.

“Nghe nói cậu ở tinh cầu Kỳ Lân, vừa lúc ta cũng ở đây, không bằng hẹn thời gian ăn bữa cơm, tâm sự một chút?” Magar còn chưa từ bỏ định hẹn Dung An.

“Chúng ta không có gì để tâm sự.” Dung An hắc tuyến, không có việc gì cùng một người ngoại tinh ngồi chung làm chi. Cho dù đối phương là hình người, nhưng nghe nói nguyên hình của Y Tháp tinh hệ đều là các loại hình thái, rất khó coi, còn là thuộc về cái loại hình thân mềm nữa chứ.

Sau đó, không có sau đó, bởi vì Dung An lại hạ tuyến tại chỗ.

Magar trơ mắt nhìn Dung An offline, đạm cười, Mặt Hệ Thống này vẫn như cũ, không thích nói quá nhiều với mình, đối phương thích Mặc Sĩ Phong như vậy?

Sau khi chạy xuống tuyến, Dung An đi ra hoa viên phơi nắng, còn biến thành Kỳ Lân nằm trên thảm lông phơi nắng. Cậu rất đáng xấu hổ mà thích sinh hoạt giống y như sủng vật này, thậm chí còn không muốn biến thành hình người.

Chờ khi Mặc Sĩ Phong đi tới, hắn liền thấy một con tiểu Kỳ Lân ôm cái đuôi híp mắt cuốn cong người ở đằng kia. Xa xa nhìn qua, thật sự là giống một con mèo con.

Đoạn này thời gian thực sự quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức làm Mặc Sĩ Phong có dự cảm không ổn.

Sau khi mặt trời xuống núi, Dung An mới duỗi duỗi móng vuốt bò dậy, run run thân thể, quay đầu liền thấy Mặc Sĩ Phong đang ngồi ở bên cạnh đọc sách. Đi hai bước, Dung An lúc này mới biến thành hình người cùng Mặc Sĩ Phong về phòng.

Ngốc ở đây lâu, Mặc Sĩ Phong cũng sẽ chủ động mang Dung An đến địa phương khác ở tinh cầu Kỳ Lân đi dạo một chút, còn ở một chỗ mãi, Mặc Sĩ Phong hoài nghi tiểu Kỳ Lân sẽ bị hắn dưỡng phế luôn.

Dung An không phải một người đặc biệt có lòng hiếu kỳ, chính như khi cậu vừa mới đến Đế Tinh tuy nhìn thấy những thứ mới lạ nhưng cũng không có tò mò, cũng không nghĩ đến việc muốn tới chỗ đó xem một chút. Sau khi đi vào tinh cầu Kỳ Lân, Dung An cũng cảm giác như thế, thứ trước nhất làm cậu tò mò chính là khí hậu nơi này sao lại tốt như vậy, ngược lại một chút cũng không hiếu kỳ dân chúng bên ngoài sinh hoạt ra sao.

Đi với Mặc Sĩ Phong ra bên ngoài, Dung An cũng không tò mò chạy đến mấy sạp nhỏ bên cạnh, phảng phất như cậu đã sớm gặp qua mấy thứ này.

Mặc Sĩ Phong vốn tưởng tiểu vương hậu nhất định cực kỳ vui vẻ, có lẽ còn sẽ mua mua mua, nhưng xem ra tiểu Kỳ Lân nhà hắn không thấy hứng thú với mấy thứ này. Trong đầu hiện lên hình ảnh tiểu vương hậu lúc nhìn thấy quyển thư tịch của văn minh cấp thấp, cả hai mắt tiểu vương hậu đều sáng lên, giống như bên trong quyển sách kia có giấu bảo tàng.

Hai người cùng đến một nhà hàng ăn cơm chiều, không có biện pháp, Dung An tuy rằng là Kỳ Lân, nhưng tâm cậu so với giống đực thú nhân nơi này khác biệt không lớn, không có khả năng ham thích dạo phố mua đồ. Mà Mặc Sĩ Phong lại nghĩ nếu tiểu vương hậu không có hứng thú với đồ vật, vậy ngồi xuống ăn gì đó đi. Cũng không còn cách nào, Mặc Sĩ Phong liền nghĩ đến ăn, đây cũng là một loại phương thức mà võng hữu cực kỳ tôn sùng.

Ánh đèn hơi tối, Dung An chọc thịt Hừ Hừ thú, loại phấn hồng tình thú này…… Xem ra thú nhân vẫn biết đến lãng mạn, không phải trực lai trực vãng, đi, ăn bữa cơm, sau đó vô cùng đơn giản ăn xong thì về.

(*) Trực lai trực vãng = Ngay thẳng chính trực

“Buổi tối có hội đấu giá, chúng ta cùng đi.” Mặc Sĩ Phong cân nhắc cái gì mới làm tiểu vương hậu nhiệt tình yêu thương, trừ phương diện linh thực, cơ giáp, dị năng. Kỳ thật Mặc Sĩ Phong đã đủ hiểu biết Dung An, một người đáng yêu, luôn cảm thấy thứ mình biết còn chưa đủ nhiều.

“Đi!” Khi còn ở tinh cầu xa xôi, Dung An cũng hay đến hội đấu giá loại nhỏ nhìn một cái, nhưng mấy cái hội đấu giá hội đó sao có thể lớn như được tổ chức ở Đế Tinh với tinh cầu Kỳ Lân được, hoàn toàn không cùng cấp bậc, “Hình như cũng có thể bán đấu giá linh quả.”

“Có thể,” Mặc Sĩ Phong gật đầu, “Nhưng bán đấu giá cơ bản đều là linh quả cao cấp, cấp 8, cấp 9.”

Quả nhiên như thế, Dung An tỏ vẻ linh quả trong không gian của mình còn chưa thể lên sân khấu cao cấp như vậy, vẫn nên chờ thêm mấy năm.

Buổi tối 7 giờ, hiện trương hội đấu giá đã có rất nhiều người, mà Mặc Sĩ Phong cùng Dung An ngồi trong nhã gian ở trên lầu, bọn họ nhìn được bên ngoài, nhưng người bên ngoài lại không nhìn thấy bọn họ. Dung An không có hứng thú với vật phẩm bán đấu giá trước mắt, nhưng đến giữa, cậu nhìn thấy một khối ngọc, cảm giác mười phần thân thiết, lúc này mới kêu giá.

Ngọc không giống như ngọc ở Già Mã Tinh, người chủ trì cũng nói đây là lấy từ lốc xoáy thần bí ở phụ cận tinh cầu Kỳ Lân, dù không có thú nhân thông qua lốc xoáy thần bí, nhưng bọn họ luôn có các loại phương pháp từ giữa thu hoạch đồ vật. Tuy bọn họ đã nghiên cứu qua loại ngọc này không có công năng đặc thù với thú nhân, nhưng loại ngọc này rất ít, bởi vậy, cũng cầm đến hội đấu giá bán.

Không có người nào tranh đoạt khối ngọc này với Dung An, thú nhân cũng không thích hao phí điểm thông dụng vì một loại đồ vô dụng, trừ phi thân nhân hoặc là bạn lữ của họ thích loại ngọc vô dụng này. Dung An chỉ nhẹ nhàng như vậy đã chụp được khối ngọc, cậu nguyên bản còn cho rằng phải cạnh tranh với người khác, hao phí không ít điểm thông dụng, không nghĩ tới chỉ dễ dàng như vậy đã chụp được.

Ở một góc của hội đấu giá, Magar nhìn về phía nhã gian của Dung An cùng Mặc Sĩ Phong, hắn đã từng thấy qua loại ngọc kia ở Y Tháp tinh hệ. Cục đá của văn minh cấp thấp một chút tác dụng cũng không có, cho dù đem đi làm trang sức cũng không đẹp bao nhiêu. Tiểu vương hậu của Già Mã Tinh hệ vì sao sẽ cảm thấy hứng thú với cục đá kia, Magar phát hiện trên người Dung An càng ngày càng nhiều chỗ không giống bình thường.

Sau khi hội đấu giá hội kết thúc, Dung An ngồi trên xe huyền phù, tầm mắt vẫn luôn dừng trên khối ngọc. Đây là một khối noãn ngọc màu xanh lá, ở trên địa cầu nhất định có thể bán được không ít tiền đó. Trước kia khi còn trên địa cầu, có bán cậu cũng mua không nổi loại ngọc này, hiện tại chỉ một giây đã tới tay, bỗng nhiên có loại cảm giác làm đại gia.

“Thích loại ngọc này?” Mặc Sĩ Phong nghi hoặc, văn minh cấp thấp có rất nhiều đồ vật thấp kém như vậy, tiểu vương hậu hiện tại chỉ là tò mò loại đồ vật này đi. Từ nút không gian lấy ra vật phẩm trang sức bằng ngọc của Già Mã Tinh hệ, đặt trong lòng bàn tay Dung An, “Đây là thứ ta nhiều năm trước khi chinh chiến phát hiện, đối với thân thể cũng có lợi, chỉ là ta còn chưa có hoàn thành thiết kế hoa văn của trang sức.”

Dung An cúi đầu nhìn vật phẩm trang sức bằng ngọc trong tay, phụt cười, “Cũng không phải thích loại ngọc này, chỉ là đơn thuần muốn mua.”

Không thể nói cho đối phương, mình trước kia ở địa cầu chính là một điểu ti nghèo **, hiện tại không thiếu tiền, nhưng vẫn muốn mua bỏ vào không gian.

Liên tưởng đến thư tịch của văn minh cấp thấp, Mặc Sĩ Phong chỉ cho rằng Dung An cảm thấy hứng thú với văn minh cấp thấp, không quan hệ, văn minh cấp thấp không thể uy hiếp bọn họ, tiểu vương hậu thích thì cứ thích. Nếu tiểu vương hậu không thích, thì một giây diệt bọn họ cũng không có bất luận cái quan hệ gì. Đám cường giả tinh hệ luôn nghĩ như thế, không chỉ thú nhân Già Mã Tinh hệ nghĩ như thế, người Y Tháp tinh hệ cũng nghĩ như vậy.

Đám văn minh đẳng cấp cao luôn luôn khinh thường văn minh cấp thấp, văn minh cấp thấp chính là món đồ chơi trong tay bọn họ.

Dung An cũng không biết Mặc Sĩ Phong nghĩ thế nào, còn vui sướng nói, “Cái này xem như chiến lợi phẩm hôm nay.”

Mặc Sĩ Phong gật đầu, xem ra tiểu vương hậu thật sự rất thích, vậy chờ sau khi nhân viên nghiên cứu nghiên cứu thành công, bọn họ sẽ theo nhân viên nghiên cứu khoa học đến cái văn minh cấp thấp kia đi dạo. Phải biết rằng phụ cận Già Mã Tinh không có văn minh cấp thấp, những cái văn minh cấp thấp kia không phải tự mình diệt mình, chính là bị người ngoại tinh cường đại chung quanh diệt.

Buổi tối khi đi ngủ, Dung An còn thường thường lấy ra noãn ngọc nhìn một cái, điểu ti nghèo ** có một ngày cũng có thể nghịch tập thành cao phú soái. Đến cuối cùng, Dung An trong hình thái Kỳ Lân ôm ôm miếng ngọc mà ngủ.

Ngày hôm sau, lúc Mặc Sĩ Phong tới xem Dung An, liền thấy đối phương gắt gao ôm khối ngọc, mà không phải ôm cái đuôi như thường lệ. Việc này làm cho Mặc Sĩ Phong buồn bực, khối ngọc văn minh cấp thấp này có gì tốt, duỗi tay chọc chọc khối ngọc kia. Vừa chọc, tiểu vương hậu lại càng ôm chặt khối ngọc kia.

Mặc Sĩ Phong nghe qua người ta ôm linh quả ôm đồ vật ôm đồ chơi đáng giá ngủ, nhưng chưa từng nghe nói có người ôm một cái ngoạn ý thấp kém như vậy mà ngủ, khối ngọc này không ẩn chứa năng lượng như ngọc ở Già Mã Tinh hệ.

Nhẹ nhàng gỡ móng vuốt nho nhỏ của Kỳ Lân ra, Mặc Sĩ Phong ý đồ để tiểu vương hậu ôm ngọc của mình đem lại. Nếu sớm biết tiểu vương hậu muốn ôm loại ngọc này ngủ, hắn đã không cho tiểu vương hậu chụp được tới tay.

“Không được lấy đi.” Dung An nhẹ giọng nỉ non.

Nhìn kỹ, tiểu Kỳ Lân còn nhắm mắt, chưa tỉnh lại, đây là đang nói mớ a. Mặc Sĩ Phong hắc tuyến, tiểu vương hậu lại để ý khối ngọc này như thế.

“An, tiểu vương hậu.” Mặc Sĩ Phong nhẹ giọng nói, thấy đối phương vẫn không tỉnh lại, có thể thấy được đối phương ôm khối ngọc này ngủ có bao nhiêu ngon ngọt.

Này cũng khó trách, Dung An hai mươi năm qua cũng không dám trước mặt người ngoài bày ra việc mình hiểu biết một nền văn minh khác, có đôi khi thậm chí hoài nghi đó có phải là ảo giác của mình hay không. Sau khi đi vào tinh cầu Kỳ Lân, cậu đây là lần thứ hai nhìn thấy đồ vật trên địa cầu, cái này làm cho cậu lập tức thở ra một hơi thật dài, tảng đá trong lòng cũng rơi xuống. Có lẽ về sau cũng không cần sợ hãi, người chung quanh rất nhanh sẽ biết có một cái văn minh như vậy tồn tại, chính mình về sau cũng chỉ cần nói thông qua con đường khác biết được là xong.

Mặc Sĩ Phong tròng mắt chuyển động một vòng, dứt khoát trực tiếp rút khối ngọc trong lòng tiểu Kỳ Lân ra.

Vừa kéo, Dung An liền tỉnh, mở choàng mắt, lập tức xem xét móng vuốt, xem xét bụng của mình, ngọc của cậu chạy đi đâu mất rồi?

Nhìn tiểu Kỳ Lân một lúc duỗi trảo, một lúc sờ bụng, một chút lại co người, tận lực sử đầu nhìn bụng. Mặc Sĩ Phong liền cảm thấy thật đáng yêu, tuy tiểu Kỳ Lân nhìn mềm mại nhung nhung, nhưng cái đầu bé bé kia sao có thể dễ dàng mà đụng tới bụng.

“Ở chỗ này,” Mặc Sĩ Phong cầm ngọc quơ quơ trước mặt Dung An, “Vừa lấy ra, em liền tỉnh.”

Dung An lúc này mới nhìn về phía Mặc Sĩ Phong, nhịn không được duỗi móng che mặt. Lén lút xuyên thấu qua khe hở nhìn về phía Mặc Sĩ Phong, đại đế có thể cảm thấy rất kỳ quái hay không, hoặc là cảm thấy mình có luyến vật?

“Không định biến về hình người?” Tiểu Kỳ Lân còn đang che mắt, Mặc Sĩ Phong niết nhẹ chân trước của tiểu Kỳ Lân, “Hay là muốn ta đoán xem em muốn nói gì?”

Lắc đầu, Dung An chạy qua một bên biến thành hình người, biến thành hình người liền tiến lên cướp ngọc trong tay Mặc Sĩ Phong, sau khi phát hiện phản ứng của mình quá lớn, lại tận lực bổ cứu, “Chỉ là tương đối hứng thú với loại ngọc này, đúng, chỉ là tương đối cảm thấy hứng thú, rõ ràng nhìn qua không khác gì của Già Mã Tinh hệ, vì sao không tốt như ngọc ở Già Mã Tinh hệ nha?”

“Niên đại dựng dục không đủ, bản thân năng lực ẩn chứa của tinh cầu cấp thấp cũng ít,” Mặc Sĩ Phong vẫn chướng mắt khối ngọc kia, “Chúng ta trước kia căn bản không thể nào đào ra loại ngọc như vậy, trừ bỏ nhìn qua cũng không tệ lắm, thì trước sau cũng không đúng tí nào.”

Dung An trầm mặc, trên địa cầu đều nói ngọc đối với thân thể người rất tốt, nên mang ngọc, ít mang vàng bạc lại. Mà thú nhân người ta đã sớm không thèm nhìn đến ngọc rồi, quả nhiên giữa văn minh cấp cao với văn minh cấp thấp có chênh lệch rất lớn.

“Tôi đây vẫn nên bỏ nó vào không gian.” Dung An nghĩ vẫn không nên ôm ngủ, bằng không lại để người ta cảm thấy phi thường ngốc B, đồ vật người ta khinh thường, chính mình còn xem là bảo vật. Nhưng cái này ở trên địa cầu chính là thứ đáng giá đó, lại cường điệu một lần, bán mình cũng mua không nổi a.

“Không quan hệ, nếu em thích,” Mặc Sĩ Phong chỉ đơn thuần báo cho đối phương ngọc này không có tác dụng gì với bọn họ, tiểu vương hậu muốn mang loại ngọc này liền mang, “Cho người thiết kế một chút, khảm trong ngọc của Già Mã Tinh hệ chúng ta, có được không?”

Gật đầu, sau đó lại lắc đầu, Dung An nói, “Vẫn là không cần, đỡ phải để người khác cho rằng tôi Dung…… Cho rằng hoàng gia nghèo đến nước này.”

Dung An vẫn không thích ứng lắm về điểm này, tuy Mặc Sĩ Phong nguyện ý để mình mang ngọc ra ngoài, nhưng khó bảo toàn cái nhìn của những người khác.

“Sẽ không,” Mặc Sĩ Phong xoa xoa đầu Dung An, “Bọn họ chưa bao giờ chú ý mấy thứ này.”

Nga, đã quên đây là Già Mã Tinh hệ, thế giới thú nhân, Dung An gật đầu, phải chú ý là người địa cầu cùng thú nhân rất khác biệt, không thể dùng tư duy của người địa cầu tự hỏi chuyện thú nhân.

Mặc Sĩ Phong nói được thì làm được, để người cố ý thiết kế một phen, không đến một cái tinh hệ liền đem thành phẩm đặt trước mặt Dung An. Dung An vừa cầm ngọc bội đã cảm giác được năng lượng lưu động bên trong, đây là ngọc của Già Mã Tinh hệ, bên trong cơ hồ không cảm nhận được chút tồn tại nào của năng lượng địa cầu.

Ở tinh cầu Kỳ Lân ngây người nhiều ngày, Dung An cũng dần dần quen thuộc hoàn cảnh chung quanh, ngẫu nhiên cũng sẽ tự mình ra ngoài đi dạo.

Lúc này, Dung An vừa mới bước ra ngoài đã bị người kéo qua một bên.

“Mặt Hệ Thống,” Magar nhìn đôi mắt mở to thật to của Dung An, “Bây giờ có thể cùng nhau ăn bữa cơm không.”

Dung An hắc tuyến, người này dao lại xuất hiện ở cổng lớn, là đang chờ mình sao?

“Cần báo với đại đế một tiếng hay không, hắn đồng ý, cậu lại đi?” Magar nói đùa.

“Không cần,” Kông phải chỉ ăn một bữa cơm thôi sao, ăn thì ăn, Dung An cảm thán, nếu không ăn, không chừng đối phương lại lấy phương thức khác xuất hiện, cậu một chút cũng không thích loại phương thức đột ngột xuất hiện này, “Tìm nhà hàng ở gần đây.”

“Nếu xảy ra chuyện, đại đế có thể tùy thời chạy tới?” Magar trêu chọc, liếc liếc mắt nhìn chung quanh, “Mấy tên hộ vệ này cũng không phải một chút bản lĩnh cũng không có đi.”

“Với vương tử ngoại tinh, không nhất định.” Dung An chưa thấy qua bản lĩnh của Magar, nhưng cậu dám cam đoan bản lĩnh đối phương nhất định không thấp. Thời đại tinh tế, nếu không có bản lĩnh, cơ bản đều không chạy đến tinh hệ khác, cũng không có tư cách trở thành người thừa kế tinh hệ.

Magar nhún vai, Dung An này tuổi còn nhỏ mà rất bình tĩnh, nếu đổi lại là giống cái cùng á thú nhân khác, tất nhiên không phải cái biểu hiện này, không chừng đã phi thường hưng phấn mà đi với mình, cũng sẽ không tự hỏi mấy chuyện này.

Cuối cùng bọn họ vẫn đi vào một nhà hàng gần đó, nhà hàng áp dụng hình thức lộ thiên, khách nhân có thể ở trên mặt cỏ bên ngoài dùng cơm, như vậy cũng có thể tắm gội ánh nắng của tinh cầu Kỳ Lân. Cho dù là lộ thiên, người mỗi bàn ăn đều không nhìn thấy người ở bàn khác, giống như cách một cái tường vô hình.

“Không có hứng thú với Y Tháp tinh hệ, lại hứng thú với văn minh cấp thấp?” Magar nhìn ngọc Dung An đeo trên người, “Cái loại ngọc này trên cơ bản đã bị đào thải. Chỉ vì đến từ khu vực văn minh khác, mới có người lấy loại ngọc này ra bán đấu giá.”

Có phải tất cả mọi người biết chính mình ‘xuẩn’ hay không nha, Dung An ho nhẹ, “Trước kia chưa thấy qua, vừa lúc nghiên cứu thử.”

Dù sao cũng không có người nào sẽ nhìn chằm chằm ngọc bội của mình, tuy có nhìn chằm chằm, thì không phải còn có ngọc ở Già Mã Tinh hệ sao, Dung An tỏ vẻ đại đế quả nhiên có dự kiến trước.

“Cũng đúng,” Magar gật đầu, “Tiểu Kỳ Lân giống như cậu vậy nhất định chưa có đi qua văn minh khác, đặc biệt là những cái văn minh cấp thấp kia.”

Đừng nói Kỳ Lân không đi qua, cho dù là giống cái cùng á thú nhân cũng không có bao nhiêu hứng thú với văn minh cấp thấp, Dung An là ngoại lệ.

“Tìm tôi ăn cơm, chính là vì nói cái này?” Dung An nhìn cái chén trong tay, đồ ăn đẳng cấp cao hình như ăn tương đối ngon, có phải bởi vì bên trong đồ ăn ẩn chứa cái gọi là năng lượng hay không?

“Phụ cận tinh cầu Kỳ Lân xuất hiện lốc xoáy thần bí, nơi thông chính là nơi sản xuất khối ngọc trong tay cậu, muốn qua đó coi một chút không?” Magar nhàn nhã tựa lưng vào ghế ngồi, “Y Tháp tinh hệ chúng ta cũng từng xuất hiện qua lốc xoáy như vậy, cũng đã nghiên cứu qua, qua lại không có vấn đề.”

Dung An xác thật muốn đi địa cầu xem một chút, nhưng vẫn ôm thái độ hoài nghi đối với lời của Magar. Đột nhiên nhớ tới đại đế Già Mã Tinh hệ cần phải cùng bạn lữ mệnh định ở bên nhau, một khi Phệ Thiên Mãng biến mất, Già Mã Tinh hệ cũng nghênh đón hủy diệt. Magar sẽ không phải nghĩ thông suốt tiêu diệt mình, tiêu diệt Già Mã Tinh hệ đi.

“Nếu cậu xảy ra vấn đề, Y Tháp tinh hệ cũng sẽ không tốt đẹp,” Magar nhún vai, “Thân thể đại đế Mặc Sĩ Phong còn rất tốt, cũng trẻ tuổi, vẫn có thể mang binh tấn công tinh hệ khác.”

Quan trọng nhất chính là những tên thú nhân kia sau khi biết bạn lữ mệnh định của đại đế không còn, bọn họ nhất định sẽ điên lên, không ai hy vọng mình bị diệt sạch. Bọn họ nhất định sẽ đem cừu hận tính lên Y Tháp tinh hệ, đến lúc đó Y Tháp tinh hệ cũng đi theo chôn cùng. Bởi vậy, Magar lúc này thật sự muốn mang Dung An đến văn minh cấp thấp xoay một vòng. Không chừng một vòng này vừa xoay, thời gian cũng dài một chút, Lâm Hoa Nam kia cũng đã nổi tiếng khắp Già Mã Tinh hệ.

“Này……” Dung An do dự.

“Già Mã Tinh hệ chắc chưa nghiên cứu ra làm sao để ra vào cái lốc xoáy thần bí này đi,” Magar trợn mắt nói dối, nếu để Dung An trở về suy nghĩ, Mặc Sĩ Phong kia chẳng phải sẽ biết sao, nếu biết, như vậy mình không thể mang đối phương vào văn minh cấp thấp, “Cậu có thể mang theo vài vị hộ vệ kia của cậu.”

Tuy đối phương nói đến như thế, Dung An vẫn có chút hoài nghi, đối phương tựa hồ rất muốn mang mình đến cái lốc xoáy kia. Còn có điểm làm cậu không rõ chính là, Magar lấy cái này ra đem đi lừa dối hình như có chút ngây thơ nhược trí, nếu đối phương thật sự muốn lừa mình, vậy nhất định sẽ nói về chuyện khác. Người ngoại tinh luôn thích trực tiếp, có lẽ đối phương cũng chỉ đơn thuần trực tiếp như vậy mà thôi.

“Tạm thời không đi.” Dung An đứng dậy.

“Từ từ,” Magar ngăn cản Dung An, “Không đi thì không đi, như vậy chúng ta đến không trung xem cảnh đẹp của tinh cầu Kỳ Lân.”

“Không đi!” Vừa nói đến không trung, Dung An liền nghĩ đến việc mình bị một con đại ưng ngậm bay lên trời, người nọ là biểu đệ của Mặc Sĩ Phong, mình cũng có chút khó nói ra.

Những người này sao đều thích không trung như vậy, bọn họ không biết thế giới này còn có người sợ độ cao sao, từ giữa không trung nhìn xuống mặt đất gì đó, quá đáng sợ. Dung An phất tay, ngồi tàu chiến đi tinh cầu khác cùng với quan sát mặt đất là hai chuyện khác nhau được chứ, đừng tưởng rằng mình ngồi được tàu chiến, liền có thể tùy ý để mình ngốc trên không trung.

Magar vốn tưởng rằng Dung An sẽ đáp ứng, vì trước đó đã cự tuyệt mình rồi, không nghĩ tới đối phương lại cự tuyệt lần nữa, “Vậy cậu lui ra phía sau hai bước đi.”

“Ân?” Dung An nhíu mày, có ý gì.

Magar dứt khoát đi đến bên người Dung An, dọn ghế dựa bên cạnh Dung An, “Đứng qua kia một chút.”

Dung An không rõ Magar có ý gì, sao đột nhiên lại bảo mình di động. Còn không chờ cậu lấy lại tinh thần, liền thấy mạt tươi cười tà mị trên mặt đối phương, sau đó cậu bị đẩy nhẹ, chung quanh giống như nổi lên một cái lồng phòng hộ vô hình, nhìn lại, cậu đã không còn ở chỗ cũ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.