Trọng Sinh Vi Quan

Chương 241: Kiêu căng



Ba người Đổng Dương Minh mặc dù đã quyết định không vào can nhưng nếu vẫn không nhúc nhích lại không ổn. Vì thế ba người rất từ từ đi tới phía sau Trịnh Quân Ba, vừa đi bọn họ còn không ngừng hô:

- Tiểu Trinh, mau dừng tay.

Bọn họ đi vài bước vẫn không tới được bên cạnh Trịnh Quân Ba nên không ngăn cản được hành vi của đối phương.

Ba người Đổng Dương Minh không dùng hết sức, người khác lại sợ Trịnh Quân Ba nên trong lúc nhất thời trong phòng tuy có mấy chục người nhưng vẫn trơ mắt nhìn một mình Trịnh Quân Ba đuổi theo đánh hai người Tống Xuân Vĩ khắp phòng.

Trò hề này kéo dài năm sáu phút tới khi cảnh sát 110 nhận được tin chạy tới thì Trịnh Quân Ba mới rốt cục dừng tay. Chẳng qua hắn dừng tay không phải vì sợ cảnh sát mà là y cảm thấy hơi mệt nên mới tha cho Tống Xuân Vĩ.

Tiểu Triệu vừa thấy cảnh sát rốt cục đến, y lấy tay che trấn vẫn đang chảy máu và chỉ vào Trịnh Quân Ba lớn tiếng nói:

- Là tôi báo cảnh sát, người lành đánh người, các anh mau bắt hắn lại.

Tiểu Triệu tưởng cảnh sát tới sẽ cứu mình, sẽ bắt Trịnh Quân Ba nhưng đám cảnh sát lại coi lời của mình như gió thoảng qua tai. Đám cảnh sát đi tới chào Đổng Dương Minh sau đó đi tới trước mặt Trịnh Quân Ba nói.

- Trịnh ca, hôm nay sao anh lại tự mình ra tay? Thằng kia là ai?

Nói xong tên cảnh sát còn lấy thuốc trong túi ra mời Trịnh Quân Ba, cũng châm lửa cho đối phương.

Trịnh Quân Ba không từ chối, y hút một hơi rồi mới cười lạnh nói:

- Người ông đây vừa đánh là tân thị trưởng Vọng Giang.

Nói xong Trịnh Quân Ba đưa tay vứt thuốc xuống sàn nhà, giơ tay ra để cho cảnh sát còng lại.

- Thị trưởng?

Tên cảnh sát há hốc mồm, bởi vì Tiểu Triệu lúc gọi điện báo cảnh sát chỉ nói có người hành hung ở ủy ban thị xã cho nên 110 không dám chậm trễ. Người dẫn đội là Đường Phong – phó chánh văn phòng trung tâm 110, chánh văn phòng do phó cục trưởng Cục công an Vọng Giang kiêm nhiệm. Lúc bình thường thì vị phó cục trưởng kia không để ý tới văn phòng 110 cho nên Đường Phong cũng có thể nói là người đứng đầu văn phòng.

- Cái này …

Đường Phong ngẩn ra, mặc dù biết Trịnh Quân Ba bá đạo nhưng ai ngờ đối phương lại dám đánh cả tân thị trưởng. Đường Phong cũng không biết nên làm như thế nào nữa.

Đổng Dương Minh ở bên vừa nãy cũng biểu diễn nhưng lâu không vận động, chạy một lúc là người đổ mồ hôi. Y thở hổn hển nói:

- Đường Phong, còn ngẩn ra đó làm gì, còn không bắt Trịnh Quân Ba về Cục công an.

Có lời này của Đổng Dương Minh, Đường Phong mới lấy còng bên hông ra còng tay Trịnh Quân Ba lại.

Đổng Dương Minh lại đi tới trước mặt Tống Xuân Vĩ và cùng Tiểu Triệu dìu Tống Xuân Vĩ ngồi xuống ghế. Y có chút áy náy nói:

- Thị trưởng, hôm nay tôi xin lỗi ngày, là trách nhiệm của tôi. Chúng tôi nhất định nghiêm túc xử lý Trịnh Quân Ba.

Tống Xuân Vĩ mặt toàn máu, hai mắt thâm đen. Y liếc nhìn Đổng Dương Minh rồi lại nhìn Trịnh Quân Ba đang rất kiêu ngạo đứng kia. Tống Xuân Vĩ giờ coi như hiểu tình hình. Trịnh Quân Ba này xem ra là trùm xã hội đen ở đất Vọng Giang, hơn nữa y đã sớm cấu kết với đám người Đổng Dương Minh. Quan thương cấu kết, hắc bạch cùng ăn, dù Trịnh Quân Ba bị mang về Cục công an cũng có chuyện gì chứ? Nếu mình còn có chút uy tín ở Vọng Giang thì còn có thể gán tội gây rối trật tự xã hội, xông loạn vào chính quyền cho Trịnh Quân Ba, phán y mấy năm. Nhưng mình là tân thị trưởng, chưa đứng vững ở Vọng Giang thì có nói ra căn bản cũng không ai nghe lời. Cho nên tên Trịnh Quân Ba này cùng lắm chỉ bị giam 15 ngày vì tội đánh người và trả chút tiền viện phí cho mình mà thôi. Quan trọng nhất là mình bị đánh trước mặt bao người, bị Trịnh Quân Ba đánh thành thế này thì mình còn thể diện ở lại đất Vọng Giang này sao?

- Thị trưởng, chúng ta tới bệnh viện băng bó trước một chút. Trịnh Quân Ba giao cho Đường Phong mang về, bọn họ nhất định có câu trả lời thuyết phục với anh.

Đổng Dương Minh khuyên.

Tống Xuân Vĩ không để ý tới Đổng Dương Minh, y ngồi nghỉ một lát thấy đầu mình đã không còn choáng váng như trước. Y nói với Tiểu Triệu ngồi bên.

- Tiểu Triệu, chúng ta đi, lập tức quay về Tùng Giang.

Tiểu Triệu lúc này đang rất tức giận. Vừa nãy vì bảo vệ Tống Xuân Vĩ nên y bị ăn đòn nhiều hơn Tống Xuân Vĩ. Cũng may Tiểu Triệu còn trẻ, sức khỏe cũng được nên mới không bị đánh ngã. Bây giờ nghe Tống Xuân Vĩ muốn về Tùng Giang, y liền đứng lên dìu Tống Xuân Vĩ, hai người đi ra cửa.

Đám người Đổng Dương Minh bề ngoài là muốn đưa Tống Xuân Vĩ đến bệnh viện băng bó, bọn họ cũng ra vẻ khuyên nhưng thực tế trong lòng đang mừng như hoa nở. Mà Trịnh Quân Ba cũng bị Đường Phong dẫn theo đi sau Tống Xuân Vĩ cùng nhau xuống lầu.

Xuống lầu Tống Xuân Vĩ và Tiểu Triệu lên xe, Trịnh Quân Ba cũng được đưa vào xe cảnh sát. Chẳng qua vừa lên xe cảnh sát, Trịnh Quân Ba đã được tháo còng. Đường Phong cười nói:

- Trịnh ca oách thật, ngay cả thị trưởng cũng dám đánh. Lần này bọn tôi sợ rằng phải giữ anh lại cục nửa tháng nếu không không biết ăn nói với cấp trên như thế nào.

- Không có gì, ở đâu chẳng như nhau, coi như đến chỗ các cậu sống thử xem sao. Đi, con mẹ nó, hôm nay đánh sướng tay thật.

Trịnh Quân Ba xoa xoa tay cười nói.

Nhìn xe Tống Xuân Vĩ ra khỏi trụ sở ủy ban, Đường Phong mới bảo lái xe đánh xe trực tiếp về Cục công an.

Tống Xuân Vĩ ngồi trên xe không nói một câu, Tiểu Triệu cẩn thận lấy khăn định lau vết máu trên mặt lãnh đạo nhưng bị Tống Xuân Vĩ cản lại.

- Không cần lau.

Y lại quay sang nói với lái xe.

- Cậu chạy nhanh một chút, trực tiếp tới ủy ban thị xã Tùng Giang tìm thị trưởng Tằng Ích.

Tiểu Triệu lúc này mới rõ ý của Tống Xuân Vĩ, lãnh đạo muốn tìm tới thị trưởng Tằng để cho lãnh đạo xem thảm trạng, vì vậy Tiểu Triệu cũng không lau máu trên mặt mình nữa.

Lái xe nhìn bộ dạng của Tống Xuân Vĩ lúc này, y sao dám nói gì mà chú tâm lái xe. Bình thường phải mất hơn hai tiến mới từ Vọng Giang về Tùng Giang nhưng bây giờ chỉ mất có tiếng rưỡi. Xe tiến vào trụ sở ủy ban thị xã Tùng Giang lúc hơn 11h.

Tống Xuân Vĩ và Tiểu Triệu xuống xe chạy thẳng tới văn phòng thị trưởng Tằng. Tống Xuân Vĩ dù sao cũng làm ở văn phòng thị ủy nhiều năm nên người ở trong trụ sở ủy ban có không ít người biết y. Hôm nay lại thấy thảm trạng của Tống Xuân Vĩ, bọn họ đều trợn mắt há mồm, không ai dám lại gần chào hỏi.

Tống Xuân Vĩ được Tiểu Triệu dìu đi lên tầng ba. Đúng lúc này phòng của Hứa Lập được mở ra, hắn thấy Tống Xuân Vĩ như vậy không khỏi kêu lên.

- Tống ca, anh làm sao vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.