Trọng Sinh Vi Quan

Chương 281: Đường này không thông



- 100 ngàn, Yên Thương mày có thành ý nhỉ.

Điền Căn Sinh liếc nhìn chiếc thẻ cười lạnh nói.

Yên Thương vừa mới thấy 100 ngàn căn bản không thể đả động đám người Điền Căn Sinh, y cắn răng móc thêm chiếc thẻ nữa.

- Thế này đã thể hiện thành ý của tôi chưa?

- 200 ngàn? Yên Thương, tao nói thật với mày, đừng nói mày cầm 200 ngàn mà dù có lấy hai triệu huynh đệ tao cũng không dám thả mày vào thành. Bên trên có người nói nếu cho bọn mày vào Giang Ninh, bọn tao về sau đừng nói không thể làm ăn ở đất Giang Ninh, ngay cả bà con, họ hàng, bạn bè của bọn tao cũng sẽ gặp chuyện như mình. Mày nói mày bỏ được bao tiền lo cho người nhà huynh đệ bọn tao?

Yên Thương nghe xong nhíu mày suy nghĩ khá lâu cuối cùng đưa hai chiếc thẻ tới tiếp.

- Đội trưởng Điền, tôi cũng hy vọng xa vời vào thành gặp vị huynh đệ kia, đây coi như là tiền mua một tin tức. Anh dù sao cũng phải cho tôi biết rốt cuộc là vị đại nhân nào mở miệng mà có thể khiến anh ra tận đầu Giang Ninh chặn chúng tôi, cũng tiện cho tôi trở về báo cáo với lão đại.

Yên Thương nghe xong không khỏi cười thầm trong lòng. Dù Yên Thương không hỏi mình cũng phải chủ động nói ra nguyên nhân theo như lời Hứa Lập phân phó. Không ngờ Yên Thương này còn đưa 200 ngàn cho mình, tiền này nếu không cầm sợ là mình sớm thành Đảng viên rồi.

Nghĩ vậy Điền Căn Sinh cũng thuận tay cầm hai chiếc thẻ trong tay Yên Thương. Yên Thương chỉ thấy mắt hoa lên, hai chiếc thẻ đã biến mất trong tay Điền Căn Sinh. Sau đó Điền Căn Sinh mới cười nói:

- Nếu mày đã có thành ý như vậy thì tao sẽ nói.

Nói xong Điền Căn Sinh đi tới bên Yên Thương, nhìn một chút xung quanh không có ai mới nhỏ giọng nói với Yên Thương.

- Thằng huynh đệ của mày bị đưa tới Giang Ninh tao cũng nghe nói. Hắn chọc vào ai không chọc mà đi chọc vào tên Triệu Quốc Khánh kia. Triệu Quốc Khánh ở Giang Ninh không phải người bình thường đâu, chẳng những có bạn thân thiết ở công an huyện, cũng có quan hệ ở huyện ủy, ủy ban huyện. Hơn nữa hắn còn có quan hệ với lão đại bọn tao. Hôm nay hắn tự mình tìm tới lão đại của tao, hai người bàn nhau tới hơn tiếng cuối cùng lão đại tao ra lệnh tất cả các xe từ Vọng Giang tới đều phải kiểm tra một lần. Đây không phải là không nể mặt bọn mày mà là tên Triệu Quốc Khánh kia ra tay quá tàn nhẫn, hắn muốn chỉnh chết huynh đệ của mày.

Yên Thương nghe Điền Căn Sinh nói lại cười khổ một tiếng. Thằng Lý Đại Sơn này làm gì không làm, lão đại sớm nói trong thời gian này phải nhẫn nhịn, đừng gây chuyện vậy mà hắn lại chọc vào chú của cục trưởng Cục công an, vậy còn gì để nói.

- Đội trưởng Điền, anh nói chúng tôi nếu tìm tới ông chú của cục trưởng Triệu xin tha, vậy cục trưởng Triệu có thể bỏ qua cho chúng tôi không?

- Tìm chú của cục trưởng Triệu? Chỉ sợ bọn mày tìm không ra.

Điền Căn Sinh lắc đầu nói.

- Sao lại nói như vậy, chẳng lẽ?

Yên Thương còn tưởng chú của Triệu Quốc Khánh gặp chuyện gì.

- Thực ra đó không phải là chú ruột của Triệu Quốc Khánh nhưng còn thân hơn chú ruột. Công phu của lão gia tử bọn mày nghe nói rồi chứ?

Yên Thương lập tức gật đầu, ngoài việc Lý Đại Sơn bị đưa tới Giang Ninh, ở hiện trường hôm đó còn có một đống tên vẫn bị giam tại Giang Ninh. Yên Thương đương nhiên nghe nói lão già hôm đấy phát uy như thế nào. Một lão già đánh cho hơn 20 tên thanh niên nằm trên mặt đất.

- Triệu Quốc Khánh có thể có hôm nay đều do công lao của vị lão gia tử này. Lão gia tử đó từ nhỏ đã dạy dỗ Triệu Quốc Khánh, nếu không Triệu Quốc Khánh sao có thể thuận lợi nhập ngũ, sau khi nhập ngũ lại nhanh chóng lên chức làm cục trưởng. Cho nên lão gia tử kia mặc dù không phải chú ruột của Triệu Quốc Khánh nhưng còn thân hơn máu mủ. Chẳng qua lão gia tử người ta có con có cái, con cái nghe tới chuyện này đã trực tiếp đón lão gia tử đi tới phía nam. Đừng nói là mày, dù là ở Giang Ninh sợ là không có mấy người biết lão gia tử đi đâu. Mày nói mình đi đâu tìm?

Đây là những lời Hứa Lập và Triệu Quốc Khánh sớm nghĩ ra và đặc biệt bảo Điền Căn Sinh truyền lời cho Yên Thương. Nếu không tương lai đám người Trịnh Quân Ba cứ muốn tìm một lão già không tồn tại, Hứa Lập phải tiếp tục đóng giả. Mà Triệu Quốc Khánh là người Giang Ninh nếu tới nhà hắn hỏi thăm tình hình còn không lộ sơ hở sao? Cho nên Hứa Lập quyết định khiến lão già này không còn tồn tại nữa, ai cũng không tìm được người này cũng khiến việc nói dối không bị phát hiện.

Yên Thương lần này bị người lừa nhưng không phát hiện ra. Nghe Điền Căn Sinh nói xong Yên Thương biết muốn hào giải với Triệu Quốc Khánh là không thực tế, mình phải mau về báo tin này cho lão đại, lão đại cũng tiện tiến hành bước tiếp theo. Yên Thương lập tức cáo từ Điền Căn Sinh để vội vàng chạy về Vọng Giang.

Điền Căn Sinh nhìn xe rời xa, hắn lấy hai chiếc thẻ ra nói với đám tiểu đệ:

- Nhìn thấy chưa, nó chẳng những đưa tiền cho chúng ta, bị chúng ta chặn, trước khi đi còn cảm ơn một tiếng. Hôm nay mỗi người được thêm 500 đồng. Đi hôm nay tôi mời khách, các cậu muốn ăn gì cứ nói.

Yên Thương dẫn người chạy về Vọng Giang thì trời đã tối. Chẳng qua Trịnh Quân Ba sớm đã ở nhà chờ Yên Thương. Yên Thương nói qua diễn biến hôm nay cho Trịnh Quân Ba nghe. Mặt Trịnh Quân Ba sa sầm lại, không đợi hắn mở miệng Đại Đao ngồi bên đã kêu lên.

- Mẹ nó chứ, thằng Văn Thành kia không cho chúng ta mặt mũi. Lão đại, nếu không mai em dẫn mấy trăm huynh đệ tới Giang Ninh trực tiếp xử thằng Văn Thành, xem hắn còn dám kiêu căng không?

- Câm mồm.

Yên Thương quát.

- Mày nghĩ Giang Ninh là Vọng Giang ư? Mày ở Vọng Giang đánh người thì cũng có người bảo vệ mày. Còn nếu mày dám mang mấy trăm người tới Giang Ninh thì sợ rằng không đợi đụng tới người của Văn Thành thì đã bị cảnh sát Giang Ninh bắt rồi.

Nói xong Yên Thương lại nói với Trịnh Quân Ba.

- Đại ca, lúc ấy Điền Căn Sinh dẫn người chặn bọn em, trong tay đám tiểu đệ mang theo dao, gậy nhưng dù là xe cảnh sát đi qua hay cảnh sát giao thông trực đường cũng không ai nói một câu. Đặc biệt có một xe cảnh sát chạy qua còn dừng lại nhưng không hỏi chuyện bọn chúng cầm vũ khí, ngược lại còn hỏi bọn Điền Căn Sinh gặp phiền phức gì không? Lúc ấy nếu Điền Căn Sinh nói một câu không đúng sợ là ba thằng em đã bị nhốt vào trại Giang Ninh rồi. Mấy tên cảnh sát kia gần đi thậm chí còn châm thuốc cho Điền Căn Sinh. Xem ra địa vị của Văn Thành ở Giang Ninh không kém gì đại ca ở Vọng Giang. Cho nên em thấy dùng sức mạnh nhất định không được.

Trịnh Quân Ba nghe xong gật đầu nói:

- Văn Thành kinh doanh ở Tùng Giang mấy chục năm, ngay cả ở trên thị xã Tùng Giang cũng có chút thực lực. Đặc biệt hắn có anh ruột làm phó bí thư tỉnh ủy, nếu không phải Văn Thành thỏa mãn với tình hình bây giờ thì sợ rằng cả Tùng Giang đã sớm thành địa bàn của hắn. Hơn nữa chúng ta trước không có quan hệ gì với hắn, Triệu Quốc Khánh lại là người Giang Ninh, quan hệ hai người tốt cũng là bình thường nên đi qua cửa Văn Thành sợ là không thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.