Trọng Sinh Vì Muốn Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Học Tập Thật Tốt

Chương 72





Tối trở về kí túc, Thẩm Dũ nói với Hoắc Duệ là muốn đi lễ hội chơi.

Đúng như cậu dự đoán, Hoắc Duệ dùng biểu tình "Cậu thật ấu trĩ" nhìn chằm chằm cậu một lúc.

Vì hành động của hai người ở phòng bệnh hôm qua khiến cho Lục Sơ Hành hiểu lầm không cần thiết, nhưng lại chó ngáp phải diều, để hắn biết quan hệ của hai người, lúc này hai người không cần phải giấu diếm trước mặt Lục Sơ Hành và Thích Vinh nữa.

Chưa tới giờ tắt đèn, Hoắc Duệ theo sau Thẩm Dũ đi vào phòng 607, còn không thèm nhìn phòng mình một cái.

Lục Sơ Hành vào phòng sớm hơn hai người bọn họ kéo theo Thích Vinh đang cúi đầu nghịch điện thoại, không cần do dự mà đóng cửa lại.

Thẩm Dũ đang chuẩn bị đóng cửa nhìn sang phòng 605 một cái: "...Hay là hỏi bọn Lục Sơ Hành xem bọn họ có đi không?"
"Gọi thêm Tống Dương nữa."
Hoắc Duệ rũ mắt, một tay chống lên cửa, đóng cửa "Ruỳnh" một cái.

Nhưng tư thế này cũng vừa vặn vây Thẩm Dũ vào cánh tay hắn.

"Nhưng mà lễ hội hẳn sẽ rất nhiều người, nếu như cậu không muốn đi thì..." Thẩm Dũ đã hình thành thói quen này, ngước đầu lên, bên mép treo một nụ cười nhàn nhạt, tiếp tục lải nhải.

Sắc mặt của người nghe càng ngày càng đen.

Giờ còn học được cách uy hiếp mình nữa.

Thẩm Dũ nâng mí mắt lên, vừa vặn rơi vào ánh mắt hết sức bất mãn của Hoắc Duệ, cười khẽ một tiếng: "Nếu cậu không đi, vậy thì tôi cũng..."
Hai chữ "Không đi" còn chưa nói ra, đã bị Hoắc Duệ nhéo gáy một cái.

Thẩm Dũ phát hiện ra người này đặc biệt thích động tác này, bất kể là lúc hôn hay là lúc ôm.

Thẩm Dũ cũng rất thích động tác này.

Khiến cho cậu có cảm giác đối phương muốn chiếm mình làm của riêng.

"Học được cách uy hiếp tôi rồi?" Giọng của Hoắc Duệ hơi khàn, có thể là do trời lạnh, nhưng người này quá mức khó ở, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, bắt đầu từ ban ngày, giọng Hoắc Duệ đã không quá thoải mái, sáng đi học ho khan hai tiếng, bị Thẩm Dũ nghe được.

Hoắc Duệ từ trước đến giờ không coi mấy cái bệnh này ra gì, cơ thể hắn khoẻ mạnh, cũng chẳng được mấy lần cảm cúm, bị sốt thì trong trí nhớ cũng chỉ có một hai lần, không cần uống thuốc cũng có thể khỏi.

Với cả hắn rất ghét uống thuốc.

Đoạn thời gian cuối cùng của cuộc đời, Khuất Nguyệt sống chỉ dựa vào thuốc thang.

Khi đó tất cả các loại thuốc đều có trong nhà, phòng của Khuất Nguyệt, chỉ cần mở cửa phòng, mùi thuốc đã đập vào mũi.

Vì chuyện này, một đoạn thời gian dài khi còn nhỏ, Hoắc Duệ vừa ngửi được mùi thuốc đã buồn nôn.

Sau này lớn lên, tình huống đã tốt hơn nhiều.

Nhưng ngoại trừ lần trước bị Thẩm Dũ bắt uống thuốc một lần, hắn chẳng bao giờ uống thuốc.

Hoắc Duệ không để ý, nhưng Thẩm Dũ để ý.

Tiết thứ hai của buổi sáng vừa kết thúc, Thẩm Dũ đã đến phòng y tế mua thuốc cho hắn.

Hoắc Duệ không vui, bên ngoài lớp học rất lạnh lẽo, vừa ra ngoài đã cóng cả người, loại thời tiết này, hành lang cũng chẳng có học sinh nào nô đùa, thầy chủ nhiệm cũng lười đến lớp kiểm tra đột kích.

Nhưng Hoắc Duệ có dấu hiệu cảm cúm, Thẩm Dũ cũng không muốn để cho hắn ra ngoài.

Hai người vì vậy mà giằng co một lúc lâu.

Cuối cùng, Hoắc Duệ thoả hiệp, để cho Thẩm Dũ đến phòng giáo viên xin nước nóng trước, chờ đến lúc ăn trưa sẽ đi mua thuốc.

Cũng may là vận khí của Thẩm Dũ không tệ, gặp được giáo viên tiếng Anh.

Giáo viên Tiếng Anh rất thích kiểu học sinh an tĩnh như Thẩm Dũ, mặc dù nhìn ra được quan hệ của cậu với bọn Hoắc Duệ không tê, nhưng lúc bình thường cũng không làm gì khác, gần đây thành tích học tập tiến bộ không ít, liền hỏi cậu mấy câu.

Thuận lợi lấy được thuốc hạ sốt và thuốc cảm cúm từ chỗ giáo viên tiếng Anh.

Hoắc Duệ lại một lần nữa bị bắt uống thuốc, cả một buổi chiều, sắc mặt cũng tương đối khó ở.

Thẩm Dũ nghe giọng hơi khàn khàn của Hoắc Duệ, thu ý cười, nhăn mày: "Tối trước khi đi ngủ uống thêm một lần nữa."
Lúc trời lạnh, cảm cúm có thể lâu khỏi hơn bình thường.

Sắc mặt Hoắc Duệ càng khó ở hơn.

Thẩm Dũ đưa tay ra, chà mí mắt hắn một cái, muốn sáp lại hôn hắn một cái, bị Hoắc Duệ né tránh.

Hoắc Duệ xoay người, ho nhẹ một tiếng.


"Đang bị cảm, không lây cho cậu."
Thẩm Dũ nhìn chằm chằm vào hắn: "Vậy cậu ngoan ngoãn uống thuốc, nhanh khoẻ lại."
Hoắc Duệ im lặng một lúc, mới ừ một tiếng.

Một vụ này, hai người cũng nhất thời quên đi chuyện lễ hội.

Thẩm Dũ lấy đề thi ra.

Hoắc Duệ lấy, vốn mục đích là giảng mấy đề thi cho Thẩm Dũ, thời điểm tự hỏi buổi tối còn chưa kịp dạy xong.

Đề thi là tự Hoắc Duệ ra, các đề cơ bản quét ra từ các app đề thi lớn, đại đa số không xuất hiện trong sách giáo khoa và đề thi, có thể nói là một cách luyện tập rất sơ lược.

Phạm vi kiến thức từ trung học phổ thông đến kiến thức hiện tại, mỗi môn học đều có, đều nhắm vào nhược điểm của Thẩm Dũ.

Còn có vài bài ra Hoắc Duệ tự ra.

Thời gian trước hắn vẫn luôn luyện những đề thi này, vốn là hôm qua cho Thẩm Dũ, nhưng xảy ra chuyện mà bị trễ nải.

Lúc vừa cầm tới tay, Thẩm Dũ thiếu chút nữa bay màu tại chỗ.

Mỗi một đề thi mỗi môn cũng dài ngang một bộ 5-3 đầy đủ.

"Đề này, cách làm của cậu, chưa rõ yêu cầu của đề bài." Hoắc Duệ cầm bút, chấm trên đề thi một cái.

Đều nói nam sinh đẹp trai nhất, Thẩm Dũ ngồi bên trái của Hoắc Duệ, chỉ có thể thấy má của Hoắc Duệ.

Gò má nam sinh dưới ánh đèn, càng nhu hoà hơn bình thường.

Thẩm Dũ nhìn chằm chằm vào hắn một lúc, hoàn toàn không phát hiện ra tiếng Hoắc Duệ giảng bài đã ngừng lại.

Bút trong tay Hoắc Duệ "tang tang tang" chừng mấy lần.

Thẩm Dũ tỉnh lại.

"Đẹp lắm hả?" Hoắc Duệ bật cười.

Thẩm Dũ ngáp một cái, có thể do di chứng sau cơn sốt, hôm nay cậu dễ thấy mệt mỏi.

"Đẹp, bạn trai tôi là đẹp nhất." Không tập trung cũng chẳng thấy sợ.

Hoắc Duệ hừ lạnh một tiếng, không tiếp lời, chỉ đẩy đề thi đến trước mặt cậu một cái, đầu bút lại đặt lên bài tập kia: "Nói thêm lần nữa."
Thẩm Dũ ồ một tiếng, ngoan ngoãn nghe hắn giảng.

Thời gian làm đề trôi qua rất nhanh, trong phòng ngủ yên tĩnh lại, thỉnh thoảng có tiếng Hoắc Duệ giảng bài và tiếng đặt câu hỏi của Thẩm Dũ.

Trong chốc lát, đèn kí túc bị tắt toàn bộ, chỉ còn lại đèn bàn.

Ngoài cửa sổ, trăng sáng, nhiều sao.

Trên cửa sổ phản chiếu hai bóng người nói chuyện với nhau.

Chỉnh lại một trang đề thi, Thẩm Dũ mới phát hiện ra đã hơn mười một rưỡi.

Trước khi trở về, Hoắc Duệ xoa xoa gáy Thẩm Dũ, không quá quan tâm nói: "Lễ hội muốn đi thì đi."
Mặc dù yêu tinh phiền phức không nói nữa, nhưng cũng có thể nhận ra, cậu thật sự muốn đi.

Hoắc Duệ chưa bao giờ tin những thứ này, số phận mình là do mình quyết định.

Nhưng Thẩm Dũ muốn cầu sự bình an, hắn chỉ có thể đi cùng cậu.

Yêu tinh phiền phức đúng là yêu tinh phiền phức.

...!
Một tuần học tập, làm bài tập, chạy qua chạy lại giữa lớp học, nhà ăn và kí túc xá không ngừng nghỉ rất nhanh đã trôi qua.

Cuộc sống trung học phổ thông nhàm chán nhưng lại rất sống động.

Tan học ngày thứ sáu, trong lớp náo nhiệt hơn bình thường rất nhiều.

"Lát nữa có ai đi hội với tao không?" Có người hỏi.

Người khác đáp lại: "Nồ, đi thật hả? Bỏ đi bỏ đi, có thời gian không bẳng luyện đề đi, sắp tới thi tháng rồi."
"Đi cầu bình an cũng được mà, không phải là nói rất linh à? Lần sau tổ chức, chúng ta có thể không được ở cạnh nhau nữa đâu."
Mấy người vừa cười vừa nói đi ra ngoài.

Cũng không ai dám mời mấy vị ngồi hàng cuối cùng kia.

Thẩm Dũ đã thu dọn đồ đạc xong, Lục Sơ Hành và Thích Vinh với vành mắt đen cùng đi ra ngoài, Hoắc Duệ đi phía sau bọn họ.

Mai Tống Dương còn phải đi thi đấu, hôm nay đã phải đi tập hợp, dĩ nhiên là không thể đi lễ hội được.

Nhưng Thẩm Dũ vẫn nhận lời hắn, nhất định sẽ mua cho hắn một tấm bùa đặc biệt, chúc hắn thuận lợi tranh được giải.

Vì phải đi lễ hội, có thể tối sẽ về muộn, tuần này mấy người cũng không định về nhà, cũng báo với gia đình.

Mặc dù chỉ có mỗi Lục Sơ Hành cần báo với gia đình.

Địa điểm tổ chức lễ hội tương đối xa trường học, lượng người tương đối đông, càng không kể đến thời điểm này.

Cũng may mấy ngày trước Thẩm Dũ đã đặt phòng khách sạn trên app điện thoại gần miếu.

Buổi tối đoán chừng sẽ khó gọi xe về, dù sao cũng quá nhiều người, không bằng tìm một chỗ ở gần đó.

Đến nơi sớm, Thẩm Dũ vốn chuẩn bị gọi didi*, chỉ là mấy người vừa mới tới cửa trường học, Thẩm Dũ đã thấy một chiếc siêu xe phiên bản kéo dài**.

* Didi: App gọi xe như grab
** Siêu xe phiên bản kéo dài:
Thẩm Dũ: "..."
Không chờ Thẩm Dũ mở miệng hỏi, tài xế đã xuống xe, mở cửa cho bọn họ.

Lục Sơ Hành tung tăng bước lên: "Oa má, không hổ là đại ca! Chuẩn bị chu đáo như vậy!"
Tài xế chào hỏi: "Chào Lục thiếu gia, chào Thích thiếu gia."

Xem ra là quen biết.

Lục Sơ Hành vừa bước lên đã nằm bò ra: "Lâu rồi không gặp chú Trần!"
Thích Vinh cũng lên tiếng chào.

Thẩm Dũ có chút luống cuống chân tay.

Tài xế đi tới chỗ bọn họ, đầu tiên là cúi người với Hoắc Duệ: "Thiếu gia."
Hoắc Duệ ừ một tiếng, quay đầu liếc nhìn Thẩm Dũ.

Thẩm Dũ theo bản năng nhích lại gần Hoắc Duệ.

Mặc dù chỉ là tài xế nhà Hoắc Duệ, nhưng nhìn tuổi tác và mức độ quen thuộc với bọn Lục Sơ Hành, hơn nửa là bô lão của Hoắc gia.

Vẫn là loại căng thẳng trước mặt trưởng bối.

Mặc dù không thấy căng thẳng bằng lúc gặp Hoắc Chí Kiều.

Tài xế dường như nhận ra sự căng thẳng của Thẩm Dũ, vô cùng hữu hảo cười một tiếng: "Chào Thẩm thiếu gia."
Thẩm Dũ kịp phản ứng lại: "Không cần phải gọi cháu như vậy đâu ạ..."
Tài xế cười một tiếng, không đáp, mà mở cửa cho hai người phía sau.

Lên xe, Thẩm Dũ thả lỏng hơn rất nhiều.

Trên xe cái gì cũng có, đồ ăn đồ uống thêm cả tivi.

Còn có tủ lạnh mini.

Có thể là bọn họ chưa ăn cơm tối, còn đặc biệt chuẩn bị cho mỗi người một suất cơm tối.

Sau khi lên xe, tài xế giải thích: "Trước đó sợ các cậu chưa ăn cơm, cố tình chuẩn bị cho các cậu."
Tài xế điều chỉnh gương chiếu hậu, cười nói: "Ông chủ gửi lời chào tới Thẩm thiếu gia, hi vọng có cơ hội có thể cùng nhau ăn cơm."
Tai Thẩm Dũ đỏ lên."
Ông chủ trong lời của tài xế, hơn phân nửa là Hoắc Chí Kiều rồi.

Cũng may là tài xế nói xong, cũng nói gì nữa, mà yên tĩnh lái xe.

Hai người trước mặt đã bắt đầu ăn cơm.

Do sớm chạy tới lễ hội, bọn họ quả thật là chưa ăn gì, chủ yếu là sợ đi muộn nhiều quá nhiều.

Lúc đến lễ hội có thể mua cái gì ăn tạm.

Kĩ thuật nấu ăn của cô giúp việc nhà họ Hoắc
Ít nhất thì mấy lần trước Thẩm Dũ sau khi ăn xong nhớ mãi không quên.

So với đầu bếp nhà hàng năm sao chỉ có hơn chứ không có kém.

Lục Sơ Hành và Thích Vinh ăn đến xuất thaanfm không chú ý tới động tĩnh của hai người ngồi sau, thậm chí còn tự động loại bỏ lời nói của tài xế.

Đầu gối Thẩm Dũ đụng vào đầu gối của Hoắc Duệ một cái: "Chú Hoắc có phải đã nói mối quan hệ của chúng ta cho mọi người rồi không..."
Hoắc Duệ đang giúp cậu mở hộp giữ nhiệt, nghe vậy động tác dừng lại chút: "Không biết."
Hoắc Chí Kiều cũng không phải là loại người lắm mồm.

Thẩm Dũ thở phào nhẹ nhõm.

Để phụ huynh biết là một chuyện.

Để tất cả người nhà biết là một chuyện khác.

Có một loại cảm giác xấu hổ vô hình.

Thẩm Dũ yên tâm ăn cơm.

Hoắc Duệ nhìn chằm chằm vào gò má của cậu một lúc, lúc Thẩm Dũ ăn cơm gò má sẽ gồ lên, khiến cho hắn ngứa ngáy muốn véo một cái.

Hồi lâu, Hoắc Duệ thu lại tầm mắt.

[Hoắc Duệ nói chuyện:?]
Hoắc Chí Kiều đang họp nhận được tin nhắn Wechat của con trai.

[Hoắc Chí Kiều:?]
Hai người sau khi add friend chỉ cho đẹp, Hoắc Chí Kiều vẫn nghĩ là con trai có phải là không tìm được Wechat của mình không, thậm chí còn đổi avatar thành ảnh của mình trên bìa tạp chí.

[Hoắc Duệ nói chuyện: Cha nói với ai rồi]
[Hoắc Chí Kiều:?]
"Hoắc tổng, ngài cảm thấy phương án của tôi..."
Hoắc Chí Kiều kịp phản ứng lại, nhăn mày nhìn điện thoại một cái: "Nói tiếp đi."
Trò cười, làm việc riêng trong giờ họp, sao lại như thế được chứ.

Một lúc sau, ông lại nâng điện thoại lên.

[Hoắc Duệ nói chuyện: Chuyện Thẩm Dũ]
[Hoắc Chí Kiều: Nói với dì con]
[Hoắc Duệ nói chuyện:.]
[Hoắc Chí Kiều: Đây là thái độ của con khi nói chuyện với cha sao?]
[Hoắc Chí Kiều:.]
[Hoắc Chí Kiều: Chia sẻ ]
[Hoắc Chí Kiều: Chia sẻ ]
[Hoắc Chí Kiều: Chia sẻ ]
[Hoắc Chí Kiều:...]
Hoắc Duệ để điện thoại xuống bàn một lúc, điện thoại di động lại không ngừng rung lên.

Thẩm Dũ nghiêng đầu nhìn hắn một cái: "Có tin nhắn."
Hoắc Duệ ừ một tiếng, tay trái không nhịn được mở màn hình điện thoại ra.

Thẩm Dũ ngồi bên cạnh hắn, điện thoại Hoắc Duệ lại không cài chống nhìn trộm, hơn nữa lại vô cùng hào phóng để dưới mắt cậu.

Sau đó Thẩm Dũ đã nhìn thấy một đống link được một cái tên "Lão nam nhân tri kỉ" gửi tới.

Thẩm Dũ: "..."

Cậu ho khan hai tiếng, mặc dù biệt danh có hơi kì kì, nhưng cái avatar rất quen mắt, dáng vẻ giống hệt Hoắc Chí Kiều.

"Chú Hoắc gửi hả?"
Hoắc Duệ nhìn lướt qua, liền khoá màn hình điện thoại lại.

Ừ một tiếng: "Không cần phải để ý đến ông ấy."
Thẩm Dũ ồ một tiếng, vừa mới thấy một cái link phía dưới, hình như là "Vị thành niên X cuộc sống nguy hại..."
Thẩm Dũ: "..."
Chú Hoắc có phải là nghĩ hơi nhiều rồi không.

Lái xe tương đối chậm, vô cùng vững vàng.

Bốn người dừng lại ở một chỗ tương đối xa lễ hội, xe không lái vào, thứ nhất là xe tương đối lớn, sẽ có nhiều người tò mò đứng ven đường vây xem, thứ hai là dòng người quá lớn, chỗ đỗ xe cũng đầy rồi, bọn họ tốt nhất không nên lái xe vào.

Tài xế sau khi hỏi ý kiến của Hoắc Duệ, tìm một chỗ có thể đỗ xe, để bốn người xuống xe.

Chỗ này dòng người rất lớn, nhưng vẫn có thể nghe được tiếng âm nhạc truyền từ lễ hội đến, đèn lồng treo cao, cũng sáng, cả con đường dường như đã biến thành một con đường cổ đại, tràn đầy vẻ cổ kính.

Hơn nữa vốn dĩ kiến trúc nơi này đã mang phong vị cổ xưa, trang hoàng một chút, thì lại càng thêm ý vị.

Sau đó hấp dẫn mọi người nhất không phải là những thứ này, mà là ngôi miếu cuối con đường.

Tục truyền, ngôi miếu này tồn tại từ lúc có Văn Thành, cũng là phong cảnh nổi danh của Văn Thành, con đường này cũng vì ngôi miếu mà phồn hoa.

Mặc dù không to được bằng trước kia, nhưng ngôi miếu này vẫn duy trì được dáng vẻ vốn có, hương khói nghi ngút.

Vì để tránh bị tách ra, bốn người quyết định chia nhóm hai hai, như vậy mới có thể đảm bảo bị tách ra cũng vẫn còn hai người đi với nhau, dù gì cũng có người đi cùng nhau.

Kể cả không quyết định như thế, Thẩm Dũ chắc chắn vẫn sẽ đi cũng Hoắc Duệ.

Bên này nhiều người, sự chú ý của mọi người đều đặt trên gian hàng hai bên đường, không có ai chú ý tới bọn họ, Thẩm Dũ nắm chặt lấy tay Hoắc Duệ, gió đêm lạnh, coi như có nhiều người nhưng gió lạnh cũng không hề suy yếu.

Vì hành động thuận lơi, Thẩm Dũ cũng thật sự chủ quan, mặc áo khoác tương đối mỏng, lúc này rúc vào tay Hoắc Duệ, còn có thể cảm giác được cậu đang run rẩy.

Hai người vừa xuyên qua đám người, Hoắc Duệ vừa giễu cợt: "Giờ mới biết lạnh."
Thẩm Dũ cọ một cái lên vai hắn: "Không phải là có cậu rồi sao? Dựa vào cậu liền không thấy lạnh nữa."
Cậu ngẩng đầu lên cười một tiếng, chớp chớp mắt nhìn Hoắc Duệ: "Tôi cố ý đấy, nếu không làm sao có thể dính lên người cậu được."
Chân Hoắc Duệ dừng lại một chút, trầm mặc chốc lát: "Quá nhiều người, im miệng."
Trong giọng nói khó nén được sự buồn bực.

Ở bên ngoài công khai nũng nịu như vậy.

Là muốn bắt hắn hôn cậu trước mặt mọi người sao?
Vẻ mặt Hoắc Duệ căng thẳng.

Thẩm Dũ cũng không phải là Lục Sơ Hành, bị hắn nói im miệng thì sẽ ngoan ngoãn im miệng: "Bên kia có bán bùa kìa, chúng ta qua xem một chút."
Hoắc Duệ còn chưa kịp từ chối, đã bị cậu kéo tới.

Trước gian hàng có mấy người đang xếp hàng.

Hai người phía sau, Lục Sơ Hành bị ép kéo cánh tay Thích Vinh: "Giờ cả người tao đang nổi hết da gà lên rồi."
Thích Vinh liếc mắt: "Mày nghĩ là tao không có hả? Nếu không phải vì đề phòng bị lạc..."
Lời Thích Vinh còn chưa dứt, Lục Sơ Hành đã nhìn thấy đầu của bạn cùng bàn dựa lên bả vai Hoắc Duệ.

Cái đờ mờ!
Lục Sơ Hành: "..."
Trước kia nhìn động tác này không có chút cảm giác nào, giờ thấy như thế thì thế nào!
Không được! Vì bảo vệ bí mật của bọn họ!
Lục Sơ Hành cũng tựa đầu lên vai Thích Vinh.

Thích Vinh: "...Mày không cảm thấy có chút chán ghét nào sao?"
"Không thấy, tao cảm thấy chúng ta là tượng trưng cho tình hữu nghị, dù sao thì tình nghĩa của chúng ta cũng là trúc mã trúc mã, bên cạnh có phải trò đoán chữ* không, chúng ta đi xem chút đi."
* Trò đoán chữ: Người hỏi sẽ đưa ra các gợi ý về bộ thủ trong một chữ, người trả lời sẽ phải dựa vào các bộ thủ được gợi ý để đoán xem đó là chữ gì.

Thích Vinh: "...Chỉ số thông minh của mày có thể đoán được không?"
Lục Sơ Hành nghẹo đầu, đạp hắn một đạp: "Mày không được nhìn!"
Hai người chuyển sang chỗ đoán chữ.

Thẩm Dũ và Hoắc Duệ xếp hàng một lúc mới đến lượt, vị chủ sạp kia là một ông cụ, thấy hai người con trai đi đến, tư thế còn rất thân mật, híp mắt cười một tiếng: "Muốn xem cái gì?"
Thẩm Dũ sửng sốt một chút, vừa mới xếp hàng, căn bản là không nghe thấy bọn họ nói gì.

Mặt Hoắc Duệ rõ ràng không có hứng thú.

Vừa xếp hàng, Thẩm Dũ cũng không muốn rời đi.

"Những lá bùa này sao ạ?"
Cậu định mua cho Tống Dương.

Đi dạo vui vẻ một lúc nữa, sẽ ném Tống Dương ra sau đầu mất.

Ông cụ lắc đầu một cái: "Xem bói sẽ tặng một cái, tuỳ chọn."
Thẩm Dũ quét mắt, lúc này mới phát hiện ra tấm bảng "Lão tiên sinh xem bói, 50 tệ/vấn đề"
Giá tiền cũng coi là rẻ với khu này.

Coi như bỏ 50 tệ mua một lá bùa bình an.

Thẩm Dũ huých Hoắc Duệ: "Có cái gì muốn hỏi không?"
Hoắc Duệ nhìn một cái, không nói hai chữ "Lừa đảo" ra khỏi miệng.

Không thể để bạn trai mất hứng được.

Hắn sầm mặt, lắc đầu.

Thẩm Dũ cũng đã nghĩ tới đáp án này, bản thân suy nghĩ một lúc: "Có thể xem một cái xem bọn cháu có đỗ đại học nào không?"
Ông cụ nhìn hắn một cái, đập một cái vào hộp: "Quan trọng nhất là sự nỗ lực của bản thân."
Thẩm Dũ cuối cùng chọn một lá bùa bình an vô cùng bình thường, bỏ vào túi đeo sau lưng của Hoắc Duệ.

Hoắc Duệ giễu cợt: "Cái này thì xem bói với không không xem có khác gì nhau đâu."
Thẩm Dũ lắc đầu một cái: "Cậu nhìn thấy cái gậy bên cạnh không?"
Hoắc Duệ hừ khẽ một tiếng, sự chú ý của hắn đều đặt trên người Thẩm Dũ, không để ý tới các thứ khác.

Thẩm Dũ hơi dựa trên bả vai hắn: "Ông cụ kia hẳn là đi lại không thuận tiện, hơn nữa trên ghế còn có sách của học sinh tiểu học, đoán chừng là có cháu nhỏ."

Kiếp trước trải đời quá nhiều, cho nên lúc nhìn người sẽ không tự chủ mà quan sát.

Ông cụ nói cũng không sai.

Vốn là dựa vào sự cố gắng của bản thân.

Hai người đi ra khỏi gian hàng, liếc thấy Lục Sơ Hành đang nhảy nhót tưng bừng ra khỏi sạp đoán chữ, bên cạnh là Thích Vinh với khuôn mặt không thể yêu thương nổi.

Dù gì cũng là hai thằng con trai, rất nổi bật.

Thẩm Dũ buông cánh tay Hoắc Duệ ra, đổi thành kéo tay hắn qua.

"Các cậu đoán đúng không?"
Thích Vinh móc lịch sử thanh toán Wechat ra, 500 tệ đã bay mất, lắc đầu một cái.

Lục Sơ Hành mặc dù ngu, nhưng lại càng ngăn càng hăng.

Chọn một cái không trúng, đổi một cái khác, chọn xong 25 cái, vẫn không trúng được một lần.

Mà phần thưởng chỉ là mấy chiếc đèn lồng xinh đẹp thôi, chất lượng không biết là có tốt không, mua về cũng chỉ để phủ bụi.

Với số tiền, không biết mua được bao nhiêu cái.

Thích Vinh thở dài: "Nó còn không để tôi đoán, nói tôi không được xỉ nhục trí thông minh của nó."
Còn cần xỉ nhục sao?
Hoắc Duệ cười lạnh một tiếng.

Thẩm Dũ nhìn Hoắc Duệ một cái: "Chúng ta thử một chút đi?"
Không chờ Hoắc Duệ đồng ý, Thẩm Dũ đã mua một lượt đoán chữ.

"Nguyệt xuất kinh sơn điểu (Trăng xuất hiện làm chim núi kinh sợ)" Thẩm Dũ khẽ đọc.

"Lục Sơ Hành nhảy tới: "Bạn cùng bàn chờ một chút! Tôi biết! Có phải là chữ Đảo (岛) không!"
Thẩm Dũ liếc mắt với Hoắc Duệ: "Hình như cũng giống đấy?"
"Đúng nhỉ, núi và chim."
Thích Vinh suy nghĩ một lúc: "Vậy Nguyệt xuất kia là vứt đi hả?
"Đó là chữ gì?"
May mà lần này có bọn Thẩm Dũ ở đây, Lục Sơ Hành cũng không vội vàng đưa ra câu trả lời.

Không lãng phí 20 tệ quý giá này.

Ba đứa học dốt vắt óc suy nghĩ, mãi không nghĩ ra được.

Hoắc Duệ đứng bên cạnh một lúc.

Có thể là vì đẹp trai, chiều cao lại vượt trội, không ít người nhìn về phía bọn họ.

Còn có mấy cô gái thăm dò vòng qua sau lưng Hoắc Duệ.

Hoắc Duệ sầm mặt lại: "Quyên (鹃)."
"Quyên gì?" Mặt Thẩm Dũ nghi ngờ.

Hoắc Duệ nắm cổ tay cậu, đứng trước mặt ông chủ sạp: "Chữ Quyên trong Đỗ quyên (杜鹃)"
Ông chủ hơi ngạc nhiên, nhìn mấy người trẻ tuổi một cái, cười mắt híp lại.

Kiếm tiền của người trẻ tuổi thật dễ!
Mà sau khi Hoắc Duệ nói xong câu trả lời, nụ cười của ông chủ khép lại.

Tiếp đến, Thẩm Dũ lấy được một chiếc đèn lồng nhỏ có trang trí hoa nhỏ rủ xuống rất xinh đẹp.

Lục Sơ Hành chưa có ý định từ bỏ, lại một hơi quất liền 500 tệ.

Nụ cười của ông chủ lại toe toét như hoa cúc.

Sau đó, số đèn lồng trong tay bốn người cũng không cầm nổi nữa.

Lúc đi, ông chủ hận không thể vui vẻ tiễn biệt.

Cũng may, bọn Hoắc Duệ kéo đến cho ông chút một lượng khách lớn, mấy cô gái trẻ thấy trai đẹp chơi trò này, cũng bắt đầu chơi.

Ban đầu có mấy cô gái còn muốn tra bằng điện thoại, bị ông chủ phát hiện, lập tức sầm mặt: "Nhìn quy định của sạp đi! Không cho phép tra cứu!"
Mấy cô gái trẻ hơi ngượng, dĩ nhiên không đoán được.

Có một cô gái can đảm đuổi kịp bọn Hoắc Duệ, có chút xấu hổ hỏi: "Anh trai ơi, có thể tặng bọn em một cái đèn lồng được không?"
"Bọn em mời anh uống trà sữa."
Câu này là nói với Thẩm Dũ.

Thẩm Dũ hơi ngạc nhiên.

Sắc mặt Hoắc Duệ lập tức khó ở, hai người còn chưa đáp lại, Lục Sơ Hành liền đứng ra: "Được được! Add Wechat của anh đi! Không cần mời uống trà sữa đâu, trà sữa ngọt quá uống không ngon, một cái đèn lồng 30 tệ thôi, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!"
Trên thực tế, vừa mới từ gian hàng đi ra, bọn họ đã tặng mấy chiếc đèn lồng không thể cầm nỏi cho mấy đứa trẻ gần đó.

Sắc mặt cô gái cứng đờ, còn muốn nói thêm gì đó.

Thẩm Dũ cười một tiếng: "Xin lỗi, bọn tôi phải đi trước."
Cũng không để ý tới lời của cô gái.

Hoắc Duệ ừ một tiếng.

Lục Sơ Hành thấy cô gái không quá tình nguyện, thở dài: "Không muốn cũng được, vất vả lắm mới lấy được đó."
Cô gái kia lúng túng lắc đầu.

Sau đó nhìn theo bốn người đi về hướng ngôi miếu.

Đi xa xa, chàng trai trắng nõn nà kia đột nhiên tới gần vai chàng trai mặt khó ở, không biết đang nói cái gì, tư thế vô cùng thân mật.

Tiếng nhạc trong ngôi miếu vô cùng ôn hoà.

Coi như đứng bên ngoài, cũng khiến cho tâm trạng của người nghe được yên bình.

Bước chân bốn người không tự chủ chậm lại.


Miếu ở giữa sườn núi, dọc theo đường đi vẫn có nhiều gian hàng, nhưng so với bên ngoài, bên này nhiều sạp xem bói hơn, còn bán thêm nhang đèn.

Mấy người mua một chút hương, mới tiếp tục đi lên.

Đến cả Lục Sơ Hành bình thường gào to cũng yên tĩnh lại.

Người trên núi rõ ràng cũng chưa nhiều như bên ngoài, có thể là vì hơi muộn, cũng có thể là người muốn đi miếu đã đi hết rồi.

Lúc này đoán chừng đã bắt đầu nghi thức cầu khến gì đó.

Nhưng Thẩm Dũ cũng không quá để ý, cậu chỉ muốn cầu bình an mà thôi.

Lúc bốn người tới cửa miếng, một cái quạt rất lớn đột nhiên xuất hiện ngang mặt Thẩm Dũ và Hoắc Duệ.

"Thí chủ có muốn xem một quẻ không?"
Hoắc Duệ nhíu mày lại.

Chưa từng thấy ai chặn người quang minh chính đại như vậy.

Thẩm Dũ a một tiếng, vừa định lắc đầu, đã nhìn thấy vẻ ngoài của người này.

Người này đang mặc quần áo của hoà thượng chính quy.

Nhưng gương mặt này, vô cùng quen thuộc..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.