Hứa Lập nhìn thấy hai người kinh ngạc như vậy, hắn cười lạnh nói:
- Các vị không phải muốn thẩm vấn tôi ư? Vậy thẩm vấn đi, còn chờ gì? Các vị yên tâm, tôi nhất định phối hợp thật tốt.
Tên túm tay Hứa Lập hung hăng trừng mắt nhìn Hứa Lập.
- Anh còn ra vẻ ư? Hừ, tôi không dám thẩm vấn anh sao?
Nói xong y không ngờ lấy còng ra phân biệt còng tay Hứa Lập vào hai bên tay ghế, mà tên còn lại cũng lấy còng ra phân biệt còng chân Hứa Lập vào chân ghế.
Sau khi còng Hứa Lập xong, hai người mới thở dài ra một hơi. Bọn họ lấy một bóng đèn cao áo đặt ở góc tới chiếu thẳng vào mắt Hứa Lập.
Hứa Lập mỉm cười rất vui vẻ như đang xem trò cười từ hành vi của hai người này, hắn không nói một lời chỉ không ngừng cười lạnh. Mấy trò vặt này trước mình đã thấy nhiều. Đừng nói là lấy bóng đèn chiếu vào mình, khi đó lúc chấp hành nhiệm vụ, đối mặt với làn tên mũi đạn mình chỉ cần rảnh rỗi là trong mười mấy giây là ngủ được, hơn nữa chỉ cần nghỉ ngơi năm mười phút là tinh thần phục hồi như cũ. Hơn nữa dù mình không ngủ được, mình cũng có thể chống chịu năm bảy ngày, mình muốn xem đối phương có thể tiếp mình được bao lâu.
Hai nhân viên phụ trách thẩm vấn Hứa Lập không ngừng dùng các biện pháp đánh vào tinh thần Hứa Lập, hai người thẩm vấn suốt bốn tiếng, Hứa Lập không hề cảm thấy có vấn đề nhưng hai người thẩm vấn lại không chịu được. Bọn họ không thể làm gì khác hơn là đi ra ngoài chuẩn bị thay ca. Mà Hứa Lập lại nhân lúc hai người này đi ra ngoài nhắm mắt ngủ giây lát. Mặc dù chỉ có vài ba phút nhưng cũng đã làm tinh thần Hứa Lập khôi phục lại.
Hai nhân viên thẩm vấn mới tiến vào tiếp tục dùng từ ngữ tấn công Hứa Lập, nhưng Hứa Lập vẫn không nói một câu. Hai tên này nói đến khô miệng cũng không có hiệu quả gì.
Cả quá trình thẩm vấn bắt đầu từ hơn 3h chiều hôm trước đến tận giữa trưa ngày hôm sau. Trong quá trình này nhân viên tổ điều tra ngoài Lô Trường Quân ra những người khác cũng đã luân phiên thay nhau một lần. Vì làm Hứa Lập nhanh chóng sụp đổ, sớm ngày khai báo nên trong thời gian ngắn tổ điều tra chẳng những không ngừng thẩm vấn thậm chí còn không cho Hứa Lập uống nước, càng đừng nói là ăn cơm.
Nhưng tất cả đều không có hiệu quả gì với Hứa Lập. Vẻ mặt của Hứa Lập vẫn như ban đầu, không hề sợ hãi.
Lô Trường Quân đúng là chưa thấy ai ngoan cố như vậy, y cắn răng nói với các nhân viên trong tổ.
- Tiếp tục thẩm vấn, quyết không thể cho Hứa Lập nghỉ ngơi. Tôi cũng không tin hắn là sắt, dù là sắt hôm nay chúng ta cũng phải ép nó chảy nước.
- Vâng.
Tất cả nhân viên tổ điều tra đồng thanh đáp. Sau đó có hai người tiến vào thẩm vấn Hứa Lập.
Cuộc thẩm vấn tiếp tục kéo dài tới trưa ngày thứ ba. Hứa Lập bị nhốt trong phòng thẩm vấn 45 tiếng đồng hồ, trong lúc này Hứa Lập không được uống một miếng nước, không được ăn cơm. Chẳng qua Hứa Lập ngoài điểm khác là râu mọc dài ra thì cũng không có biện pháp gì, tinh thần vẫn tốt. Ngược lại nhân viên tổ điều tra bao gồm cả Lô Trường Quân đều mệt mỏi, uể oải. Các cuộc thẩm vấn trước đây nhiều là kéo dài 24 tiếng, nhiều nhất cũng là 36 tiếng là kẻ phạm tội đã sớm khai ra, ít nhất cũng sẽ khai ra vài điểm không quan trọng để đổi lấy giây phút nghỉ ngơi ngắn ngủi. Nhưng lần này đã phá vỡ kỷ lục, càng làm Lô Trường Quân khó chịu là Hứa Lập vẫn như ban đầu, không nói một câu, cứ mặc nhân viên tổ điều tra muốn nói gì thì nói.
Ngay cả Lô Trường Quân cũng không dám xác định biện pháp lần này của mình có hiệu quả gì không. Y không khỏi có chút do dự, y sợ Hứa Lập nếu tiếp tục ngoan cố thì sức khỏe không chịu nổi, nếu vào bệnh viện thì chuyện lớn rồi.
Ngay lúc Lô Trường Quân đang do dự đột nhiên có một nhân viên của tổ điều tra chạy vào nói:
- Trưởng phòng Lô, không xong rồi, bên ngoài có gần ngàn người vây quanh khách sạn Giang Ninh.
- Hả?
Lô Trường Quân nghe vậy vội vàng chạy ra trước cửa sổ nhìn xuống dưới. Chỉ thấy bên dưới sân khách sạn Giang Ninh đứng đầy người, hầu hết là nông dân, còn có nhiều người mặc đồ bảo hộ công trường.
- Xảy ra chuyện gì vậy? Những người này làm gì vậy hả?
- Trưởng phòng Lô, tôi vừa nghe bọn họ ở dưới lầu hét đòi gặp Hứa Lập, những người này sợ rằng đến là vì Hứa Lập.
- Hứa Lập này dĩ nhiên có sức ảnh hưởng lớn như vậy sao?
Lô Trường Quân đang sợ hãi than thì lại có người chạy vào. Thấy Lô Trường Quân, y vội vàng nói:
- Trưởng phòng Lô, không xong, bọn họ đã bắt đầu xông vào khách sạn rồi. Bọn họ còn tuyên bố nếu không gặp được Hứa Lập thì nhất định không bỏ qua.
- Mau báo cảnh sát, thông báo công an huyện Giang Ninh để bọn họ duy trì trật tự.
Dưới lầu có gần ngàn người, bên mình có bảy tám người, đối phương mà xông lên sợ rằng có người bị thương.
Trung tâm 110 của công an huyện Giang Ninh nhận được điện thoại báo là có ngần ngàn người vây quanh khách sạn Giang Ninh, bọn họ không dám chậm trễ, lập tức báo cáo với lãnh đạo. Trưởng phòng công an huyện – Phan Kim Tài lúc này đang đến một thành phố phía nam tham gia hội nghị công tác hệ thống công an toàn quốc, chỉ có phó trưởng phòng Phó Phong ở nhà. Phó Phong nghe cấp dưới báo cáo cũng giật mình, chuyện này đã nhiều năm không xảy ra ở huyện Giang Ninh.
Mặc dù lúc này còn không biết những người kia tại sao lại vây quanh khách sạn Giang Ninh nhưng Phó Phong lại biết gần ngàn người tụ tập một chỗ là như thế nào, chỉ cần xử lý không tốt chỉ sợ tạo thành sự kiện chính trị nghiêm trọng. Nhưng trưởng phòng không có nhà, nếu xảy ra chuyện gì sẽ do mình gánh chịu.
Phó Phong tự biết mình không có bản lĩnh gánh chuyện lớn đến thế, nếu có bạo loạn thì kiếp sống chính trị của mình kết thúc, không chừng còn bị điều tra, xử án. Vì thế Phó Phong lập tức gọi điện cho bí thư huyện ủy Triệu Bảo Cương, báo cáo tình hình.
Triệu Bảo Cương vừa nghe có quần chúng vây quanh khách sạn Giang Ninh, y chỉ biết đó là do tổ điều tra – Ủy ban kỷ luật tỉnh bắt Hứa Lập. Mặc dù tổ điều tra không thông báo cho huyện Giang Ninh nhưng làm bí thư huyện ủy nên Triệu Bảo Cương đương nhiên biết việc này. Hơn nữa quần chúng lần này vây quanh khách sạn Giang Ninh thậm chí cũng là do y đồng ý. Chẳng qua Triệu Bảo Cương không nghĩ rằng có đến cả ngàn người, y vốn nghĩ cùng lắm có vài chục người vây quanh tổ điều tra gây áp lực mà thôi.