Trọng Sinh Vi Quan

Chương 202: Khách ngoài ý muốn



- Long Long, chúng ta cũng lên xem quần áo đi, coi như là tập trước tránh sau này chúng ta lại luống cuống tay chân.

Người nói chuyện chính là Tề Lộ Oánh – bạn gái của Hạng Long.

Hứa Lập mới đầu thấy mặt Hạng Long nhăn nhó còn cố nhịn, bây giờ nghe Tề Lộ Oánh gọi Hạng Long là Long Long, hắn cuối cùng đã phì cười.

Hạng Long thật sự không muốn lên lầu chịu tội, y vội vàng sang kéo Hứa Lập.

- Oánh Oánh, đây là Hứa Lập mà anh thường xuyên nhắc với em, người ta bây giờ là phó trưởng ban thư ký thị xã Tùng Giang, quan to đó. Y hôm nay vừa tới, anh ở dưới lầu ngồi tiếp y, đừng lên lầu ảnh hưởng tới tên Béo.

- Hứa ca, chào anh. Em là Tề Lộ Oánh.

Không đợi Tề Lộ Oánh nói xong, Hứa Lập đã nói:

- Ồ, em có thể nói là chị dâu tương lai của anh. Chị dâu, chúng ta mấy năm trước đã gặp, em có nhớ lúc vũ trường mới khai trương rồi có người tới quấy rối không, khi đó anh cũng ở đấy và gặp em. Cho nên chúng ta không phải người ngoài, em có việc cứ cùng Tiểu Tượng đi thử quần áo, anh ngồi đây một mình là được.

Hạng Long oán hận trừng mắt nhìn Hứa Lập, y nhỏ giọng nói:

- Túc tử, ông không thể giúp đại ca này ư? Tên Béo không đầy tiếng đã phải thử 19 bộ quần áo, tôi nếu lên sợ là phá vỡ kỷ lục này. Ông nhẫn tâm nhìn đại ca chịu tội ư?

- Không có việc gì, ông cứ lên đi, nếu ông thật sự hết sức tử vong thì chị dâu giao cho huynh đệ, tôi nhất định chăm sóc tốt cho cô ấy.

Hứa Lập nhịn cười nhỏ giọng đáp lại.

- Ông đi chết đi.

Hạng Long vung chân đá vào háng Hứa Lập, nếu đá trúng sợ rằng Hứa Lập cuối cùng sẽ thành thái giám. Cũng may Hứa Lập nói xong đã có chuẩn bị, hắn tránh sang bên một bước khiến Hạng Long đá vào khoảng không.

- Chị dâu, em xem Tiểu Tượng vẫn tươi tỉnh thế này thì phải thử vài bộ đồ mới được, không cần để ý tới anh đâu.

Cuối cùng Hạng Long dù không muốn vẫn bị Tề Lộ Oánh xách tai đi lên lầu. Chẳng qua Hạng Long sắp chết cùng kéo người đệm lưng, y kéo Hứa Lập lên lầu cùng mình.

Hứa Lập rất nhanh hiểu tại sao tên Béo và Hạng Long lại không muốn lên lầu đến thế. Đúng là phụ nữ khi đối mặt quần áo đẹp đều không có bất cứ sức chống cự nào. Đặc biệt kết hôn là chuyện quan trọng của cả đời, mặc thử đồ cưới đương nhiên phải thử tới khi hài lòng mới thôi. Nhưng mọi người hôm nay đến công ty áo cưới lớn nhất Bắc Kinh, tên Béo vì tiện nên đã bao cả công ty này nếu không chỉ riêng việc mấy người không ngừng thử quần áo đã đủ khiến người khác kêu than.

Ngay lúc Hứa Lập ngồi ở bên nhìn mấy người Hạng Long, tên Béo không ngừng đổi áo, thời gian không tới nửa tiếng mà mỗi người đã đổi không dưới 10 bộ quần áo. Hứa Lập nhìn vẻ vui mừng của hai người phụ nữ, tên Béo và Hạng Long lại đầu đổ mồ hôi, khổ không nói nổi.

Một tuần sau đó Hạng Long bởi vì còn công việc cần làm nên Hứa Lập đi giúp tên Béo và Vương Huệ chuẩn bị lễ cưới. Trong thời gian này Hứa Lập cũng tranh thủ gọi điện cho Tằng Ích, nói là công việc đã có tiến triển, qua một thời gian nữa là Lý Tân sẽ tới Tùng Giang khảo sát đầu tư.

Tằng Ích nghe tin này rốt cuộc cũng yên tâm. Tằng Ích khá tín nhiệm Hứa Lập, Hứa Lập chưa từng mạnh miệng nên có thể nói như vậy chắc là thật sự có hy vọng. Mà Hứa Lập trong thời gian này không về, Tằng Ích liền yêu cầu các cơ quan chuyên môn tăng cường chuẩn bị cho chuyến khảo sát của Lý Tân.

Một tuần trước hôn lễ của tên Béo, Tôn Cực và Vu Lượng ở Mỹ và Châu Âu cuối cùng cũng đã về. Tên Béo kết hôn mà anh em trong phòng không về nhất định sẽ bị tên Béo oán giận cả đời.

Giữa trưa Hứa Lập và Hạng Long ngồi xe Bmw của y tới sân bay đón Tôn Cực và Vu Lượng, Hứa Lập lúc ôm Tôn Cực, hắn nhỏ giọng nói:

- Chuyện tôi nhờ ông giúp, ông đã làm xong chưa?

Tôn Cực cười đáp.

- Ông cứ yên tâm, ông chủ đã ra lệnh thì chuyện đương nhiên không có vấn đề gì.

Nói xong y lấy một tập hồ sơ trong cặp đưa cho Hứa Lập.

- Ở đây.

Hứa Lập nhìn qua rồi hài lòng gật đầu.

- Tốt quá, đỡ cho tên Béo nói ông anh này không để ý tới hắn.

Bốn người lên xe chạy thẳng tới nhà hàng Long Đỉnh. Tên Béo và Vương Huệ cũng tới đây dùng cơm với bọn họ. Năm anh em mấy năm không ngồi chung, bây giờ cũng có cơ hội tề tụ ở Bắc Kinh.

Mọi người đang ăn uống vui vẻ, quản lý bên ngoài gõ cửa tiến vào. Người này đi tới bên Hạng Long nhỏ giọng nói:

- Hạng tổng, dưới lầu có người tìm ngài.

- Tìm tôi? Không thấy tôi đang bận ư?

Hạng Long đang đấu rượu với Vu Lượng, giờ bị quấy rầy nên sao vui được.

- Hạng tổng, người tới là binh sĩ, mặc quân phục, đeo hàm thượng úy, chúng tôi không dám.

Không đợi tên quản lý kia nói xong, Hạng Long sửng sốt nói.

- Quân phục? Còn là thượng úy? Hắn ở đâu, mau mang tôi tới đó.

Quản lý hốt hoảng nói:

- Ở dưới lầu, tôi xuống mời y lên.

- Tự tôi xuống.

Hạng Long có chút kích động đứng lên, y nói với mấy người Hứa Lập.

- Mấy người ăn trước, có bạn tới nên tôi ra xem một chút, lát quay lại ngay.

Hứa Lập cùng mấy người Tôn Cực đã có hơn năm không gặp, gặp lại đương nhiên vui vẻ nên không để ý tới Hạng Long. Hứa Lập phất phất tay như đuổi ruồi.

- Đi nhanh về nhanh, nhớ về phải uống bù đó.

Hạng Long cắn môi chỉ vào tên Béo.

- Ông chờ đó, tôi về xử lý ông.

Nói xong y liền cùng quản lý ra ngoài.

Tên Béo thấy Hạng Long đi còn lớn tiếng nói:

- Tiểu Tượng, nếu có đập phá thì đừng quên gọi huynh đệ. Tôi đã lâu không được thư giãn gân cốt.

Theo sau là tiếng thét chói tai của tên Béo.

Thì ra Vương Huệ ngồi bên đã véo hắn một cái đau điếng.

- Anh bây giờ đã là chủ tịch tập đoàn còn đánh nhau gì chứ? Nếu bị người khác thấy thì anh còn mặt mũi gặp người ư?

Vương Huệ chỉ trích có bao giờ tên Béo đám cãi lại, y chỉ có thể nhỏ giọng cam đoan với Vương Huệ là lần sau mình không dám nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.