Trọng Sinh Vi Quan

Chương 246: Lâm nguy nhận mệnh



Có viện nghiên cứu Bạo Phong cung cấp tài chính nên chỉ sau một tuần các nhà khoa học trên toàn thế giới hợp sức lại tìm hiểu, Sars đã không còn là căn bệnh bí ẩn nữa. Ngày 10/3/2003 nhà khoa học của viện nghiên cứu Bạo Phong tìm ra được quy luật biến đổi của Sars. Ngày 12 nhà khoa học – đại học Hongkong phát biểu trên tờ tạp chí y học uy tín về cách bệnh Sars xâm nhập vào cơ thể con người. Sau đó các nhà khoa học Nhật Đức, Mỹ cũng phát biểu trên tạp chí khoa học nước mình là bọn họ đã tìm được biểu đồ gen của Sars, thuốc chống Sars đã bắt đầu được thí nghiệm trên cơ thể động vật.

Ngày 2/4, viện nghiên cứu Bạo Phong một lần nữa tuyên bố bọn họ đã thành công sản xuất ra loại thuốc chữa Sars, cũng đã bắt đầu thí nghiệm trên cơ thể mèo. Viện nghiên cứu phụ trách dự phòng và khống chế bệnh tật Đức cũng trong tháng 4 tuyên bố bọn họ đã nghiên cứu ra thiết bị kiểm tra Sars, có thể chính xác kiểm tra kháng thể chống Sars trong cơ thể bệnh nhân.

Ngay khi toàn thế giới đang bận rộn chống Sars thì Vọng Giang vẫn ở trong cuộc sống không có thị trưởng.

Ngày 13/3 gọi Hứa Lập đang ở công trường thi công thăm các đội viên xuất ngũ và người nhà về văn phòng mình. Hứa Lập không biết Tằng Ích có việc gì gọi mình về gấp như vậy.

Hứa Lập đẩy cửa văn phòng Tằng Ích lại phát hiện Cát Binh cũng ở đó. Bí thư thị ủy, thị trưởng đều có mặt sợ là đã xảy ra chuyện lớn. Tằng Ích thấy Hứa Lập vào liền nói.

- Tiểu Hứa về rồi à, ở công trường có vấn đề gì khó khăn không?

Hứa Lập thuận tay đóng cửa.

- Công trường vẫn bình thường, đội bảo vệ của công ty Huệ Tân đã được lập, công tác bảo vệ cục trưởng không cần chúng ta xen vào nữa.

- Vậy là tốt, tiểu Hứa, công tác thu hút đầu tư này cậu đã lập công lớn, không có cậu thì tập đoàn Huệ Tân dù như thế nào cũng không thể nào coi trọng tài nguyên du lịch của Tùng Giang chúng ta. Tôi và bí thư Cát cũng nên thưởng công cho cậu.

Tằng Ích cười nói.

- Đây không phải việc tôi nên làm ư? Tôi cũng là người Tùng Giang, còn có một chức quan nhỏ thì đương nhiên phải cống hiến cho sự phát triển của Tùng Giang.

Hứa Lập nhìn ra được chủ đề hôm nay không phải về việc công ty Huệ Tân đầu tư tới Tùng Giang. Hắn chỉ không biết Tằng Ích và Cát Binh ngồi lại với nhau có việc gì. Hứa Lập cũng không gấp, hắn mỉm cười nói theo lời Tằng Ích.

- Tiểu Hứa, hôm nay tôi và bí thư Cát có chút việc muốn nói chuyện với cậu, hy vọng cậu sau khi nghe xong mặc kệ có nhận lời hay không cũng nhất định phải giữ bí mật, ngay cả bố vợ của cậu cũng không thể nói. Cậu làm được không?

Tằng Ích là ai, y làm trong quan trường vài chục năm hơn nữa làm việc chung với Hứa Lập lâu như vậy y còn không biết tâm tư của Hứa Lập sao. Y liền không vòng vo với Hứa Lập nữa mà nói thẳng.

- Thị trưởng, ngài còn không yên tâm về tôi sao? Điều không nên nói thì tôi đảm bảo không nói ra một chữ nào.

Thấy mặt Tằng Ích rất nghiêm túc, Hứa Lập liền thu hồi vẻ cười cợt.

- Tốt.

Cát Binh ở bên nói.

- Tiểu Hứa, cậu còn trẻ, chúng tôi muốn tăng thêm trọng trách cho cậu, chuẩn bị điều cậu tới Vọng Giang làm thị trưởng.

- Để tôi tới Vọng Giang làm thị trưởng?

Hứa Lập có chút giật mình. Vọng Giang là thị xã cấp huyện với gần 600 ngàn dân, mà thị trưởng ở Vọng Giang mặc dù bên trên có bí thư thị ủy nhưng có chút chuyện bí thư thị ủy không quản được thị trưởng. Mình mới hơn 20 tuổi nếu thật sự có thể làm thị trưởng Vọng Giang thì sợ là duy nhất của cả Trung Quốc.

- Tình hình Vọng Giang cậu cũng biết rồi đó, Xuân Vĩ thời gian trước tới Vọng Giang nhận chức bị người đánh ở trụ sở ủy ban. Mặc dù kết quả xử lý chuyện này đã có nhưng y dù như thế nào cũng không thể quay lại nhận chức. Mà chúng tôi sau khi cân nhắc rất kỹ cho rằng cậu khá thích hợp với vị trí này, hơn nữa cậu hoàn toàn có năng lực đảm nhiệm vị trí này.

Cát Binh nghiêm túc nói với Hứa Lập.

Không đợi Hứa Lập mở miệng, Tằng Ích cũng đã nói.

- Chúng tôi biết vị trí thị trưởng Vọng Giang hôm nay như một quả bom nổ chậm, dù làm nhiều người đỏ mắt nhưng lại không dễ làm, vị trí này không dễ ngồi. Nếu tiểu Hứa cậu có gì khó khăn, cảm thấy mình khó có thể đảm nhận thì có thể nói ra. Chúng tôi sẽ suy nghĩ chọn người khác.

Hứa Lập cười thầm trong lòng. “Tằng Ích và Cát Binh người mặt đỏ, người đóng mặt đen chính là muốn mình nhận lời tới Vọng Giang nhận chức” Thật lòng mà nói Vọng Giang này không được Hứa Lập coi vào đâu. Mặc dù tình hình hiện nay có chút phức tạp nhưng Hứa Lập dù như thế nào cũng không tin những người kia có thể một tay che bầu tời Vọng Giang. Cho dù bọn họ thật sự kinh doanh Vọng Giang như một tùng sắt thì cũng chỉ cần có Cát Binh và Tằng Ích ủng hộ, mình có gì phải sợ. Dù sao đây là thiên hạ của Đảng, đám người Trịnh Quân Ba chỉ là những tên lưu manh căn bản không làm được trò trống gì.

Thấy Hứa Lập không nói, Tằng Ích và Cát Binh nhìn nhau. Chẳng lẽ vừa rồi mình nói hơi nặng khiến Hứa Lập cảm thấy khó khăn, cũng thấy sợ vì việc Tống Xuân Vĩ bị đánh?

Cát Binh cười nói.

- Tiểu Hứa, cậu không cần phải sợ, mặc kệ xảy ra chuyện gì thì cũng có chúng tôi ở sau ủng hộ cậu. Nếu cậu thật sự đồng ý tới Vọng Giang nhận chức thì dù có yêu cầu gì, có khó khăn gì cũng có thể nói ra, chúng tôi nhất định toàn lực ủng hộ.

Tằng Ích cũng nói.

- Tiểu Hứa, chẳng lẽ cậu bị đám người đó dọa.

- Bí thư Cát, thị trưởng Tằng, tổ chức có thể cân nhắc để tôi tới Vọng Giang làm thị trưởng, tôi rất cảm ơn hai vị lãnh đạo đã tin tôi. Tôi cam đoan hoàn thành nhiệm vụ mà thị ủy, ủy ban thị xã giao cho mình, sẽ thúc đẩy kinh tế, xã hội Vọng Giang phát triển, bắt tất cả con sâu mọt ở Vọng Giang ra, đưa cho thị ủy, ủy ban thị xã Tùng Giang và quần chúng nhân dân toàn thị xã câu trả lời thuyết phục.

Cát Binh nghe Hứa Lập cam đoan, y cao hứng vỗ ghế.

- Tốt, tôi chỉ biết tiểu Hứa không phải người thấy khó khăn là trốn. Người dám chấp nhận khó khăn lao vào công việc mới là đồng chí tốt.

Tằng Ích ở bên nói thêm.

- Tiểu Hứa, cậu nếu đáp ứng tới Vọng Giang làm thị trưởng thì cậu có kế hoạch gì không? Phải biết Vọng Giang bây giờ khác nhiều nơi khác, những người đó ngay cả thị trưởng cũng dám đánh, hơn nữa đánh xong chúng tôi cũng không làm gì được bọn họ. Cậu đến Vọng Giang cần phải chuẩn bị tâm lý trước mới được, phải chuẩn bị đấu tranh lâu dài với phần tử phạm pháp, hơn nữa lúc muốn điều tra đối phương thì sợ rằng ngay cả tính mạng của cậu cũng sẽ bị uy hiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.