Hứa Lập mấy năm qua đi không ít nơi, hắn rất đồng tình với lời nói của Cát Binh. Hứa Lập thở dài nói.
- Quả thật như lời bí thư nói, giống như nước Nga cạnh Trung Quốc chúng ta vậy. Liên Xô giải thể ai được lợi nhất? Không phải là quần chúng nhân dân Nga bởi vì bọn họ tới bây giờ còn rất nhiều người vẫn chưa nhận được những gì mà các phần tử dân chủ khi thay đổi chế độ hứa hẹn. Mà đám quyền quý Liên Xô mới là người thắng thật sự khi Liên Xô giải thể. Trong số những người giàu có ở Nga có tới 61% người lập nghiệp dựa vào việc tư hữu hóa công ty nhà nước. Mà đến 90% giám đốc các công ty từng là lãnh đạo các công ty nhà nước Xã hội chủ nghĩa. Bọn họ đạt được lợi ích rất lớn khi chuyển đổi chế độ, quần chúng nhân dân càng nghèo mà những người này càng lúc càng giàu.
Tằng Ích nghe vậy nói tiếp.
- Tôi cho rằng nguyên nhân chính thức khiến Liên Xô giải thể là do các Đảng viên, lúc đó tầng lớp Đảng viên đã thành một giai cấp đặc quyền nên dần tạo ra những con sâu mọt. Vì thế quốc gia chúng ta nhờ rút bài học từ Liên Xô mà mấy năm qua không ngừng tăng cường việc chống hủ bại trong cán bộ, lãnh đạo, đánh tan đám giai cấp đặc quyền kia từ lúc nó chưa hình thành.
Trương Quý Tường cười nói:
- Các vi là chuyên gia nghiên cứu chính trị, tôi cũng chỉ nghe các vị lãnh đạo phân phó là được. Đảng bảo chúng tôi làm gì thì chúng tôi làm đó, cam đoan kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ.
Mọi người nghe xong đều mỉm cười, áp lực hiện trường cũng giảm đi nhiều. Cát Binh nói:
- Xuân Vĩ, anh đến bệnh viện nghỉ ngơi một thời gian, sau khi lành bệnh thì chúng tôi sẽ nghiên cứu công việc của anh sau này. Chẳng qua tôi có thể cam đoan với anh là chuyện xảy ra ở Vọng Giang, chúng tôi nhất định có câu trả lời thuyết phục làm anh hài lòng.
Tống Xuân Vĩ gật đầu nói:
- Có những lời này của bí thư là tôi yên tâm rồi. Chẳng qua dù là ai tới Vọng Giang làm thị trưởng thì cũng nhất định phải cẩn thận. Tốt nhất là có thể nói chuyện trước với Cát Vệ Lương. Dù sao Cát Vệ Lương cũng đã ở Vọng Giang nhiều năm nên cũng hiểu đôi chút tình hình.
Nói xong Tống Xuân Vĩ được đưa tới bệnh viện chữa trị.
Chờ Hứa Lập an bài cho Tống Xuân Vĩ xong, quay lại trụ sở ủy ban đã là buổi trưa. Hắn đẩy cửa văn phòng Tằng Ích định vào báo cáo tình hình nhưng lại thấy Cát Binh và Trương Quý Tường vẫn ở đây chưa đi, hơn nữa Cát Vệ Lương cũng được gọi tới. Hứa Lập vừa định đóng cửa đi ra lại bị Tằng Ích gọi lại:
- Tiểu Hứa, cậu vào đây.
Hứa Lập vốn không muốn xen vào việc này vì Cát Vệ Lương là cháu của bí thư Cát Binh, dù Cát Vệ Lương có chuyện gì ở Vọng Giang, Vọng Giang tại sao biến thành bộ dạng như thế này cũng không phải điều Hứa Lập có thể quản. Chẳng qua Tằng Ích gọi thì hắn đành phải vào trong ngồi.
- Vệ Lương, lần này Xuân Vĩ đến Vọng Giang nhận chức rồi bị đánh tuy nói không có liên quan tới anh nhưng Vọng Giang hôm nay loạn thế này anh cũng có trách nhiệm nhất định.
Cát Binh xanh mặt nói.
Cát Vệ Lương vừa nãy cũng nghe Trương Quý Tường nói qua chuyện của Tống Xuân Vĩ. Bị Cát Binh hỏi, Cát Vệ Lương chỉ có thể cười khổ một tiếng nhưng không nói được gì. Cát Binh nhìn Cát Vệ Lương một lúc lâu thấy y không tỏ vẻ gì, Cát Binh có chút tức giận. Mình nhìn Cát Vệ Lương từ bé tới lớn, Cát Vệ Lương từ nhỏ đã thông minh, học giỏi cho nên sau khi Cát Vệ Lương tốt nghiệp mình mới xin vào cơ quan nhà nước làm. Mười mấy năm qua mình không ngừng giúp đỡ y mới khiến Cát Vệ Lương tiến đến vị trí lãnh đạo như bây giờ. Nhưng hôm nay Cát Vệ Lương bị mình hỏi lại không có phản ứng, ở đây lại có bao người thì mình còn gì là thể diện.
- Vệ Lương, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tôi hỏi, anh nói đi, anh giỏi nói lắm cơ mà?
Cát Binh vỗ ghế.
- Lão Cát, anh đừng nóng. Vệ Lương chỉ sợ có nỗi khổ khó nói, nếu không chúng tôi ra ngoài, hai người nói chuyện.
Tằng Ích biết Cát Vệ Lương nhất định hiểu một chút tình hình nhưng bây giờ không nói một câu thì trong này nhất định có bí mật gì đó không muốn người ngoài nghe thấy.
Không đợi Cát Binh lên tiếng, Cát Vệ Lương đã đứng lên nói.
- Về việc ở Vọng Giang tôi chỉ có thể nói với mọi người là Tống Xuân Vĩ bị Trịnh Quân Ba đánh rồi phải về sợ rằng đây là chuyện tốt đối với y. Tình hình ở Vọng Giang rất phức tạp vượt quá tưởng tượng của các vị. Về phần tôi nếu các vị cho rằng tôi không thể đảm nhiệm công việc bây giờ thì lúc nào cũng có thể miễn mọi chức vụ của tôi. Tôi còn có việc phải đi trước.
Nói xong Cát Vệ Lương thật sự bỏ mặc mọi người, tự mình đi ra ngoài phòng.
Cát Vệ Lương đột nhiên rời đi, mọi người trong văn phòng nhìn nhau không biết nói gì. Cuối cùng vẫn do Cát Binh mở miệng nói trước.
- Thằng ranh con này, trong mắt còn nguyên tắc kỷ luật Đảng nữa không? Mai cách chức nó để nó về nhà làm ruộng.
Cát Binh đây là đang tức nói vậy để tỏ thái độ mà thôi, mọi người vẫn phải tìm bậc thang cho Cát Binh đi xuống. Tằng Ích bước lên khuyên.
- Bí thư Cát đừng nóng, có lẽ Vệ Lương thật sự có lời khó nói. Chờ mấy hôm nữa anh tìm y nói chuyện riêng chắc sẽ biết thêm tình hình ở Vọng Giang. Lúc này xem ra Tống Xuân Vĩ đã không thể quay lại Vọng Giang, chúng ta còn cần nhanh chóng chọn người làm thị trưởng Vọng Giang. Dù sao cũng không thể để nơi này không có người lãnh đạo được.
Cát Binh mặc dù tức nhưng vẫn gật đầu. Y biết Tằng Ích đang muốn tốt cho Cát Vệ Lương – cháu mình.
- Được, tôi nhất định sẽ hỏi lại Vệ Lương vấn đề ở Vọng Giang. Về phần chọn ai làm thị trưởng Vọng Giang thì chúng ta phải cân nhắc kỹ. Chẳng qua lão Trương, Cục công an thị xã các anh tuy không tiện trực tiếp nhúng tay phá án ở Vọng Giang nhưng nhất định phải truy tới cùng vụ Trịnh Quân Ba đánh Tống Xuân Vĩ, gây áp lực cho công an địa phương, không thể để kẻ đánh người yên thân được. Tiểu Hứa, lát cậu gọi điện cho thị ủy, ủy ban Vọng Giang nói thị xã rất thất vọng về công việc của bọn họ, hy vọng bọn họ tự biết mà xử lý.
Trương Quý Tường cùng Hứa Lập gật đầu, cuộc họp hôm nay tới đây là kết thúc, mọi người chia nhau đi làm việc của mình.
Thị ủy, ủy ban và Cục công an Vọng Giang khá tích cực ở vụ Trịnh Quân Ba đánh tân thị trưởng Tống Xuân Vĩ. Dù sao tân thị trưởng chưa đến văn phòng đã bị người đánh phải trở lại Tùng Giang, chuyện này là trò cười cho cả thị xã Tùng Giang. Cái này không chỉ làm Tống Xuân Vĩ mất mặt, xảy ra chuyện này ở Vọng Giang thì lãnh đạo đảng ủy, ủy ban, Vọng Giang cũng có trách nhiệm. Dân chúng địa phương lấy chuyện này ra bàn tán lúc rảnh rỗi khiến uy tín của đảng ủy, ủy ban Vọng Giang gần như mất hết.