Trọng Sinh Vì Muốn Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Học Tập Thật Tốt

Chương 7: Bánh Mì





Hoắc Duệ vừa đi khỏi, trong phòng học ngay lập tức nổ tung.

"Khương Châu điên rồi sao?"
"Hoắc Duệ cũng ác thật...!Dù gì cũng là bạn cùng lớp..."
"Tính Hoắc Duệ vốn là như vậy, việc này là Khương Châu sai trước..."
"Nói nhỏ chút đi, để Khương Châu nghe được lại..."
Tiếng chuông của tiết đọc sớm vang lên.

Tiếng đọc sách dần dần che đi tiếng nói chuyện.

Khương Châu đứng ở chỗ của Hoắc Duệ, nhét một đống bài thi vào ngăn bàn, không dám ngẩng đầu lên nhìn chỗ của mình, cũng không dám nhìn sách trên bàn Thẩm Dũ một cái.

Tiết đọc sớm là tiết của chủ nhiệm, Thẩm Dũ thấy dáng người Trương Kiến Thanh xuất hiện ở cầu thang liền lắc mình trở lại lớp.

Lục Sơ Hành và Thích Vinh dựa chung một chỗ vừa ăn bánh rán trái cây vừa bàn luận: "Khương Châu này có phải là không coi chúng ta ra gì không?"
"Bánh trán trái cây của siêu thị càng ngày càng khó ăn, quá qua quýt rồi! Sao tương lại ít như thế!" Lục Sơ Hành hoàn toàn không nghe Thích Vinh nói, khiến Thích Vinh giận trắng mắt.

Thẩm Dũ nhắc nhở hai người: "Chủ nhiệm lớp tới."
Cậu nhắc nhở cũng không có ích gì, Lục Sơ Hành quay phía sau làm động tác OK, lại tiếp tục thầm thì với Thích Vinh, hai người này không hề để tâm đến chuyện Hoắc Duệ vừa đánh người.

Trương Kiến Thanh bước vào lớp, sau lưng còn mấy người đi học muộn nối đuôi.

"Lại đi muộn? Không nghe được chuông vào học? Buổi sáng không bò dậy nổi phải không? Hay là muốn ngủ cả buổi sáng luôn?"
Mấy nam sinh sau lưng đều lắc đầu như trống bỏi.


Trương Kiến Thanh hất hất cằm, để cho mấy người phụng phịu về chỗ ngồi, nhăn mày nhìn lớp: "Đi đến tầng dưới đã nghe thấy tiếng các anh các chị ồn ào, là các anh các chị ồn ào! Các lớp khác đã học rồi! Lúc thi chia lớp thì cuối bảng nhé! Tiếng Anh năm nào cũng đội sổ! Còn có mặt mũi ồn ào à?"
"Tôi chống mắt lên xem các anh các chị tuần sau thi tháng đứng thứ mấy!"
Ông sờ đầu một cái.

"A thầy đừng nói đến chuyện này được không?"
"Thi tháng là thi kiến thức năm nhất hay là năm hai ạ?"
"Hả, hỏi tôi sao? Cậu còn không biết cậu học cái gì nữa?" Trương Kiến Thanh vỗ bệ giảng một cái, nhìn xuống Thẩm Dũ đang ngồi bàn cuối.

Nam sinh ngồi dán vào tường, quy củ mặc đồng phục, đang nghiêm túc cúi đầu đọc sách, ông hài lòng gật đầu một cái: "Cũng đừng có xem thường học sinh chuyển trường! Đây là kiểm tra thành tích học tập của các anh các chị! Đến lúc đó thành tích học sẽ gửi về cho phụ huynh!
Lại nhìn bàn cậu một cái, Hoắc Duệ lại không có mặt.

Trương Kiến Thanh chuyển tầm mắt, lại sờ cái đầu trụi lủi của mình: "Được rồi, đọc lớn lên cho tôi nghe, giáo viên tiếng Anh bảo tiết đầu kiểm tra đột xuất."
Dưới lớp là một mảnh kêu rên.

"Rú cái gì mà rú? Không phải là tiếng Anh sao? Chỉ là mấy cái từ đơn, đọc khẩn trương! Đọc to hơn lớp bên cạnh cho tôi! Tỉnh ngủ đê!" Hét quá lớn, bị khàn giọng.

Lấy sức hắng giọng cái, chỉ thấy Hoắc Duệ đi vào từ cửa sau.

Trương KiếmThanh nhắm mắt lại, làm như không thấy gì, xoay người ra khỏi phòng học, một bóng người từ hàng thứ hai đột nhiên xông đến.

Khương Châu cũng đi theo.

Dưới lớp có người nhìn thấy, lại một trận xì xào bàn tán.

Trên người Hoắc Duệ còn mang theo khí lạnh buổi sớm, trực tiếp ném bánh mì trong tay lên bàn Thẩm Dũ.

Hôm qua Thẩm Dũ đi siêu thị nhìn thấy bánh mì này.

Thẩm Dũ ngẩng đầu lên, tóc Hoắc Duệ rối loạn, sắc mặt có chút lạnh, chóp mũi đỏ lên, hình như là nhận ra ánh mắt của cậu, kéo ghế ngồi xuống, ngẩng đầu tựa lưng vào ghế nghỉ ngơi.

"Đền cho cậu." Giọng hắn lạnh nhạt.

Thẩm Dũ nâng khoé môi, cười khẽ: "Cảm ơn, nhưng này là tôi sẽ coi như cậu có lòng mua cho tôi."
Hoắc Duệ liếc cậu một cái, không lên tiếng, vẫn lấy hai cái bánh bao Thẩm Dũ mua nhét vào miệng.


Bánh bao lạnh rồi, là nhân đậu đỏ ngọt, Hoắc Duệ hơi híp mắt một chút.

Việc hắn thích ăn đồ ngọt, trừ hắn ra, không có ai biết hết.

Thẩm Dũ nhìn hắn một lúc, đột nhiên nắm lấy cổ tay phải của Hoắc Duệ, vẻ mặt cực kì nghiêm túc: "Bánh bao lạnh rồi, không phải cậu đang bị ốm sao?"
Bởi vì vừa hắt xì mấy cái, khoé mắt Thẩm Dũ ửng đỏ, chóp mũi còn đỏ hơn Hoắc Duệ, tiếng nói ong ong, lòng bàn tay lạnh lẽo.

Cậu nhét bánh mì vào ngực Hoắc Duệ: "Ăn bánh bao lạnh không tốt, cho cậu một cái bánh mì."
Hoắc Duệ quay đầu đi liếm răng một cái, bánh bao mới cắn một miếng, vị đậu đỏ ngọt lan ra trong miệng, liếc mắt nhìn xuống, rơi vào bàn tay Thẩm Dũ đang nắm lấy mình, xương ngón tay rõ ràng, tay cũng trắng nữa.

Hắn giãy khỏi tay Thẩm Dũ.

Thẩm Dũ còn đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Hoắc Duệ bị cậu nhìn đến mức không chịu nổi, ném bánh bao lên bàn, lại cầm lấy nửa cái bánh mì Thẩm Dũ nhét cho mình, một nửa kia lại ném tiếp lên bàn Thẩm Dũ.

Đoán chừng nếu không để ý đến cậu, cậu ta sẽ tiếp tục nhìn mình chằm chằm.

Lúc này Thẩm Dũ mới hài lòng thu hồi tầm mắt, nhỏ tiếng gọi: "Hoắc Duệ."
Hoắc Duệ chậc một tiếng, không nhìn lại cậu, ăn mấy miếng đã xử lí xong cái bánh mì.

Thẩm Dũ cũng không nói gì nhiều nữa, cúi đầu cười, chuyên tâm ăn phần kia của mình, buổi sáng dậy sớm, hơn nữa còn bị ốm, lúc này thể lực cũng tiêu hao hết rồi, bánh mì không có mùi vị gì cũng cảm thấy rất ngon.

Nhưng nguyên nhân chủ yếu vẫn là, đây là lần đầu tiên sau khi sống lại, Hoắc Duệ mua đồ cho cậu.

Thẩm Dũ rũ mắt.

Ở kiếp trước, Hoắc Duệ mua rất nhiều thứ cho mình, nhưng người này không thích để cho người khác biết, lại càng sợ mình biết tình cảm của hắn hơn, mỗi lần có ngày lễ gì đó, cũng sẽ giấu tên gửi cho mình một món quà, Thẩm Dũ cứ nghĩ là mình gặp phải biến thái, không kí tên, từ trước đến nay cũng không dám mở ra.

Đoạn thời gian cuối đời nằm trên giường bệnh, Hoắc Duệ mới nói cho cậu biết.

Nếu như không có tai nạn giao thông đó, có phải Hoắc Duệ sẽ giấu tình cảm của mình cả đời không?

- -- Thẩm Dũ, mấy món quà kia, nếu em tỉnh lại, nhất định nhớ mở ra
- -- Nếu như em không nhớ được cũng không sao
- -- Em không thèm mở ra cũng không sao, chỉ cần em tỉnh lại
Chóp mũi Thẩm Dũ có chút cay cay.

Tiết đọc sớm mới được một nửa, Trương Kiến Thanh lại sầm mặt, vẻ mặt nghiêm túc vỗ lên bả vai Hoắc Duệ đang nằm trên bàn nhắm mắt ngủ.

Hoắc Duệ mắt lim dim buồn ngủ đứng lên, mở mắt nhìn Trương Kiến Thanh, cười hừ một tiếng, cùng ông đi ra ngoài.

Mãi cho đến khi tiết đọc sớm kết thúc, không thấy Khương Châu và Hoắc Duệ trở lại.

Đến khi hết tiết, lớp học lại náo loạn, trên diễn đàn, có một bài viết tên là #Hoắc Duệ đánh nhau vì bạn cùng bàn# liên tục đứng top.

[Tựa đề đúng là lừa đảo, tui ghé qua chút xem có chuyện gì hóng không, kết quả là bị người chọc giận sao?]
[Lấy cái tựa đề kick war hả? Buồn nôn, thiếu người bị Hoắc Duệ đánh sao?]
[Mỗi ngày một câu hỏi, hôm nay Hoắc Duệ và bạn cùng bàn đánh nhau sao?]
[Òi, nhưng mà mọi người có biết, vì sao Hoắc Duệ lại để người đó ngồi cùng bàn với mình không? Trước đây hai người có quen biết sao?]
[Trả lời lầu trên, tui năm nhất cùng lớp với Hoắc Duệ, từ ngày tựu trường đã không có bạn cùng bàn, hình như cũng chưa có ai nhắc đến, dẫu sao thì vị này nổi danh từ hồi trung học cơ sở, lớp bọn tui truyền tai nhau hắn đánh người không ghê tay, ai dám ngồi cùng chứ.]
[Huhuhu, giờ hơi hối hận vì sao không tranh thủ ngay từ đầu? Hoắc Duệ và bạn cùng bàn hình như chung sống rất tốt đó.]
[Chớ vọng tưởng, người kia hình như chó liếm* lắm, buổi sáng mua đồ ăn sáng cho hai tuỳ tùng của Hoắc Duệ, chậc chậc mới ngày thứ hai thôi mà đã lấy lòng như vậy rồi, thần thoại thích các loại này hả? Cả thế giới quỳ liếm há]
*Từ lóng thường được dùng trên mạng xh ở Trung Quốc.

Chủ yếu chỉ trong một mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình nhưng vẫn cố chấp theo đuổi, không biết giới hạn, không có lòng tự tôn.

(Nguồn: Page "Thơm" FB)
[Lầu trên có phải quên quy định tên thật của diễn đàn không?]
[Ầu nhìn lại hoá ra là bạn cùng lớp của Hoắc Duệ]
"Tên này là ai?" Lục Sơ Hành mở hồ sơ cá nhân ra.

"Trương Văn Lý, lớp chúng ta có người như vậy hả?"
Thích Vinh tới cạnh điện thoại của hắn, hất cằm về vị trí phía sau Khương Châu: "Bạn cùng phòng với Khương Châu."
"Ba hoa chích choè, giỏi, sao nãy không thấy nó đứng ra anh dũng hi sinh?"
Thích Vinh đập một cái vào sau gáy hắn: "Đã không biết dùng thành ngữ thì đừng có dùng vớ vẩn."
Lục Sơ Hành chậc chậc hai tiếng, xoá bài viết kia đi.


Ai bảo hắn làm nhân viên quản lý chứ, chút quyền hạn vui vẻ này đám người kia chắc không hiểu đâu.

"Bạn cùng bàn, chuyển cho cậu tiền đồ ăn sáng qua Wechat rồi đó~" Lục Sơ Hành ngước đầu, vẫy vẫy tay với Thẩm Dũ ngồi phía sau.

Hôm qua bọn họ đã cho bạn cùng bàn của đại ca một bậc thang đi xuống, nói cho cùng thì vất vả lắm đại ca mới có bạn cùng bàn, về sau bị thái độ kia của đại ca doạ chạy mất thì sao, cũng không phải là ai cũng có thể chịu được tính cách của đại ca.

Như hắn, Thích Vinh và Niên chó còn không chịu được.

Đầu Thẩm Dũ gối lên cánh tay, có chút mơ màng buồn ngủ, mũi ngày càng tắc, đầu cũng nặng nề hơn buổi sáng rất nhiều.

Nghe thấy Lục Sơ Hành gọi mình, cậu ngẩng đầu lên hít mũi, ừ một tiếng.

Thực ra thì không nghe rõ Lục Sơ Hành nói gì.

Thấy cậu đồng ý, Lục Sơ Hành lại quay lên, bắt đầu chơi game cùng Thích Vinh.

Thẩm Dũ lại gối đầu về, cảm giác bị ốm thật không dễ chịu.

Lát sau, giáo viên tiếng Anh giẫm giày cao gót hết sức có vần có điệu đi vào phòng học, Khương Châu đỏ mắt đi sau lưng cô, mặt đầy oan khuất.

"Bộ dạng này của Khương Châu cho ai xem..."
"Ai biết được, lục ngăn bàn của người ta, đổi thành người khác thì chắc là bỏ qua cho cậu ta nhỉ?"
"Cậu ta lại còn đi mách giáo viên?"
"Hoắc Duệ còn chưa trở lại, sẽ không bị mắng chứ?"
"Chắc không phải đâu, cảm thấy đầu hói không thể nào mắng hắn được."
"..."
Giáo viên Tiếng Anh sửa lại mái tóc gợn sóng của mình, quay đầu liếc nhìn Khương Châu, ý bảo hắn về chỗ ngồi, lấy giáo án vỗ bài giảng một cái: "Được rồi, cán sự môn đến chỗ tôi lấy giấy trắc nhiệm, tiết này làm một bài kiểm tra đột xuất nhỏ, điểm không đạt yêu cầu thì sau giờ nghỉ trưa đến phòng làm việc của tôi kiểm tra lại!"
Một trận kêu gào trong lớp.

Giáo viên Tiếng Anh họ Lý, là một giáo viên nữ giàu kinh nghiệm, không dễ nói chuyện như Trương Kiến Thành, nghe được tiếng kêu gào, hết sức lãnh khốc vô tình: "Kêu thêm câu nữa, không được điểm tối đa thì chép từ đơn nguyên của bài hai cho tôi!
Trong nháy mắt, ở dưới lớp im bặt.

Cô nhìn lớp học một vòng: "Không được ngủ!"

Cô trực tiếp đi đến chỗ cạnh Thẩm Dũ, gõ một cái xuống bàn: "Đang học, không ngủ."
Đối xử với học sinh mới, thái độ lúc đầu sẽ ôn hoà chút.

Thẩm Dũ ngẩng đầu lên, sắc mặt không tự nhiên mà đỏ lên.

Cô giáo Lý ngẩn người một chút, dần dần có người xì xào bàn tán, cô nhìn về phía hàng đầu: "Cán sự bộ môn lên bàn giáo viên ngồi, không cho phép quay cóp, các anh các chị như thế nào tôi đều biết hết, bị tôi bắt quay bài, thì đừng có hỏi vì sao từ đơn lại đơn giản như vậy nhé!"
Quát xong, cô lại gõ gõ bàn của Thẩm Dũ: "Đứng lên, đi đến phòng giáo viên cùng tôi.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.