Trọng Sinh Vi Quan

Chương 161: Đặc sắc Tùng Giang



Thị xã Tùng Giang đã có lịch sử lâu đời. Từ thế kỷ thứ 14 đến 19 sau công nguyên, Tùng Giang là một trung tâm chính trị, kinh tế, quân sự quan trọng của khu vực Đông Bắc Trung Quốc. Cuối đời Thanh, đầu thời Dân Quốc và hồi mới giải phóng, Tùng Giang cũng đều là trung tâm kinh tế, văn hóa, chính trị của khu vực Đông bắc. Ở nội thành có Văn miếu Khổng Tử lớn nhất khu vực Đông bắc, có quần thể văn miếu thờ Phật, Đạo, Nho ở núi Bắc Sơn; có tấm bia đá lưu lại từ thời nhà Minh, có thiên thạch, còn có truyền thống dân tộc phong phú…

Tùng Giang giống một đai ngọc xuyên qua toàn thành, hồ Tùng Hoa như viên minh châu trang điểm trên mặt đất. Giống như triều Thanh có Hoàng đế đã vịnh “Thành lâm kính thủy thương yên thượng, địa tiếp bình sơn lục thụ đầu”, Tùng Giang có hoàn cảnh tự nhiên trời ban, nó càng khiến thị xã Tùng Giang có nhiều cảnh quan đặc sắc không đâu có được.

Mùa đông ở Tùng Giang càng hấp dẫn người, có thể nói là có một không hai, cảnh băng tuyết thần kỳ càng khiến cho khách trong và ngoài nước hướng tới. Có điểm giao nhau của giòng Trường Giang, có non nước hữu tình ở núi Quế Sơn, rừng đá Thạch Lâm và cảnh sương mù trên sông được xưng là tứ đại kỳ quan Trung Quốc…. trên bờ đê trải dài mười dặm đầy những bức băng điêu tự nhiên là các cành cây phủ đầy tuyết, dưới ánh trăng, ánh mặt trời tỏa ra đủ loại màu sắc đẹp mắt, có những ngọn đèn lồng thả trên sông thu hút ánh mắt du khách, làm người vui quên trời đất.

Tùng Giang còn là một thành phố du lịch về các môn thể thao trên băng có tính đại biểu của toàn Trung Quốc. Trong nội thành có trung tâm thể thao trên băng, có sân trượt tuyết ở núi Bắc Sơn, núi Chu Tước, hồ Tùng Hoa và hồ Bắc Đại nổi tiếng khắp vùng. Khi du khách đi ngắm cảnh núi tuyết nhất định sẽ chú ý sự kỳ vĩ của núi, sự lãng mạn của tuyết, tuyết tung bay, dãy núi liên miên… Người đứng trong cảnh quan này sẽ cảm thấy mình như đứng trong mộng cảnh.

Chẳng qua những ưu thế đó lại thủy chung không được phát huy một cách chính thức. Thị xã Tùng Giang bây giờ bao gồm cả cả các huyện thị nội thành tổng cộng mới thu tài chính đạt 1,4 tỷ trong đó tỷ trọng từ ngành du lịch mang tới quá thấp.

Nếu như thật sự có thể khai thác tài nguyên du lịch của thị xã Tùng Giang, hàng năm ít nhất có thể hấp dẫn cả triệu du khách trong nước tới Tùng Giang du lịch. Chia đều mỗi người tiêu khoảng 2000 tệ cho ăn ở, giao thông, tiền vé thì cũng đã là 2 tỷ. Du khách còn có thể mua thêm các đồ lưu niệm, đặc sản Đông Bắc như nhân sâm, sừng hiêu, da điêu, còn có các sản phẩm đặc biệt của Tùng Giang như bức tranh trên vỏ cây, tượng điêu khắc thủ công, trà … như vậy tổng thu tài chính ít nhất cũng đạt đến 3, 4 tỷ, đây chính là gấp 4 lần thu tài chính hiện nay.

Cát Binh đương nhiên biết ích lợi trong đó. Chỉ là Tùng Giang tuy có tài nguyên du lịch phong phú nhưng do thuyết tài chính nên không thể nào tiến hành chỉnh hợp thêm tài nguyên du lịch của toàn thị xã, không thể chính thức hình thành sản nghiệp mạnh. Vì thế Cát Binh nghe có người muốn đầu tư vào ngành du lịch của Tùng Giang thì y mới có thể hưng phấn đến thế.

- Tiểu Hứa, cậu lập tức viết một bức thư mời, mời chủ tịch Karl đến Tùng Giang làm khách, nói là thị xã Tùng Giang chúng ta nguyện ý cùng với y phát triển ngành du lịch Tùng Giang. Trong thư mời cần phải chú trọng mô tả tài nguyên du lịch và tương lai phát triển của ngành du lịch Tùng Giang chúng ta. Sau khi viết xong thì cậu đưa tới cho tôi xem.

- Vâng, tôi lập tức làm ngay.

Hứa Lập gật đầu đáp ứng.

Một bức thư mời không cần quá cầu kỳ cho nên không đầy nửa tiếng Hứa Lập đã nghĩ xong bản thảo, hắn giao cho Lâm Quảng Thành kiểm tra trước một lần.

Lâm Quảng Thành xem xong không khỏi khen tài viết văn của Hứa Lập, y không thay đổi một chữ nào mà bảo Hứa Lập cứ thế viết thành thư mời. Sau đó hai người vội vàng đến nhà Cát Binh.

Cát Binh thấy Hứa Lập tới liền cười nói:

- Tiểu Hứa, không ngờ cậu cũng biết Tiếng Đức, cậu đúng là thiên lý mã của văn phòng thị ủy chúng ta.

Sau đó Cát Binh đọc rất kỹ nội dung thư mời rồi không khỏi gật đầu. Trong thư mời đã mô tả rõ các tài nguyên du lịch phong phú của Tùng Giang, lại viết rõ triển vọng của ngành du lịch Tùng Giang. Cuối cùng là mời chủ tịch Karl lúc có thể thì đến Tùng Giang ngắm cảnh và tiến hành đàm phán vì sự hợp tác của đôi bên.

Cát Binh xem xong rất hài lòng nói:

- Tiểu Hứa, trình độ tiếng Đức của cậu thế nào? Có thể dịch lại bức thư mời này không?

- Không thành vấn đề. Chỉ là máy vi tính ở văn phòng thị ủy không thể gõ tiếng Đức, vì thế nếu trả lời bằng tiếng Đức chỉ có thể viết tay.

- Viết tay, viết tay càng thể hiện thành ý của chúng ta. Tiểu Hứa, chuyện này giao cho cậu, nhất định phải mau chóng làm tốt. Nếu tương lai Karl thật sự đến Tùng Giang đầu tư thì cậu là công thần lớn nhất.

Cát Binh gật đầu nói.

- Bí thư Cát, ngài xem chúng ta có phải nên gửi thư mời bằng cả tiếng Trung và tiếng Đức không?

Hứa Lập đề nghị.

Cát Binh ngẩn ra rồi nói:

- Đúng là tôi nghĩ chưa chu đáo. Karl là người Đức, dùng tiếng Đức viết thư cho chúng ta thì không có vấn đề gì. Nhưng chúng ta nếu chỉ dùng tiếng Đức hồi âm thì vậy không ổn. Như vậy đi, thư mời chính thức dùng tiếng trung, ở phía sau thêm bản dịch tiếng Đức, như vậy vừa có thể thể hiện phong phạm của chúng ta, vừa không làm khó bọn họ. Đúng rồi, phía sau thư mời thì viết số điện thoại ở phòng cậu, nếu bọn họ thật sự có ý tới thị xã Tùng Giang thì có thể gọi điện cho chúng ta trước, chúng ta cũng tiện chuẩn bị.

- Vâng, tôi đi làm ngay.

Hứa Lập cầm bản thảo rời đi.

Cát Binh nhìn Hứa Lập ra ngoài, y cười nói với Lâm Quảng Thành.

- Hứa Lập này chẳng những là nhân tài hơn nữa suy nghĩ vấn đề một cách chu đáo, làm việc chắc chắn, quả thật là một hạt giống tốt.

Lâm Quảng Thành nói:

- Đúng thế, tiểu Hứa đến phòng thư ký chỉ hơn năm nhưng công việc làm rất xuất sắc, khiến công tác văn phòng tăng lên một bậc. Không chỉ có lãnh đạo văn phòng rất hài lòng với công việc của cậu ta, ngay cả các ngành ở toàn thị xã cũng đánh giá cao Hứa Lập.

- Ừ.

Cát Binh dựa lưng vào ghế rồi nói:

- Chúng ta đúng là quá thiếu đồng chí có năng lực công tác như Tiểu Hứa. nếu có cơ hội không ngại suy nghĩ cho các đồng chí như vậy, dù sao cũng không thể để nhân tài mai một, càng không thể để đồng chí có khả năng công tác chịu thiệt. Nếu làm thế thì sẽ ảnh hưởng đến tính tích cực trong công việc của bọn họ.

Lâm Quảng Thành gật đầu đồng tình.

- Có cơ hội tôi sẽ suy nghĩ cho Tiểu Hứa


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.