Vào trung tâm của lâu đài, đứng trong lâu đài hơn 200 năm lịch sử, ngôi lâu đài cổ kính trước mặt khiến tất cả mọi người đều cảm thấy động tâm.
Mặc dù Canada có thể xem là một quốc gia di dân, năm 1608 có một nhóm người từ nước Pháp di dân tới đây. Cho nên cho đến nay Canada cũng chỉ có 400 năm phát triển.
Đến năm 1931, Canada mới chính thức thoát khỏi sự thống trị của nước Anh, trở thành một quốc gia độc lập. Đến năm 1965, Canada chọn quốc kỳ hình lá cây, hai bên quốc kỳ là màu đỏ, có nghĩa là Thái Bình Dương và Đại Tây Dương, ở giữa là lãnh thổ Canada. Biểu tượng là cờ màu đỏ là tượng trưng cho dân tộc Canada. Ngày 1 tháng 7 năm 1980 là ngày quốc khánh, nghi thức đặt tên quốc ca được tổ chức tại Ottawa, Quốc hội chính thức công nhận Ocand trở thành quốc ca của Canada.
Năm 1982, Nữ hoàng Anh tuyên bố Canada chính thức thoát ly khỏi nước Anh trở thành quốc gia độc lập. Nữ hoàng Anh cũng ký một đạo luật đây là dấu hiệu Canada cuối cùng đã đạt được toàn bộ chủ quyền, không còn dấu vết sót lại của thực dân, chính thức trở thành một quốc gia độc lập.
Với một lịch sử non trẻ của Canada, quốc gia này có thể có một pháo đài cổ kính hơn 200 năm quả thật không dễ dàng. Theo như hồ sơ Tôn Cực giao cho Hứa Lập và Lý Tân có nói rằng ở pháo đài này trước kia đã từng có vương hầu sống ở đây.
Lâu đài này là biểu tượng của quyền thế, ngay từ đầu nó không phải xây để phòng ngự mà là để hưởng thụ. Nó thể hiện chính là phong cách nhà vườn hoàng gia với sự kết hợp hoàn mỹ của nghệ thuật. Pháo đài có chiều rộng hơn 10m, rất tuyệt vời. Ở trung tâm pháo đài chính là sáu cột tạo lên một tháp lớn hình nón. Bốn phía đều có vườn, với một hồ nước lớn nhìn ra khu rừng rậm với cây cỏ, hoa, tác phẩm điêu khắc và hồ nước trong suốt, khiến người ta một cảm giác rất thoải mái.
Pháo đài có tám cột vuông chống đỡ, hai chữ BR tạo cho cầu thang có hai lối lên xuống rõ ràng. Bên trong pháo đài có 220 phòng, 38 cầu thang, từ cổng chính đi vào bên trong sẽ chứng kiến một cung điện cẩm thạch lộng lẫy và rộng lớn. Đối diện là hai cầu thang riêng biệt xoay quanh một trục tạo lên một cầu thang xoắn lên xuống cùng một lúc khiến người cùng lên xuống cầu thang có thể nhìn thấy nhau nhưng không chạm mặt.
Hai cầu thang nằm ở trung tâm tòa nhà xuyên xuốt từ tầng một tới tận nóc nhà, dọc theo cầu thang là những chi tiết theo phong cách phục hưng. Ngay phía trên cầu thang là một đỉnh tháp hình dốc với hình ống khói. Ngoài tòa tháp chuông hình tròn ra còn có thể thấy được nhiều hố nhỏ điêu khắc tinh xảo trên đỉnh, đó là những ống lò sưởi. Dù ngxoongs này không còn giá trị sử dụng, cả tòa lâu đài đã được dùng điều hòa làm ấm nhưng ống này vẫn không mất đi giá trị nghệ thuật của nó. Nhìn từ xa cả tòa lâu đài như chiếc bánh ngọt cắm đầy ngọn nến.
Các cô gái tới đây mới biểu lộ hết tính thích đẹp. Vương Huệ và Phạm Ngọc Hoa trên đường đi không khác gì bạn tốt. Hai người vừa vào đến pháo đài cổ kính đưa hành lý cho Hứa Lập và Lý Tân xong, cả hai liền được quản gia dẫn đi thưởng thức cảnh đẹp của lâu đài.
Hứa Lập và Lý Tân đến lâu đài như là một người khách, ngồi trước lò sưởi, người làm đưa cà phê tới, bọn họ ngồi đó thưởng thức phong cách Châu Âu.
Hai người uống hết ba chén cà phê thì có người đến báo với hai người cơm đã chuẩn bị xong. Nhưng Vương Huệ và Phạm Ngọc Hoa vẫn chưa về, cả lâu đài có hơn 200 phòng, Hứa Lập và Lý Tân không biết đi phòng nào tìm các cô. Cũng may bây giờ hiện đại chỉ cần một cuộc điện thoại là tìm được hai người luôn. Nhưng không ngờ Vương Huệ và Phạm Ngọc Hoa đi từ giờ đầu giờ trưa cho tới giờ cũng đã là 3h chiều. Thật sự là lâu đài này quá đẹp, ở đâu cũng có cảnh đẹp, mỗi chi tiết đều để cho mọi người ngắm mãi không chán.
Buông điện thoại xuống, Lý Tân đột nhiên nói với Hứa Lập:
- Túc tử, chủ nhân pháo đài này ngày trước muốn tìm một vị phu nhân bảo xuống dùng cơm thì hắn làm thế nào? Cậu nói xem, nếu hắn mỗi ngày ngủ một phòng thì có phải cũng mất nửa năm mới hết không?
Hứa Lập nghe xong cũng sửng sốt, rồi cười mắng:
- Tên Béo, cậu đúng là suy nghĩ không đâu, việc này không cần cậu quan tâm. Cậu nên nghĩ xem tối nay cùng vợ ngủ ở phòng nào, đừng để đến lúc đó phải đi tìm hết 200 phòng thì cũng đã đến sáng.
- Việc này đúng là vấn đề, hơn 200 phòng cơ mà.
Lý Tân tay chống cằm cau mày nói.
Hứa Lập đánh một cái lên lưng Lý Tân:
- Được rồi, đừng giả bộ tự hỏi, mau đi ăn cơm thôi. Cả ngày ăn không ngon lại uống những ba chén cà phê, tối phải ăn nhiều một chút.
Hứa Lập và Lý Tân đến phòng ăn đợi một lúc thì Vương Huệ và Phạm Ngọc Hoa nắm tay nhau chạy vào. Vương Huệ vừa vào thấy Hứa Lập liền nói:
- Hứa ca, thật sự cám ơn anh.
- Cám ơn anh cái gì, là tên Béo nhà em lợi hại có thể mua pháo đài cổ kính lớn như vậy, anh cũng được hưởng phúc lây.
Hứa Lập thấy Vương Huệ rất vui, sợ cô nhất thời nói ra chuyện mình tặng tên Béo pháo đài này.
Vương Huệ cũng hiểu ngay, nghe Hứa Lập nói vậy cô vội nói:
- Em cám ơn anh và Ngọc Hoa có thể đến Canada cùng em và Lý Tân. Nếu không có hai người thì buồn chết mất.
Từ lúc biết Phạm Ngọc Hoa cùng đi, Hứa Lập đã dặn Lý Tân và Vương Huệ không nói lộ chuyện tài sản của mình. Dù sao bây giờ mình cũng chưa quyết định đối đãi với Phạm Ngọc Hoa thế nào, có tiếp nhận cô hay không, một số việc vẫn phải giấu cô.
Phạm Ngọc Hoa không biết chuyện trong đó, ngược lại nói xen vào:
- Cám ơn chị cái gì, chị phải cám ơn hai vợ chồng em mới đúng. Chị lớn lên từng này nhưng đây là lần đầu tiên ra nước ngoài. Không ngờ lần này lại biết một lâu đài cổ đẹp như vậy, thật sự rất hạnh phúc.