Trọng Sinh Vi Quan

Chương 147: Trưởng phòng Tống



Hà Quảng Tiến vốn nghe nói Hứa Lập còn được nghỉ tới 15/1 mới phải đi làm, cô còn định hết năm rồi cùng Hứa Lập đi du lịch. Nhưng lệnh điều động đột nhiên ập tới lại làm cho tất cả dự định bay biến. Hơn nữa Hứa Lập đến làm ở thị ủy thì về sau càng không thể lúc nào cũng ở bên mình, Phạm Ngọc Hoa đương nhiên sẽ không vui gì.

Mặc kệ mọi người có muốn hay không thì ba ngày sau Hứa Lập vẫn đến văn phòng thị ủy thị xã Tùng Giang báo danh.

Từ lúc Hứa Lập còn làm phó chủ tịch xã Nhị Đạo thì cái tên Hứa Lập này đã truyền khắp các ngành chuyên môn ở thị ủy, ủy ban thị xã Tùng Giang, chuyện về Hứa Lập cũng gần như ai cũng biết. Đối với việc bí thư thị ủy Văn Thiên đột nhiên điều Hứa Lập lên phòng Thư ký thị ủy, mọi người mặc dù có chút bất ngờ nhưng cũng không quá kinh ngạc. Dù sao tên Hứa Lập vẫn luôn động bên mép Văn Thiên, mọi người sớm biết Văn Thiên thưởng thức Hứa Lập.

Các đồng chí ở văn phòng thị ủy Tùng Giang rất nhiệt tình chào đón Hứa Lập tới. Sau khi đến văn phòng thị ủy, Hứa Lập phát hiện người tiếp đón mình chính là phó trưởng ban thư ký thị ủy – Hà Quảng Tiến – người phụ trách quản lý phòng Thư ký.

Hà Quảng Tiến nhìn qua mới hơn 40 tuổi, y đeo kính mắt trông khá trí thức. Vừa thấy Hứa Lập, Hà Quảng Tiến cười nói:

- Tiểu Hứa, chúng tôi đợi cậu vài ngày rồi, đi, tới văn phòng tôi nói chuyện.

Nói xong Hà Quảng Tiến dẫn Hứa Lập tới văn phòng của mình.

Sau khi hai người ngồi xuống, Hà Quảng Tiến nói tiếp:

- Ban đầu bí thư Văn có ý để cậu làm thư ký hưởng đãi ngộ cấp phó trưởng phòng, nhưng sau khi trải qua bộ máy lãnh đạo văn phòng thị ủy nghiên cứu thấy nếu để cậu chỉ làm một thư ký bình thường thì hơi phí tài năng, cuối cùng chúng tôi quyết định để cậu làm phó trưởng phòng – phòng Thư ký. Chúng tôi tin với tài năng của cậu có thể gánh vác trách nhiệm này.

Hứa Lập biết đây là Hà Quảng Tiến đang tạo quan hệ với mình, chẳng qua Hứa Lập cũng biết đây là do bí thư Văn coi trọng mình, về phương diện khác cũng có thể là do thể diện của Phạm Kiệt – ông bố vợ tương lai của mình.

- Cảm ơn trưởng ban thư ký Hà, ngài yên tâm, tôi nhất định cố gắng công tác, sẽ không phụ kỳ vọng mà lãnh đạo dành cho tôi.

Hà Quảng Tiến lấy tay nhẹ nhàng chỉnh gọng kính rồi nói tiếp.

- Không cần khẩn trương như vậy. Chờ cậu làm ở văn phòng thị ủy chúng ta lâu sẽ biết các đồng chí ở văn phòng khá thân thiện, sau này dù trong công việc hay cuộc sống gặp khó khăn gì cũng có thể tới tìm tôi, tôi nhất định hết sức giúp cậu.

Nói xong Hà Quảng Tiến lấy máy điện thoại ra gọi cho trưởng phòng thư ký – Tống Xuân Vĩ.

Tống Xuân Vĩ vào văn phòng cào Hà Quảng Tiến, sau đó y nói với Hứa Lập:

- Cậu chính là Tiểu Hứa, tôi nghe tên cậu đã lâu.

Nói xong y quay sang nói với Hà Quảng Tiến:

- Trưởng ban thư ký Hà, các vị lần này cuối cùng cũng làm việc tốt cho phòng Thư ký chúng tôi, cử nhân tài như Tiểu Hứa đến phòng tôi, sau này công việc của chúng tôi cũng dễ làm hơn.

Hà Quảng Tiến không trách cứ thái độ khá tùy ý của Tống Xuân Vĩ, ngược lại còn cười nói:

- Lão Tống, phòng Thư ký các anh là một trong những phòng quan trọng nhất của văn phòng thị ủy chúng ta, chúng tôi lúc nào quên các cậu.

Nói xong y lại nói với Hứa Lập.

- Tiểu Hứa, lão Tống ở văn phòng thị ủy rất lâu, đừng nhìn y mới hơn 30 tuổi nhưng cũng đã làm ở văn phòng thị ủy chục năm, từ một nhân viên bình thường từng bước tiến lên, kinh nghiệm làm việc phong phú, cậu khi làm việc nếu có gì không hỏi thì cứ hỏi y.

Hứa Lập vội vàng đứng lên bắt tay Tống Xuân Vĩ:

- Trưởng phòng Tống, sau này tôi làm nhân viên của anh, nếu có gì không đúng mong anh chỉ giáo, nhưng trưởng phòng tuyệt đối không được cười tôi đó.

Tống Xuân Vĩ cười ha hả nói:

- Tiểu Hứa yên tâm, tôi cái gì không nói nhưng có một ưu điểm ai cũng biết là nhiệt tình. Có việc cậu cứ nói, chỉ cần tôi có thể giúp được thì tôi mà nói một câu không, tôi sẽ không phải là Tống Xuân Vĩ.

Hà Quảng Tiến ở bên cũng nói:

- Sự nhiệt tình của lão Tống rất nổi tiếng ở văn phòng thị ủy chúng ta, ngay cả toàn thị xã Tùng Giang cũng có tiếng. Chỉ cần không trái nguyên tắc, có thể giúp là y không bao giờ nói không. Tiểu Hứa, cậu sau này tiếp xúc nhiều với lão Tống là sẽ hiểu.

- Vậy tôi ở đây xin cảm ơn trưởng phòng Tống trước.

Hà Quảng Tiến thấy chuyện cần làm đã làm xong.

- Lão Tống, anh dẫn Tiểu Hứa đến các phòng giới thiệu, cũng thuận lợi cho sau này. Trưa phòng anh làm vài mâm ở nhà ăn chào mừng Tiểu Hứa tới gia nhập tập thể văn phòng thị ủy chúng ta.

- Vậy anh có đến không?

Tống Xuân Vĩ hỏi.

- Nếu rảnh tôi nhất định đến.

Hà Quảng Tiến đáp.

- Được, anh muốn đi là tốt rồi, ở nhà bếp cũng có thể nấu thêm vài món ngon.

Tống Xuân Vĩ nói.

- Tiểu Hứa, đi, tôi dẫn cậu đi gặp mặt các đồng chí.

Hứa Lập chào Hà Quảng Tiến rồi đi theo Tống Xuân Vĩ ra ngoài. Vừa ra cửa Hứa Lập hỏi:

- Trưởng phòng Tống …

- Đừng gọi tôi là trưởng phòng Tống, tôi chỉ hơn cậu vài tuổi, cậu gọi tôi là Tống đại ca đi.

Hứa Lập theo lời gọi:

- Tống ca, phòng Thư ký chúng ta có mấy người?

Tống Xuân Vĩ cười nói:

- Tôi biết cậu muốn hỏi gì, phòng chúng ta ngoài tôi và cậu còn có bốn người, phân biệt là Hướng Lệ phụ trách thu, phát văn bản; Khương Hiểu phụ trách soạn thảo văn bản; Triệu Minh phụ trách các chuyện khác, còn có một nhân viên thông tin – Trình Quảng Bình. Cậu yên tâm, mọi người đều dễ gần, ngoài tôi tuổi hơi lớn một chút thì trong bốn người bọn họ người cao tuổi nhất mới 29, ít nhất là Trình Quảng Bình mới 19, còn trẻ hơn cậu bốn tuổi. Các cậu đều là người trẻ tuổi chắc có thể nhanh chóng hòa thuận.

- Tống ca mới hơn 30 mà, đâu có già.

Hai người vừa đến phòng Thư ký, Tống Xuân Vĩ vào cửa thấy mọi người đều có mặt.

- Vừa lúc tất cả mọi người đều ở phòng làm việc, tôi giới thiệu với mọi người một chút. Đây là đồng chí Hứa Lập, từ hôm nay trở đi là phó trưởng phòng phòng ta, mọi người chào mừng.

Nói xong Tống Xuân Vĩ dẫn đầu vỗ tay.

Bốn người đang làm việc ở trong phòng đều bỏ công việc xuống, mỉm cười chào Hứa Lập, cùng bắt tay chào mừng Hứa Lập.

Tống Xuân Vĩ lại phân biệt giới thiệu bốn người trong phòng với Hứa Lập. Người lớn tuổi hơn một chút là Hướng Lệ, trẻ tuổi hơn chính là Khương Hiểu. Người đang chuẩn bị gọi điện khi Hứa Lập tiến vào là Khương Hiểu, người ít tuổi nhất đương nhiên là Trình Quảng Bình. Hứa Lập rất nhanh làm quen với bốn người bọn họ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.