Thị xã Vọng Giang là thị xã cấp huyện duy nhất trên địa bàn thị xã Tùng Giang, bất luận là kinh tế hay xã hội đều khá phát triển. Vọng Giang nằm ở khu vực đông nam của tỉnh, nằm ở giải đất giữa bình nguyên Tùng Liêu và dãy Trường Bạch Sơn, được xưng là “Cửa ngõ Trường Bạch Sơn”, là đầu mối giao thông của toàn tỉnh, là trung tâm thương mại, trung tâm lưu thông hàng hóa. Toàn bộ diện tích Vọng Giang là trên 2000km vuông, quy hoạch khu nội thành khoảng trên 80km vuông, trong địa phận có một Khu khai phát kinh tế cấp tỉnh và 19 xã, thị trấn, năm văn phòng đảng ủy khu, tổng số dân là gần 600 ngàn người trong đó dân cư nội thành có gần 200 ngàn.
Vọng Giang có mạng lưới giao thông phát triển, nơi này có đường sắt, quốc lộ đi thông bốn phương tám hướng,là đầu mối giao thông quan trọng của khu vực đông bắc. Ga xe lửa Vọng Giang là một trong 48 ga hàng đầu Trung Quốc, hàng ngày có đến trên 150 lượt tàu qua lại. Đường quốc lộ cũng phát triển với nhiều đường quốc lộ giao nhau, hàng ngày có trên 13000 lượt xe qua lại. Các thiết bị thông tin tiên tiến, là nơi truyền tín hiệu thông tin cho toàn thị xã.
Cũng bởi vì giao thông phát triển mới khiến cho thị xã Vọng Giang trở nên phồn vinh. Chẳng qua phía sau lưng sự phồn vinh lại luôn ẩn chứa nguy cơ.
Tết nguyên tiêu qua đi, tất cả cán bộ Vọng Giang đều thu lại tâm trạng vui vẻ, một lần nữa quay lại công việc, bắt đầu năm làm việc mới.
Hơn 9h ngày 18/1 âm, trong văn phòng của Phó thị trưởng thường trực Đổng Dương Minh ở tầng ba vẫn truyền ra tiếng nói cười, trong phòng còn có mấy người ngồi chơi bài.
Lúc này một chiếc Santana 2000 tiến vào trụ sở ủy ban Vọng Giang. Xe chạy tới trước cổng trụ sở rồi từ từ dừng lại. Hai người xuống xe sau đó xe mới chạy ra bãi đỗ xe gần đó.
Một người đàn ông trung niên mới xuống xe nói với cậu thanh niên trẻ tuổi:
- Tiểu Triệu, chúng ta trực tiếp đi lên.
Tiểu Triệu kia có chút do dự nói.
- Chúng ta có phải nên gọi điện thông báo trước không? Nếu không thì có vẻ chúng ta quá đường đột.
- Đường đột gì chứ? Chúng ta tới để công tác chứ không phải tới kết bạn, du lịch. Đi thôi.
Tống Xuân Vĩ nói xong đẩy cổng một mình đi vào, Tiểu Triệu kia không thể làm gì khác hơn là bước nhanh theo, hai người cùng nhau đi vào trụ sở ủy ban Vọng Giang.
Vừa vào trong chỉ thấy dưới tầng một treo một tấm băng rôn bên trên viết năm chữ “Vì nhân dân phục vụ” Tống Xuân Vĩ nhìn năm chữ này và khẽ gật đầu.
Không đợi hai người lên lầu, hai thanh niên mặc cảnh phục từ chỗ bảo vệ đi tới lớn tiếng nói:
- Các vị ở cơ quan nào? Muốn tìm ai?
Tiểu Triệu vừa định tiến lên trả lời nhưng Tống Xuân Vĩ đã đoạt trước một bước.
- Chúng tôi là người ở ủy ban thị xã tìm tới phó thị trưởng Đổng có việc.
- Ủy ban thị xã?
Một cảnh sát đánh giá hai người, nhìn cả hai ăn mặc chỉnh tề không giống quần chúng bình thường, lại không giống người tới kiện cáo gây sự nên thái độ của hắn hòa hoãn hơn nhiều.
- Các vị muốn tìm thị trưởng Đổng thì đầu tiên phải đăng ký. Ở chỗ chúng tôi có quy định dù là ai tới cũng phải đăng ký.
Tống Xuân Vĩ gật đầu nói.
- Nên như vậy, Tiểu Triệu cậu đi đăng ký một chút.
Tiểu Triệu có chút khó hiểu nhìn lãnh đạo nhưng vẫn đi sang bên đăng ký.
Tống Xuân Vĩ ở bên này lại hỏi tên cảnh sát còn lại.
- Vậy văn phòng phó thị trưởng Đổng ở tầng mấy? Phó thị trưởng có nhà không?
- Văn phòng của thị trưởng Đổng ở tầng ba, phòng số ba từ bên phải khi lên cầu thang. Sáng tôi đã thấy thị trưởng, xe của lãnh đạo vẫn ở trong sân chắc là chưa đi đâu cả. Các vị lên xem một chút là biết.
Tống Xuân Vĩ thấy Tiểu Triệu đã đăng ký xong liền nói.
- Cảm ơn.
Nói xong y dẫn Tiểu Triệu trực tiếp lên tầng ba.
Tống Xuân Vĩ mới lên tới tầng ba đã nghe thấy bên phía trái hành lang truyền tới tiếng cười, còn có người lớn tiếng nói:
- Ha ha, Tiểu Triệu, ván này cậu thua rồi, tôi lại thắng. Chịu đánh chịu trả tiền.
- Không phải là ù sao, trả, một nhà 400.
- Ha ha, tôi thích tính cách sòng phẳng này của cậu. Tiếp tiếp, chúng ta chơi tiếp, ai thắng thì trưa mời khách.
Tống Xuân Vĩ nghe đến đây không khỏi nhíu mày, Tiểu Triệu đi phía sau mặt càng nhăn nhó ác. Đã hết tết, qua rằm mà sao ở ủy ban thị xã lại có người công khai đánh bạc thế này? Hơn nữa không cần xem cũng biết những người này đang đánh với số tiền không nhỏ.
- Đi, chúng ta vào xem.
Tống Xuân Vĩ có chút tức giận nói.
Hai người đi theo âm thanh, chờ tới trước cửa phòng làm việc truyền ra tiếng thì mới phát hiện đây đúng là văn phòng của phó thị trưởng Đổng mà cậu cảnh sát dưới lầu đã nói. Hơn nữa cửa cũng không đóng kín, có một lỗ hổng để người khác thấy được tình hình bên trong.
Tống Xuân Vĩ nhìn qua khe cửa thấy có bốn người ngồi đánh bài ở bàn uống nước. Trước mặt mỗi người còn đặt một tập tiền 100 tệ.
Tống Xuân Vĩ nhìn tới đây càng tức giận. Y đẩy mạnh cửa dẫn đầu tiến vào văn phòng Đổng Dương Minh.
Thấy cửa văn phòng bị người đẩy ra, bốn người trong văn phòng đều sửng sốt sau đó một tên quát lớn.
- Anh làm gì vậy hả? Sao lại tự tiện xông vào thế này?
Một tên ở bên cũng hùa theo.
- Không biết đây là đâu sao mà dám xông loạn? Anh đang làm gì vậy?
- Tôi đang làm gì? Nói vậy chắc phó thị trưởng Đổng Dương Minh cũng nên biết.
Tống Xuân Vĩ nhìn chằm chằm vào mấy người ngồi ở bàn uống nước và tức giận nói.
Đổng Dương Minh chỉ cảm thấy cả người đổ mồ hôi lạnh, người tới mặc dù mình không quen nhưng cũng gặp mấy lần nên mình đương nhiên phải biết, quân bài trong tay rơi xuống đất.
- Thị, thị trưởng Tống, ngài sao tới sớm như vậy? Ngài đến sao không sớm báo cho văn phòng để văn phòng chuẩn bị tiếp đón.
Nói xong y nhỏ giọng nói với hai người vừa la hét.
- Vị này là tân thị trưởng của Vọng Giang chúng ta, Tống Xuân Vĩ.
Hai tên vừa kêu gào như chó dữ thoáng cái lại thành chuột thấy mèo, hai chân như nhũn ra thiếu chút nữa ngồi bệt xuống đất, quân bài trong tay cũng bị đánh rơi.