Trọng Sinh Vi Quan

Chương 159: Cuộc điện thoại



Cảnh sương mù – Vụ tùng Tùng Giang được hình thành nếu nói là kỳ quan tự nhiên không bằng nói là kiệt tác do con người và thiên nhiên tạo thành. Phía trên thượng nguồn dòng Tùng Hoa cách thị xã Tùng Giang khoảng 15km có một nhà máy thủy điện. Vào mùa đông nước sông thông qua hệ thống máy ở trạm thủy điện mà ấm lên, sau đó nước sông được xả ra với nhiệt độ khoảng 4 độ. Khi màn đêm buông xuống nhiệt độ giảm xuống dưới không độ, sương mù theo đó mà bốc lên, tràn ra hai bên bờ sông, bao phủ con đê dài mười dặm, sương mù từ từ bốc lên, nhẹ nhàng cuốn lấy các gốc cây hai bên bờ. Cứ như vậy dưới điều kiện chênh lệch nhiệt độ giữa dòng nước và nhiệt độ ngoài trời, do ảnh hưởng của gió nên từ từ hình thành kỳ cảnh sương mù trên sông kéo dài mười mấy dặm quanh dòng Tùng Hoa.

Ngay lúc Hứa Lập và Phạm Ngọc Hoa đang đắm chìm trong cảnh đẹp này, Phạm Ngọc Hoa còn muốn Hứa Lập cùng cô đợi tới trưa xem cảnh “hoa tuyết rơi” thì điện thoại di động của Hứa Lập đột nhiên vang lên. Hứa Lập lấy máy nhìn số rồi nghe ngay. Người gọi tới là trưởng ban thư ký thị ủy – Lâm Quảng Thành.

- Tiểu Hứa, cậu đang ở đâu vậy? Tôi có việc gấp muốn cậu tới xử lý.

- Trưởng ban thư ký Lâm, tôi bây giờ đang ở bờ sông Tùng Hoa, có việc gì gấp ạ?

- Như vậy ạ, vậy cậu lập tức về văn phòng, tôi cũng về ngay, chúng ta gặp ở đó.

Lâm Quảng Thành vội vàng nói.

Hứa Lập không biết xảy ra chuyện gì lớn, hắn không thể làm gì khác hơn là đáp:

- Được, tôi lập tức tới ngay.

Bỏ máy, Hứa Lập có chút áy náy nhìn Phạm Ngọc Hoa. Lúc Hứa Lập nghe điện, Phạm Ngọc Hoa ở bên cũng nghe rõ ràng, cô biết Hứa Lập có việc cần đi. Hơn nữa đây không phải là lần đầu tiên, Phạm Ngọc Hoa thậm chí cũng đã nhớ không rõ rốt cuộc có bao nhiêu lần khi hai người đang hạnh phúc bên nhau, Hứa Lập có điện rồi phải đi. Chỉ là lần này làm tâm trạng của Phạm Ngọc Hoa kém hơn bình thường đôi chút.

Nhưng Phạm Ngọc Hoa vẫn hiểu, cô đi lên phủi phủi tuyết động trên người Hứa Lập, lại giúp hắn chỉnh lại áo. Cô nhỏ giọng nói.

- Anh đi đi, em hiểu mà.

Hứa Lập nắm chặt bàn tay Phạm Ngọc Hoa, hắn khẽ hôn lên tay cô.

- Cảm ơn em đã hiểu anh. Trời lạnh lắm, em về nhà đi, đừng để bị cảm.

Phạm Ngọc Hoa gật đầu đáp ứng.

- Được rồi, anh mau đi đi, đừng để lãnh đạo chờ. Em về luôn đây.

Hứa Lập thật sự không kịp đưa Phạm Ngọc Hoa về nhà, hắn vội vàng bắt một chiếc taxi ven đường chạy thẳng về trụ sở thị ủy. Nhìn Phạm Ngọc Hoa một mình đứng ở ven đường đang không ngừng vẫy tay với mình, Hứa Lập không khỏi có chút đau lòng. Chẳng qua mình nếu đã chọn làm quan thì một là vì mình, càng vì vợ con mình chết một cách oan uổng, mình phải kiên trì.

Chờ khi mọi việc kết thúc, mình có lẽ sẽ từ quan mà đi kinh doanh? Có lẽ mình sẽ không làm gì cả, chỉ mang theo người mình yêu đi khắp thế giới? Có lẽ mình còn có thể tiếp tục làm trong quan trường? Có lẽ … cũng chỉ là có lẽ, tất cả phải đợi sau này mới biết được.

Hứa Lập ngồi xe taxi rất nhanh chạy tới văn phòng. Ở văn phòng thị ủy bất cứ lúc nào cũng có người trực ban, ngay cả đêm 30 cũng có người phụ trách trực phòng. Mà người phụ trách trực hôm nay của phòng Thư ký chính là Khương Hiểu.

Thấy Hứa Lập vội vàng chạy tới văn phòng, Khương Hiểu hoảng sợ nói:

- Trưởng phòng, anh sao lại tới đây? Xảy ra chuyện lớn ư?

Hứa Lập đứng cửa thở hổn hển vài hơi mới nói.

- Trưởng ban thư ký Lâm vẫn chưa tới ư?

- Trưởng ban thư ký Lâm? Chưa, rốt cuộc là có việc gì vậy?

Khương Hiểu hỏi.

- Trưởng ban thư ký Lâm nói có việc quan trọng tìm tôi, bảo tôi về văn phòng đợi, tôi sợ lãnh đạo tới trước nên vội vàng chạy đến cơ quan ngay.

- Ôi, trưởng phòng, anh còn không biết lãnh đạo sao? bọn họ nói là lập tức nhưng tối thiểu cũng phải là gần tiếng, anh việc gì phải gấp chứ.

Không ngờ Khương Hiểu còn chưa dứt câu bên ngoài hành lang đã có tiếng bước chân vang lên. Khương Hiểu vội vàng bịt miệng nhỏ giọng nói:

- Không phải là trưởng ban thư ký Lâm đó chứ?

Hứa Lập nhìn bộ dạng này của Khương Hiểu mà muốn cười. Hắn ra khỏi phòng vừa vặn thấy trưởng ban thư ký Lâm đang đi nhanh tới. Lâm Quảng Thành từ xa thấy Hứa Lập đã nói:

- Tiểu Hứa, cậu đến văn phòng tôi.

Hứa Lập gật đầu đi theo lãnh đạo, trước khi đi hắn cũng lấy một quyển sổ và chiếc bút.

Hứa Lập từ sau khi đến phòng Thư ký liền rất nhanh thấy phòng này có quá nhiều việc. Ví dụ như có lúc chỉ trong 10 phút mà nhận được điện của ba vị lãnh đạo, bảo phòng Thư ký làm cái này cái kia. Bận thì Hứa Lập không sợ, hắn sợ là quên việc lãnh đạo dặn, như vậy kiếp sống chính trị của mình coi như tới cuối.

Cho nên bây giờ Hứa Lập đã có thói quen chỉ cần lúc đi làm trên người đều luôn mang theo quyển sổ tay và chiếc bút. Mặc kệ là do lãnh đạo tự mình dặn hay gọi điện thoại nói chuyện, Hứa Lập đều ghi vào sổ. Đầu óc có lúc kém đi, quên việc gì đó mà lãnh đạo giao cho thì dù là việc lớn hay nhỏ người bị hại cuối cùng vẫn là mình.

Hơn nữa mang theo quyển sổ bên người còn có một chỗ tốt là nếu mình ghi chép lời của lãnh đạo ngay trước mặt, chẳng những không khiến lãnh đạo không vui mà còn khiến lãnh đạo cảm thấy mình coi trọng lời của bọn họ, mình làm việc chững chạc, đáng tin cậy. Nhiều chỗ tốt như vậy, Hứa Lập sao không thực hiện.

Lâm Quảng Thành ngồi trước bàn làm việc, áo ngoài cũng không cởi mà lấy ngay một tờ công văn trong cặp đưa cho Hứa Lập.

- Tiểu Hứa, đây là một bức thư mà sáng nay bí thư Cát nhận được, thư do một người Đức viết.

Hứa Lập cầm lấy bức thư Lâm Quảng Thành đưa cho, phong bì đã bị mở nhưng trên bìa không có địa chỉ, không có tem. Ở giữa chỉ viết một chữ “Thân gửi lãnh đạo thị xã Tùng Giang”. Hứa Lập mở lấy bức thư bên trong mới phát hiện đây là tờ giấy viết kín hai mặt bằng tiếng Đức. Hứa Lập không khỏi có chút khó hiểu nhìn Lâm Quảng Thành.

- Trưởng ban thư ký Lâm, ý của ngài là?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.