Trọng Sinh Vi Quan

Chương 276: Bàn đối sách



Hứa Lập thấy Triệu Quốc Khánh không thích loại người như Miêu Chí Văn, hắn cười nói:

- Anh nghe tôi nói hết đã. Người như vậy có một tích cách đặc biệt chính là như một con chó sói. Dù là ai nuôi cũng không thuần được bọn họ. Bề ngoài bọn họ không hề biết tức, không có cá tính, bọn họ có thể dùng khuôn mặt cười tươi như hoa đón nhận cái tát của anh, nhưng trong lòng bọn họ lại rất ác độc, sẽ ghi nhớ tất cả những gì anh làm đối với hắn. Nếu anh vẫn quản việc ăn ở của hắn thì hắn sẽ như vậy cr đời. Nhưng nếu một ngày nguyên lãnh đạo bị mất thế thì bọn họ sẽ không hề do dự bỏ lên thuyền người khác hoặc bỏ đá xuống giếng, trở mặt như trở bàn tay. Sau khi lãnh đạo mới tới nhận chức bọn họ như thường vẫn phát dương tinh thần tiên tiến, giống như còn ruồi thấy mùi lao tới. Bọn họ coi mình là người thức thời.

- Những người này thật là quá vô xỉ, còn có gì mà bọn chúng không dám làm, không thể làm chứ? Cậu nói Miêu Chí Văn kia cũng là người như vậy?

Triệu Quốc Khánh nghe xong trợn mắt há mồm. Trong lòng Triệu Quốc Khánh thì trên đời này không thể tồn tại người như vậy. Người như thế quả thật là vô địch, người không biết xấu hổ thì có gì làm khó được bọn họ?

- Không sai, nếu không y cũng không chủ động ám chỉ anh việc anh bị theo dõi.

- Không được, tôi càng phải điều y đi, có một con sói bên người như vậy tôi không thể chịu nổi.

Tính Triệu Quốc Khánh rất cương trực, rất không thích loại người như thế này.

- Anh đừng gấp, nếu tôi là anh thì chẳng những không điều đi ngược lại còn kéo gần quan hệ với y.

- Còn quan hệ mật thiết? Tôi nghĩ tới người như vậy liền thấy nổi da gà, có người như vậy ở bên sợ rằng hắn bán tôi, tôi còn vui vẻ giúp hắn kiếm tiền.

Triệu Quốc Khánh kiên trì nói.

- Cái này anh yên tâm, anh chỉ cần một ngày còn làm cục trưởng Cục công an Vọng Giang, hắn sẽ là con chó trung thành nhất của anh. Anh không cần lo lắng hắn sẽ cắn ngược lại mình. Hơn nữa người như xx luôn nhìn chuyện một cách rõ ràng, hắn nhất định biết rõ mục đích chính thức khi Sử Lâm bị điều lên Cục công an Tùng Giang, cũng biết ngày Sử Lâm xong đời không còn xa, nếu không hắn cũng không vội vàng ám chỉ với anh. Hắn đây là đang muốn thể hiện mình, bây giờ chỉ cần anh đưa tay ra tôi cam đoan xx sẽ lập tức chạy tới cạnh anh, cam tâm làm con sâu trong lòng anh. Anh vừa tới Vọng Giang, bây giờ có thể nói là hai mắt tối đen, bên cạnh không có ai chẳng phải đang cần một người biết tình hình giúp mình ư? Hơn nữa loại người như xx chỉ biết đi sau lãnh đạo hò hét, cổ vũ chứ bản thân hắn không thể nào phạm vào sai lầm nghiêm trọng, cho nên chỉ cần anh bảo đảm bản chất của mình không vấn đề gì thì đợi xử lý xong việc ở Vọng Giang rồi điều xx đi cũng không muộn mà.

Triệu Quốc Khánh suy nghĩ một lát, uống cạn chén rượu mới nói.

- Cậu nói rất đúng. Tôi tới Vọng Giang hai ba ngày, mỗi ngày chỉ có thể ở văn phòng đọc văn bản chứ thực tế không làm gì cả, quả thật cũng cần người giúp mình. Đúng, tôi phải chú ý hơn nữa, cậu nhiều mưu kế thì suy nghĩ giúp tôi xem tôi nên triển khai công việc như thế nào.

Hứa Lập cười nói:

- Nhờ tôi ư? Được, vậy bữa ăn này?

- Chỉ cần cậu nghĩ chiêu giúp tôi thì đừng nói là bữa hôm nay, chờ sau khi bắt đám người Trịnh Quân Ba ra trước công lý tôi mời cậu một bữa no say. Cậu nói có thể tới đâu ăn thì tới đó ăn. Được chưa?

Triệu Quốc Khánh giỏi phá án nhưng chơi thủ đoạn thì kém Hứa Lập quá xa.

- Cứ quyết định như vậy đi. Tôi dạy anh một chiêu là anh có thể tiến hành thay đổi lớn ở Cục công an mình.

- Thay đổi lớn? Thay đổi thế nào?

- Nói một cách đơn giản là tiến hành thay đổi vị trí tất cả cảnh sát hiện tại. Tốt nhất là tiến hành thay đổi vị trí các đồng chí ở nông thôn và ở cục. Danh sách cụ thể anh có thể tìm xx bàn bạc, tôi nghĩ hắn sẽ cho anh một câu trả lời thuyết phục.

- Tiến hành thay đổi vị trí toàn cục? Tôi mới nhận chức vài ngày nếu tiến hành động tác lớn như vậy có thể có người nói này nói kia không? Có thể tạo ra mâu thuẫn lớn hơn nữa không?

- Đúng là vì anh mới nhận chức, mọi người chưa biết rõ về anh nên anh có làm gì cũng không ai dám ngẩn ra. Lại nói ở trên thị xã có tôi làm chỗ dựa, ở Tùng Giang còn có bí thư Cát và thị trưởng Tằng làm chỗ dựa cho anh, anh sợ gì? Nếu không Sử Lâm kinh doanh ở Vọng Giang lâu như vậy, các đồng chí trong cục sợ không có mấy người anh có thể chính thức sử dụng. Một khi có hành động gì đám Sử Lâm, Trịnh Quân Ba sợ còn biết sớm hơn tôi. Anh còn điều tra bọn họ như thế nào?

Triệu Quốc Khánh rót đầy chén cho Hứa Lập, y đập mạnh chai xuống bàn lớn tiếng nói:

- Được, cứ làm theo lời cậu. Dù sao cậu là thị trưởng, nếu xảy ra chuyện gì thì tôi cứ đẩy lên người cậu.

Hứa Lập sửng sốt chẳng qua mắng ngay.

- Giỏi cho tên Triệu Quốc Khánh này, vừa nãy còn nói anh không hiểu chính trị nhưng chỉ vài chén vào bụng đã biết đùn đẩy trách nhiệm.

- Đây đâu phải đùn đẩy trách nhiệm, kế hoạch do cậu dưa ra, tôi chỉ chấp hành mà thôi. Nếu xảy ra chuyện gì thì tôi sao có thể trấn áp được, còn không phải do cậu làm thị trưởng đứng ra ư? Chẳng lẽ cậu định chuẩn bị giấu sau lưng mãi? Đây không phải tính cách của cậu.

Triệu Quốc Khánh rất chân thành nói.

- Được rồi, coi như tôi đen đủi đã nhận lời giúp anh. Đúng rồi, anh định chuẩn bị xử lý sao với máy nghe trộm kia?

- Còn cần phải nghĩ cách ư? Tôi về là phá luôn.

- Tôi biết ngay với tính cách của anh sợ không ngăn được cơn tức giận. Nếu anh đập máy thì chỉ là đánh rắn động cỏ, làm bọn Trịnh Quân Ba biết anh phát hiện mình đã bị giám sát, bọn họ sẽ có hành động khác. Về phần khác anh có thể khẳng định trong văn phòng anh chỉ có một cái máy đó thôi ư? Mà dù bây giờ chỉ có một cái nhưng anh cũng không thể nào ở mãi văn phòng được, văn phòng anh có một chìa khóa thôi ư? Bọn họ nếu muốn lắp cái khác không phải chỉ mất vài phút sao? Mà bọn họ giám sát anh cũng không phải chuyện xấu, có lẽ vào lúc này nó còn giúp chúng ta không ít.

- Cậu nói là truyền tin tức giả cho bọn họ? Vậy tôi bây giờ nên làm như thế nào, cứ để bọn họ giám sát tôi tiếp ư? Tôi không biết thì thôi, biết có đôi mắt nhìn chằm chằm phía sau mình, tôi còn có chút bí mật gì chứ? Ngay cả lau mũi cũng bị người nhìn thấy, tôi không nhịn được.

- Vậy cũng là điều bất đắc dĩ, anh chỉ có thể kiên nhẫn một chút. Anh nếu thấy khó chịu thì ít về văn phòng thôi. Đặc biệt khi nghiên cứu việc quan trọng thì cố đổi nơi khác. Lúc rảnh thì anh đi tới các đơn vị kiểm tra công việc, ôi, vì tương lai của Vọng Giang anh phải hy sinh vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.