Trọng Sinh Vi Quan

Chương 164: Thực lực hùng hậu



- Bí thư Cát, anh cũng biết nếu như thật sự muốn đầu tư vào ngành du lịch Tùng Giang chúng ta thì đó là một khoản đầu tư không hề nhỏ. Trước đây không phải chưa có ai nghĩ tới nhưng sau khi tính toán sợ bộ những người này cũng rút lui hết. Nguyên nhân chỉ có một là đầu tư quá lớn. Nếu chỉ đầu tư mấy chục triệu, mấy trăm triệu thì căn bản không thể hoàn toàn chỉnh hợp tất cả tài nguyên du lịch của thị xã chúng ta, cũng không thể thấy được hiệu quả kinh tế. Nếu như muốn đạt tới việc chỉnh hợp tài nguyên du lịch, phát triển ngành du lịch với quy mô lớn thì không có đến hơn tỷ, thậm chí là vài tỷ căn bản không đạt được mục đích mong muốn. Hơn nữa đầu tư vào ngành du lịch là đầu tư vào hạng mục trường kỳ, trong lúc nhất thời không thể thu hồi được vốn đầu tư, càng không thấy được lãi. Cho nên chúng ta mới có thể để bát cơm vàng đó nhưng chỉ nhìn mà không ăn được, chúng ta vẫn phải miễn cưỡng duy trì các ngành nghề khác của thị xã. Lần này công ty nước Đức tuy nói tới khảo sát đầu tư nhưng bọn họ thật sự có tài chính khổng lồ như vậy sao? Chủ tịch Karl của bọn họ thật sự quyết tâm đầu tư lớn như vậy vào thị xã Tùng Giang chúng ta ư?

Tắng Ích có chút lo lắng nói.

- Về phần công ty Kang này tôi cũng đã hỏi qua bạn học của mình ở nước Đức. Theo y nói, công ty tập đoàn du lịch Kang là một trong những công ty du lịch lớn nhất nước Đức. Công ty có tài sản cố định đạt đến gần 10 tỷ Usd, số nhân viên đạt đến trên 10 ngàn người.

- Phạm vi nghiệp vụ của bọn họ cũng rất lớn, bên dưới có sáu công ty du lịch xuất cảnh nổi tiếng khắp nước Đức, mỗi công ty được chia ra kinh doanh ở các thị trường khác nhau, đồng thời cũng hợp tác mật thiết với các công ty khác. Năm ngoái sáu doanh nghiệp này đã thu về 500 triệu Usd tiền đưa khách đi du lịch.

- Đồng thời bọn họ còn có một công tác du lịch nhập cảnh quốc tế, nghiệp vụ của công ty không chỉ là an bài phục vụ cho các du khách đến nước Đức, còn bao gồm cả các lĩnh vực kinh doanh khác như cố vấn nghiệp vụ, điều tra thị trường, cạnh tranh phân tích, hơn nữa có quan hệ mật thiết với nhiều tổ chức trên thế giới. Năm 2001 công ty nhập cảnh này kiếm được 200 triệu Usd, tiếp đón gần một triệu khách tới Đức du lịch.

- Công ty tập đoàn du lịch Kang còn có một công ty hàng không trực thuộc, có 4 máy bay Boeing 737-800W dùng cho vận tải hành khách với các khoảng cách ngắn, có hai chiếc Boeing 767-300ER phục vụ vận chuyển trên khoảng cách xa. Mấy năm trước bọn họ còn vừa mới nhận mua tập đoàn khách sạn Holiday – Đức, bây giờ có hơn 20 khách sạn và nhà nghỉ, nhà hàng, chỉ riêng bộ phận này thu hàng năm cũng đạt đến 100 triệu Usd. Các lãnh đạo nói bọn họ có thực lực đầu tư vào Tùng Giang không? Về phần vị chủ tịch Karl có quyết tâm đầu tư không thì phải xem cố gắng của chúng ta.

Cát Binh nghe qua tư liệu này về công ty Kang mà vẫn luôn nghi nhớ trong lòng, nếu không y cũng không kích động đến vậy khi nghe Karl muốn tới Tùng Giang. Từ tình huống của tập đoàn du lịch Kang mà nói thì bọn họ quả thật có thực lực đầu tư vào Tùng Giang, hơn nữa nếu như ngành du lịch Tùng Giang sẽ có khả năng phát triển cực nhanh nếu như lập được một tuyến du lịch chuyên biệt từ Đức đến Tùng Giang. Hàng năm hấp dẫn người dân Đức tới Tùng Giang du lịch, sau đó là thu hút người dân Châu Âu tới Tùng Giang du lịch, tất cả đều cho thấy tương lai phát triển tươi đẹp của ngành du lịch Tùng Giang.

Tắng Ích nghe xong Cát Binh giới thiệu, y tự mình rót nước mời đối phương. Cát Binh nói xong không khỏi hơi khát, y cầm lấy uống một ngụm rồi nói tiếp.

- Sao? Lão Tằng anh có tin tưởng tiếp đón tốt đoàn người Karl không? Anh có tin sẽ lưu được bọn họ ở lại Tùng Giang không? Có tin để bọn họ đầu tư vào Tùng Giang không?

Ba câu hỏi do Cát Binh đặt ra, Tắng Ích trả lời được ngay.

- Đương nhiên là có tin tưởng! Chỉ cần bọn họ tới Tùng Giang, tôi tự tin để bọn họ đầu tư vào Tùng Giang chúng ta. Vì sự phát triển của Tùng Giang, chúng ta không thể không cố gắng.

- Tốt, có lời này của anh là tôi yên tâm rồi. Về phần công tác tiếp đón cụ thể và công tác hiệp đàm thì do ủy ban thị xã ra mặt, do cục Chiêu thương, cục Du lịch phối hợp. Bên phía thị ủy thì do tiểu Hứa ra mặt. Anh cũng đừng xem thường tiểu Hứa, trình độ tiếng Đức của tiểu Hứa có thể nói là hàng đầu. Ở tất cả các cơ quan thuộc thị xã Tùng Giang đúng là không tìm ra được ai giỏi tiếng Đức hơn tiểu Hứa.

Tằng Ích nhìn thoáng qua Hứa Lập, y đã sớm nghe nói Hứa Lập là nhân tài, năng lực xuất chúng lại là con rể tương lai của Phó thị trưởng thường trực Phạm Kiệt. Hôm nay nghe Cát Binh nói xong, y mới biết lời đồn không sai.

- Có tiểu Hứa làm phiên dịch viên cho chúng ta là tốt nhất. Tìm tới trường đại học nào đó để tìm phiên dịch viên tiếng Đức cũng không quá tiện, không nói về trình độ của bọn họ nhưng việc thu hút đầu tư này rất quan trọng, rất nhiều chuyện có thể nói là bảo mật, tôi chỉ sợ các giáo viên kia không giữ được bí mật. Có tiểu Hứa làm phiên dịch, chúng ta đây có thể yên tâm.

Nói xong Tắng Ích vỗ vỗ vai Hứa Lập rồi nói tiếp:

- Bí thư Cát, tôi chuẩn bị thành lập một lãnh đạo lãnh đạo chuyên môn nhằm vào công tác thu hút đầu tư lần này để phụ trách tiếp đón, trù bị, đàm phán hạng mục. Dù sao nó cũng liên quan đến sự phát triển tương lai của toàn bộ thị xã, dù chỉ có một khâu xảy ra vấn đề cũng có thể ảnh hưởng tới toàn cục.

Cát Binh gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

- Vậy anh chọn những ai tham gia? Cấp bậc của tổ lãnh đạo không thể quá thấp nếu không không thể phối hợp được công việc.

- Tổ trưởng do chánh văn phòng ủy ban Khương Cung Ninh kiêm nhiệm, phó tổ trưởng do cục trưởng cục Chiêu thương, cục Du lịch đảm nhiệm. Tiểu Hứa đại biểu thị ủy đương nhiên cũng là phó tổ trưởng, về phần các nhân viên của tổ thì do các vị phó tổ trưởng điều động theo nhu cầu công việc. Bí thư Cát, ngài thấy sao?

Cát Binh suy nghĩ trong chốc lát, nói:

- Danh sách cụ thể của tổ lãnh đạo tạm để đó, dù sao đám người Karl còn phải một thời gian nữa mới đến được. Anh trước hết bảo lão Khúc kết hợp với các đồng chí ở cục Chiêu thương, cục Du lịch tiến hành chuẩn bị. Đặc biệt là cục Du lịch cần phải có tài liệu chi tiết về tài nguyên du lịch toàn thị xã, sau đó cùng với cục Chiêu thương tiến hành đánh giá các hạng mục có giá trị cao, đưa ra phương án đầu tư du lịch khả thi. Ba ngày sau chúng ta tổ chức hội nghị thường vụ thị ủy tiến hành thảo luận việc này.

Tằng Ích không biết Cát Binh tại sao không gật đầu với đề nghị về tổ lãnh đạo của mình, lại bảo mình để tạm đó. Chẳng qua Cát Binh không có ý phản đối vậy mình cũng không có gì để nói.

- Xin bí thư yên tâm, đây là chuyện lớn liên quan tới toàn thị xã, lão Khúc là người làm việc chững chạc, nhất định có thể nhanh chóng hoàn thành công tác chuẩn bị.

- Vậy là tốt, tôi về trước, có chuyện gì chúng ta trao đổi sau.

Cát Binh bố trí công việc xong liền dẫn Hứa Lập quay về thị ủy. Đến thị ủy, Cát Binh lại bảo Hứa Lập gọi trưởng ban thư ký Lâm Quảng Thành tới văn phòng mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.