Trọng Sinh Vì Muốn Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Học Tập Thật Tốt

Chương 54





Thẩm Dũ nếm được vị máu.

Vừa tanh vừa ngọt.

Cậu bị Hoắc Duệ nắm gáy, eo cũng bị đối phương giữ chặt lại, đau đớn ở gáy và eo dần dần át đi chỗ đau ở bả vai.

Nhưng lại không giống với cảm nhận.

Thẩm Dũ có thể cảm nhận được, tay Hoắc Duệ đang run lên.

Đối phương vội vàng cắn môi cậu, đầu lưỡi liếm vết thương bên mép hắn, hơi thở rối loạn.

Cậu dè dặt đáp lại đối phương, tay phải nắm lấy cổ tay đối phương đang đặt bên eo cậu, lưng vô tình chạm vào tường, kêu lên một tiếng.

Nghe được âm thanh, Hoắc Duệ cuối cùng cũng buông cậu ra, cái tay đang nắm lấy gáy cậu di chuyển lên sau đầu cậu, dùng sức đè.

Hoắc Duệ hơi cúi đầu, trán chạm vào trán cậu, rõ ràng ở hành lang đang rất lạnh, hắn cũng chỉ mặc một bộ quần áo thể thao, ánh mặt trời chỉ tràn lên một phần của bọn họ, khiến cho nửa người hai người ẩn hiện trong ánh sáng.

Trên trán có một chút cảm xúc ướt át, ngăn cách, nhưng vẫn rất rõ ràng.

Thẩm Dũ liếm liếm nước và vết máu bên mép.

Tiếng hít thở của Hoắc Duệ đặc biệt rõ ràng trong hành lang yên tĩnh.

Mắt Thẩm Dũ đột nhiên hiện lên một lớp sương mù.

Hai người yên lặng một lúc lâu, đau đớn ở gáy và eo dần dần nhạt đi, khiến cho chỗ đau âm ỉ ở bả vai trở nên rõ hơn, giống như có một vật gì bị đóng đinh ở chỗ đó, không phải là quá đau, nhưng không thể khinh thường.

Thẩm Dũ không nhịn được mà cổ họng khẽ than một tiếng.

Đau đớn này khó chịu đựng hơn loại đau đớn kịch liệt kia.

Năm ngón tay Hoắc Duệ đan vào tóc cậu, lùi về phía sau: "Còn biết đau nữa hả."
Giọng hắn không tốt lắm, nhưng tay đã không còn run nữa.

Thẩm Dũ nắm lấy vạt áo hắn, im lặng một lúc: "Không đau lắm."
Cậu không muốn để Hoắc Duệ lo lắng nữa.

Cố ý dẫn dụ Triệu Cẩn, dẫn hắn tới chỗ không người, chọc giận hắn, để hắn động thủ với mình trước, là cậu sai, nhưng cũng là cách tốt nhất cậu có thể làm.

Coi như...!Hoắc Duệ không đến, cậu sẽ dùng dao đả thương hắn, ít nhất cũng có thể lấy lí do tự vệ...!
Chỉ là, có thể nhận được tín nhiệm không, phải dựa vào bản thân cậu, vết thương trên người cậu rõ ràng, mà cậu lên gối Triệu Cẩn một cái kia, nhưng tính ra không tính là bị thương.

Hắn cúi đầu, trừng mắt nhìn.

Hoắc Duệ hừ lạnh, buông lỏng bàn tay đặt sau đầu, mặt sầm lại, bước từng bước đến: "Hử."
Giọng hắn quá mức lạnh lùng.

Thẩm Dũ ngập ngừng một chút, đi theo hắn lên tầng.

Đến tầng 5, Hoắc Duệ trực tiếp mở cửa phòng 605.


Thẩm Dũ đi sau lưng hắn, cũng muốn đi vào.

Bước chân Hoắc Duệ dừng lại ở cửa: "Đi theo tôi làm gì?"
Thẩm Dũ bị va phải lưng hắn, trong nháy mắt trán đỏ lên, da cậu trắng, lúc bình thường hơi đụng một chút thì sẽ ửng đỏ, dễ dàng tưởng tượng ra, Hoắc Duệ vừa nãy nắm gáy và eo cậu sẽ đỏ như thế nào.

Câu không nói gì.

Hoắc Duệ giễu cợt tiếp: "Còn cần phải đi theo tôi nữa sao?"
"Cậu không phải rất giỏi sao, đi riêng cùng với Triệu Cẩn?"
"Hử, hay là cậu cảm thấy hắn là người tốt, sẽ không làm cậu bị thương."
Hoắc Duệ vẫn quay lưng về phía cậu, Thẩm Dũ không nhìn thấy vẻ mặt hắn.

Hoắc Duệ không nhúc nhích, cậu cũng không cử động.

Mãi một lúc sau, Thẩm Dũ mới nhỏ tiếng nói: "Anh...!Em đau..."
Cậu quả thật là đê tiện, ỷ vào Hoắc Duệ thích mình, ỷ vào mình quá hiểu hắn, ngay cả khổ nhục kế cũng đem ra dùng hết.

Sống lưng Hoắc Duệ cứng lên hai giây.

Thẩm Dũ mới nghe hắn phun ra một chút.

"Đệt!"
Trước kia cậu chưa nghe Hoắc Duệ nói tục bao giờ.

Hoắc Duệ nắm lấy cánh tay cậu, kéo người vào phòng, chân đạp lên cửa, sắc mặt đen kịt, mắt cũng đỏ lên.

"Cậu còn biết đau."
"Tôi còn nghĩ là cậu không biết đau nữa."
Vừa vào cửa, hắn liền buông lỏng tay.

Thẩm Dũ đi vòng qua trước mặt hắn, ngước mắt nhìn hắn, mép Hoắc Duệ bị thương, môi cũng bị thương, bên mép là bị đánh, còn môi là bị mình cắn.

Cậu đưa tay, chạm vào vết thương bên mép Hoắc Duệ: "Tôi bôi thuốc cho cậu."
Cậu vẫn nhớ hộp thuốc của Hoắc Duệ để chỗ nào, cũng không để ý đến sắc mặt Hoắc Duệ bây giờ như thế nào, chịu đựng sự đau đớn nơi bả vai leo lên giường Hoắc Duệ ở trên, lấy hộp thuốc xuống.

Tầm mắt của Hoắc Duệ đặt sau lưng Thẩm Dũ, gáy cậu đỏ một mảnh, đó là vì bị mình nắm.

Hai tay đặt xuôi bên người nắm chặt rồi lại buông ra.

Hoắc Duệ chỉ cảm thấy ngực mình bị lấp đầy bởi sự hoảng sợ.

Thẩm Dũ cũng mặc áo thể thao ngắn tay, một phần bả vai trái lộ ra ngoài...!một mảnh đỏ.

Nhìn thấy mà phát hoảng.

Hoắc Duệ đi thẳng đến mép giường, không muốn lại nhìn cậu nữa.

Hắn không biết, nếu như mình đến muộn thêm một chút nữa, sẽ xảy ra chuyện gì.

Cũng không biết, nếu mình không đi tìm, sẽ xảy ra chuyện gì.

Điều này khiến cho hắn có một loại cảm xúc, bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi người này.

Quá mức chân thực.

Giống như chuyện này đã từng xảy ra vậy.

Thẩm Dũ tìm nước rửa vết thương và thuốc tiêu viêm, ngồi xuống trước mặt Hoắc Duệ, không nói gì giúp hắn bôi thuốc.

Cũng may vết thương của Hoắc Duệ không nặng lắm, chỉ trầy da một chút, chỗ chảy máu kia là bị cậu cắn rách môi.

Cậu ngồi xổm dưới đất, chỉ có thể ngước đầu, nhìn chằm chằm vào mắt Hoắc Duệ, một lúc sau, mới cẩn thận nhổm lên, hôn Hoắc Duệ một cái, mùi vị trong miệng rất nhạt.

Hoắc Duệ hơi rũ mắt nhìn cậu, sắc mặt không còn đen như vừa nãy nữa, nhưng cũng không tính là đẹp đẽ gì.

Giúp Hoắc Duệ bôi thuốc xong, dọn dẹp vết máu, Thẩm Dũ lùi về phía sau hai bước, hai tay đặt lên vạt áo, cởi áo ra.

Ngay lập tức lộ ra trong không khí, lạnh khiến cậu muốn hắt xì hơi.

Cậu cũng không chờ Hoắc Duệ nói, chui từ bên người Hoắc Duệ lên giường, điều chỉnh chăn đệm một chút, sau đó tự nhiên mà nằm xuống, tay phải kê đầu, tay trái kéo kéo quần áo Hoắc Duệ: "Giúp tôi bôi thuốc."
Hoắc Duệ ngồi dịch lên phía trước một chút, nhưng không tách tay cậu ra.


Thẩm Dũ lại kéo áo hắn.

Hoắc Duệ nhíu mày một cái: "Đừng cử động."
Thẩm Dũ liền ngoan ngoãn nằm im.

Hoắc Duệ quay đầu nhìn lưng Thẩm Dũ một cái.

Mắt tối hơn.

Cả người Thẩm Dũ đều trắng.

Vết đỏ ở bả vai, vết đỏ ở gáy, vết đỏ bên eo, cũng đặt biệt rõ ràng, giống như đang nhắc nhở hắn, hắn vừa mới làm gì.

Lúc vừa mới lên tầng, hắn thậm chí còn khắc người vào trong xương, như vậy sẽ không đột nhiên biến mất, sẽ không bỏ lại hắn chạy đi một mình.

Rõ ràng là hai người yêu nhau chưa được bao lâu, suy nghĩ này, giống như ăn sâu bén rễ từ rất lâu.

"Ay --- Đau ---" Lúc tay Hoắc Duệ đặt lên vai, Thẩm Dũ không nhịn được mà kêu một tiếng.

Hoắc Duệ xuống tay nhẹ hơn, nhưng vẫn im lặng.

Thẩm Dũ lại hừ mấy tiếng.

Hoắc Duệ lại nặng tay lần nữa: "Im miệng."
"Vừa nãy còn bảo không đau mà?"
"Nhưng tôi lại kêu đau rồi." Còn có chút đáng thương.

Chút lửa trong tim Hoắc Duệ đột nhiên tan biến, nhưng xuống tay còn ác hơn lúc nãy.

Thẩm Dũ đau đến mức không nhịn được mà leo lên.

Hoắc Duệ vẫn một chân đặt trên bắp đùi của cậu, dường như đã sớm biết cậu muốn chạy trốn.

Mùi thuốc bột Vân Nam tràn ngập trong mũi.

Bôi xong thuốc, Thẩm Dũ cảm thấy mình mất đi nửa cái mạng.

Cũng may xương bả vai không có thương tổn gì.

Bả vai xong, Hoắc Duệ lại dời đến gáy cậu, lúc này lại dè dặt chạm một cái: "Đau không?"
Thật ra thì không có cảm giác gì hết.

Thẩm Dũ vẫn gật đầu nhẹ một cái.

Hoắc Duệ hừ lạnh: "Dạy dỗ chút, lần sau thì không phải chỉ đau ở đây nữa đâu."
Hắn ám chỉ, tay phải chạm lên eo cậu một cái, thậm chí còn muốn đi xuống.

Thẩm Dũ giật mình.

"Không được!"
Giờ bọn họ vẫn còn nhỏ! Sao có thể làm loại chuyện này!
Hoắc Duệ cúi người xuống gần tới bên tai cậu, nói thầm: "Cái gì không được?"
Yêu quái tủi thân thật phiền phức, lần sau lại chọc mình tức giận nữa, không đánh mông cậu thì hắn không phải Hoắc Duệ.

Tai Thẩm Dũ đỏ, rụt lại bên cạnh, "Không cái gì hết."
Dù sau thì tâm trạng đã tốt hơn một chút, không khí giữa hai người không còn nặng nề như vừa nãy nữa.

Hoắc Duệ bôi thuốc cho cậu, lập tức chùm chăn lên người cậu, mặc dù Thẩm Dũ gầy, nhưng đường cong sau lưng rất đẹp.

Nếu nhìn thêm nữa, Hoắc Duệ rất khó đảm bảo mình sẽ không làm giống lần trước.

Thẩm Dũ thở phào nhẹ nhõm.

Nếu như Hoắc Duệ thực sự muốn, cậu cảm thấy bản thân mình không có cách nào để từ chối.

Chờ Hoắc Duệ dọn dẹp xong, Thẩm Dũ mới nhắc đến chuyện Triệu Cẩn: "Lúc nãy tôi chỉ không muốn cậu xung đột với hắn trong sân vận động."
Cậu cảm thấy, suy nghĩ của mình, nhất định phải nói rõ với Hoắc Duệ, nếu không với tính cách rắc rối này của Hoắc Duệ, không biết trong đầu suy nghĩ cái gì, có thể sẽ cảm thấy bản thân mình không tin tưởng hắn.

Vừa nhắc tới Triệu Cẩn, sắc mặt Hoắc Duệ liền đen thui: "Cho nên cậu tự mình ra trận?"

Tự vệ còn không xong, còn muốn bảo vệ hắn.

Nhưng mà cũng không thể không thừa nhận, lúc Thẩm Dũ nói ra, Hoắc Duệ cảm thấy tận đáy lòng có một dòng nước gì đó chảy qua.

"Tôi biết cậu sẽ tới mà..." Thẩm Dũ chột dạ: "Hơn nữa trong túi tôi cũng có dao."
Nghe được lời này, mặt Hoắc Duệ còn khó ở hơn: "Còn đem theo cả dao?"
"Cậu không sợ bản thân bị thương hả?"
Hắn thật sự bị làm cho tức chết.

Thẩm Dũ sợ hắn không nhịn được sẽ lao đến bóp mình, rụt vào trong chăn: "Cũng chưa dùng đến mà?"
"Trước đó cậu có quen biết Triệu Cẩn không?"
Theo như lời Triệu Cẩn nói, cậu luôn cảm thấy thái độ kì lạ của Triệu Cẩn.

Triệu Cẩn hình như đã biết Hoắc Duệ từ trước, nói không chừng hắn ta có tư tưởng đối đầu với Hoắc Duệ, hơn nữa lại chuyển loại tâm tình này lên người mình, thậm chí còn muốn lợi dụng mình để chọc giận Hoắc Duệ.

Nếu như cậu không cố ý dẫn Triệu Cẩn đến nhà kho cũ, ở sân vận động, Hoắc Duệ đánh nhau với hắn, có thể hai người sẽ bị phạt.

Nhưng nếu nói về ảnh hưởng, rõ ràng là ảnh hưởng đến Triệu Cẩn sẽ nghiêm trọng hơn, vì dù sao hắn cũng là học sinh năng khiếu thể dục.

Thẩm Dũ không biết, cậu đã đánh giá lòng can đảm quá cao, cũng đánh giá đầu óc của Triệu Cẩn quá phức tạp.

Triệu Cẩn chỉ nghĩ, cố tình va vào cậu, nhằm chọc giận Hoắc Duệ, sau đó bản thân mình đường trốn.

Cũng không nghĩ tới mặt đối mặt với Hoắc Duệ.

Đã nhát gan, đầu óc lại đơn giản, thường gọi là thiểu năng trí tuệ.

Cũng chỉ có thể bắt nạt kẻ yếu.

Thẩm Dũ cử động vai, cảm thấy tốt hơn vừa nãy rất nhiều: "Triệu Cẩn...!đoán được quan hệ của chúng ta."
Thật ra thì cậu có thể lựa chọn là từ chối, nhưng thái độ của Triệu Cẩn quá kì lạ, cậu chỉ lựa chọn im lặng.

Hoắc Duệ sầm mặt giúp cậu chỉnh lại chăn, chỉ trả lời một câu hỏi: "Không quen biết."
Hắn thực sự không quen biết Triệu Cẩn.

Nếu như không phải Tống Dương nhắc tới, hắn thậm chí còn không biết đến cái tên này.

Câu hỏi sau, hắn cảm thấy không có vấn đề gì.

Mấy giây sau, bụng Thẩm Dũ sôi ùng ục.

Thẩm Dũ nằm sấp trên giường giả chết: "..."
"Mấy giờ rồi?"
Chắc là đến giờ cơm rồi, vừa nãy thần kinh căng thẳng, lúc này mới thả lỏng, mới cảm thấy đói.

Hoắc Duệ duỗi tay đến dưới gối, trước khi dời đi, đầu ngón tay còn cố ý cọ vào tai Thẩm Dũ đang lộ ra bên ngoài.

Một giây sau liền chuyển sang màu đỏ.

Hoắc Duệ cúi đầu xem giờ: "Cậu thừa nhận sao?"
Thẩm Dũ a một tiếng: "Gì cơ?"
Bụng của cậu lại kêu ùng ục.

Tai Thẩm Dũ càng đỏ hơn.

Hoắc Duệ cười nhẹ: "Muốn ăn gì?"
Hắn mở app gọi đồ ăn, lúc này đến phòng ăn, trên người toàn là mùi thuốc.

"Tôi ăn gì cũng được." Thẩm Dũ muốn trở mình, nhưng vừa mới xoay được nửa người, cảm thấy xương bả vai vô cùng khó chịu, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ, nằm im cam chịu số phận.

Bộ dáng kia của cậu giống như muốn xoay mình nhưng không thành.

Hoắc Duệ hơi rũ mắt nhìn cậu, nhanh chóng cong môi lên, vô tình chế giễu.

Thẩm Dũ không nhìn thấy.

"Cậu thừa nhận với Triệu Cẩn sao?" Hắn hỏi lại lần nữa.

Thẩm Dũ dừng lại một chút: "Không từ chối."
Sắc mặt của Hoắc Duệ dịu đi, lúc này mới nở nụ cười vẻn vẹn mấy giây, khoé môi cong lên mấy giây rồi mới đặt xuống.


Chờ Hoắc Duệ đặt đồ ăn xong, Thẩm Dũ đã lăn ra ngủ.

Hoắc Duệ ngồi ở mép giường nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cậu một lúc, khi ngủ, Thẩm Dũ ngoan hơn lúc bình thường, trên mặt hơi ửng đỏ, da bên mép đã không còn chảy máu nữa, nhưng vẫn để lại dấu vết.

Hoắc Duệ híp mắt một cái.

Hắn gửi tin nhắn cho Lục Sơ Hành, sau đó cầm một bộ quần áo vào nhà vệ sinh.

Âm thanh tiếng nước chảy vang lên trong phòng ngủ.

Thẩm Dũ ngủ không yên, luôn cảm giác mình hình như đang mơ.

Người cậu đau dữ dội, hai bên là hai bức tường cao chắn lối, đường phía sau đã bị chặn lại.

Đám nam sinh đứng trước mặt mặc kiểu lưu manh côn đồ, Thẩm Dũ có chút ấn tượng với bọn chúng, là mấy tên côn đồ đã đánh cậu, sau đó cậu đã từng nghĩ đến việc tìm bọn chúng để trả thù, nhưng không thể tìm được.

Có thể đã chuyển đi.

Nhưng hình ảnh trong mơ bị dịch chuyển, cậu nhìn thấy mấy tên côn đồ kia bị người khác đè xuống đất đánh, miệng vẫn không ngừng gào thét cầu xin tha mạng, có người cầm gậy đập lên tay chân bọn chúng.

"Đánh tay nào? Giẫm chân nào?"
Tên côn đồ kia khóc lóc rất khủng khiếp: "Tha...!Tha cho em..."
Có người đạp hắn.

Hắn run cầm cập: "Chân...!Chân trái."
Giọng nói đó nghe rất quen.

Nhưng Thẩm Dũ không thể nhìn thấy mặt người kia.

"Yêu tinh phiền phức, dậy ăn cơm thôi." Có người gọi cậu.

Giọng nói như trùng khít lấy nhau.

Thẩm Dũ mở mắt ra.

Rõ ràng là chăn không dày lắm, cậu còn không mặc quần áo, nhưng người cậu lại nhễ nhại mồ hôi.

Mắt cậu vẫn có chút mê mang, mơ mơ màng màng nắm lấy cổ áo Hoắc Duệ, kéo người xuống, lại gần mình một chút, hôn lên môi hắn.

Hôi xong, ý thức của cậu mới hoàn toàn được khôi phục.

Thẩm Dũ: "..."
Cậu ngủ mơ sao?
Hoắc Duệ cũng không cảm thấy hành động này của cậu có chỗ nào kì lạ, ngược lại còn có cảm giác thoả mãn rất kì dị.

Hắn hiếm khi xoa xoa đầu cậu, giọng có chút dịu dàng: "Đồ ăn đến rồi."
Có thể là vì do vẻ mặt của Thẩm Dũ lúc này quá mức ngọt ngào.

Thẩm Dũ ngồi dậy, lúc này mới phát hiện bản thân không biết đã xoay người bao giờ, nhưng vẫn đang đắp chăn.

Mùi thức ăn tung bay chui vào trong mũi cậu.

Bụng lại không tự chủ mà kêu gào mấy tiếng.

Thẩm Dũ chìa hai tay về phía Hoắc Duệ, động tác vô cùng tự nhiên, giống như đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần rồi.

Hoắc Duệ rũ mắt, nhìn chằm chằm vào cậu.

Thẩm Dũ lúc này mới ý thức được hành động của mình, cũng quá là...!
Nhất định là ngủ đến ngu người rồi.

Còn chưa kịp rụt tay về, Hoắc Duệ đã cúi người xuống, hai tay đặt dưới nách cậu, vừa giễu cợt: "Cậu gãy chân rồi à?"
Vừa dùng lực, đỡ cậu đứng dậy, tay phải đỡ bên hông cậu, ôm lấy chỗ trước đó bị hắn bóp đỏ, bế người đang trên giường lên.

Dù bình thường Thẩm Dũ chủ động như thế nào, dù không biết xấu hổ, cũng chưa từng làm mấy chuyện chủ động đòi ôm như thế này.

Nhưng bị bế lên rồi, cậu cũng không muốn xuống nữa, dứt khoát đã mua mâm thì đâm cho thủng, hai chân kẹp chặt hông Hoắc Duệ, đầu đặt lên vai hắn, mặc cho hắn ôm mình đến bàn học.

Hoắc Duệ duỗi chân
Mặc dù chiều cao của hai người xấp xỉ nhau, nhưng ôm người lên như vậy, vẫn rất thoải mái.


Còn thoải mái hơn lần trước ôm người xuống tầng lại còn phải chạy một đoạn đường dài như vậy.

Thả người xuống, Hoắc Duệ mới lại giễu cợt một câu: "Chân cậu thật sự gãy rồi."
Thẩm Dũ đỏ mặt: "Gãy rồi."
Hoắc Duệ cười nhẹ, còn muốn nói nữa, điện thoại rung rung mấy lần.

Thẩm Dũ mở hộp cơm, mùi thức ăn thơm đập vào mặt cậu: "Điện thoại cậu kìa."
Hoắc Duệ ừ một tiếng: "Lục Sơ Hành."
Thẩm Dũ ồ lên, cũng không nghi ngờ gì, thời gian hai người bọn họ quay về cũng khá lâu, đoán chừng bọn Lục Sơ Hành và Thích Vinh sẽ lo lắng.

Bây giờ lo lấp đầy bụng là quan trọng nhất.

Hoắc Duệ mở tin nhắn.

[Lục Sơ Hành: Tìm ra rồi, Triệu Cẩn quen Trương Thần].



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.