Trọng Sinh Vi Quan

Chương 288: Ném đá dò đường



- Cục trưởng, tôi đi trước, có việc mời ngài cứ gọi.

Miêu Chí Văn khi đi chỉ chào Triệu Quốc Khánh, đây cũng là tỏ thái độ với Triệu Quốc Khánh. Bởi vì Miêu Chí Văn biết rõ lãnh đạo đều hy vọng nhân viên dều chỉ trung thành với mình, hơn nữa giữa đám cấp dưới tốt nhất là phải có mâu thuẫn thì lãnh đạo mới có thể yên tâm ngồi trên vị trí của mình.

Hơn nữa hôm nay Miêu Chí Văn đã đắc tội với Ngô Quốc Long, Ngô Quốc Long có quyền lực thì sau này mình phải cẩn thận. Vì thế Miêu Chí Văn phải trói chặt mình vào người Triệu Quốc Khánh, tuyệt đối đừng có ở nửa đường bị người đá xuống thuyền. Giống như bản danh sách hôm nay, Triệu Quốc Khánh nhất định có suy nghĩ về mình, mình còn phải tìm lý do giải quyết chuyện này để tránh Triệu Quốc Khánh không hài lòng với mình.

Thấy Miêu Chí Văn rời đi, Ngô Quốc Long mới cười nói với Triệu Quốc Khánh:

- Cục trưởng, ngọn lửa của anh lần này quá tàn nhẫn nhưng lại làm chúng tôi xuất được cơn tức tối. Chắc anh cũng biết mấy năm qua hệ thống công an Vọng Giang quá loạn, đã sớm phải cải tổ một phen.

Triệu Quốc Khánh rõ ràng đây là Ngô Quốc Long muốn kéo gần khoảng cách với mình. Vào lúc này mình cần nhất là kéo vài thành viên đảng ủy lại nếu không tuy mình là cục trưởng, bí thư đảng ủy nhưng có việc lớn cũng cần các thành viên đảng ủy biểu quyết.

- Lão Ngô, tôi cũng vừa tới Vọng Giang, không quá quen tình hình của Vọng Giang, có một số việc còn hy vọng anh hỗ trợ.

- Đây là việc tôi nên làm, tôi quyết không từ chối. Chẳng qua cục trưởng, bản danh sách hôm nay được đưa ra sợ là hệ thống công an toàn thị xã sẽ có hỗn loạn nhất định, anh nhất định phải chuẩn bị tâm lý. Hơn nữa bọn Dương Chấn cũng sẽ đi nói với Sử Lâm, những kẻ này đều là kẻ độc ác, không biết bọn chúng sẽ dùng chiêu gì để đối phó anh, anh phải cẩn thận đó.

- Không có gì, tôi làm việc ngay thẳng thì sợ gì bọn họ chứ. Lại nói còn có lãnh đạo Cục công an thị xã Tùng Giang và thị ủy, ủy ban thị xã Vọng Giang ủng hộ chúng ta, chúng ta căn bản không cần sợ bọn họ.

Triệu Quốc Khánh muốn làm Ngô Quốc Long yên tâm, cũng là nói cho bọn họ biết mình còn có người ủng hộ, căn bản không phải đám người Trịnh Quân Ba, Sử Lâm có thể động tới.

Ngô Quốc Long, Diêu Kim Minh nghe xong cũng yên tâm. Mình vừa nãy đạt được quyền lực vào tay, mình cũng không muốn thoáng cái lại mất đi. Lại nói nếu đám người Dương Chấn có quan hệ với Sử Lâm bị điều tra rồi quyền lực trống ra sẽ rất nhiều. Đặc biệt là chánh thanh tra Diêu Kim Minh rất hy vọng tiến lên một bước, có thể nắm chút thực quyền, quản công việc có lợi ích chứ không cần phải làm bên ngành thanh tra phí công, không được lợi này.

- Vậy thì tốt rồi, cục trưởng yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ toàn lực hợp tác với công việc của anh, nhất định sẽ làm hệ thống công an Vọng Giang chúng ta một lần nữa lấy lại hình tượng đẹp.

Ngô Quốc Long nói.

Sau khi tan họp Triệu Quốc Khánh cũng không quay về văn phòng mình mà lái xe chạy ra ngoài hóng gió. Cuối cùng y tìm nơi yên tĩnh gọi điện cho Hứa Lập, báo cáo qua tình hình hội nghị hôm nay với Hứa Lập. Hứa Lập nghe Triệu Quốc Khánh báo cáo xong cười nói:

- Anh nhất định phải chú ý an toàn của mình, cẩn thận đám Sử Lâm, Trịnh Quân Ba bị dồn tới bước đường cùng sẽ gây bất lợi cho anh.

- Cậu yên tâm, tôi làm cảnh sát nhiều năm hơn nữa trong thời gian này tôi vẫn mang theo súng, bọn chúng nếu dám tới tôi cam đoan khiến chúng có đến mà không có về.

Triệu Quốc Khánh cười nói.

- Vậy là được, chiều tốt nhất là anh về văn phòng. Anh mới vung ra quả lựu đạn nên chưa biết sau đây có phản ứng gì. Tôi bây giờ ngồi chờ tin tức tốt của anh. Chờ anh chỉnh đốn xong hệ thống công an Vọng Giang thì cũng chính là lúc chúng ta ra tay với Trịnh Quân Ba.

Hai người dừng cuộc điện, Triệu Quốc Khánh ở ngoài ăn trưa xong mới về văn phòng mình. Mặc dù biết văn phòng mình có máy nghe trộm nhưng Triệu Quốc Khánh không thể không về văn phòng, mà quyết định điều chỉnh nhân sự vừa mới ban ra, sau đây không biết có loạn hay không nên mình phải tự mình tạo trấn mới được. Chẳng qua Triệu Quốc Khánh không dám làm việc riêng ở văn phòng, y chỉ có thể cầm báo ra đọc giết thời gian.

Triệu Quốc Khánh đọc chưa hết tờ báo đã có người gõ cửa. Triệu Quốc Khánh ngẩng đầu nói.

- Vào đi.

- Cục trưởng…

Người tới khẽ đẩy cửa ra rồi vào gọi, y cũng cẩn thận đóng cửa.

- Anh là …

Triệu Quốc Khánh nhìn người này trông khá quen hơn nữa còn mặc cảnh phục chắc là một đồng chí ở đơn vị bên dưới, chỉ là mình không nhớ rõ mà thôi.

- Cục trưởng, tôi là phó đội trưởng đội cảnh sát hình sự, tôi tên Viên Vĩ.

- Ồ, tôi nhớ ra rồi, Viên Vĩ, anh có việc gì?

Triệu Quốc Khánh nghe Viên Vĩ nói liền biết đối phương nhất định vì lần điều chỉnh này mà tới.

- Cục trưởng, tôi đến vì chuyện điều chỉnh lần này. Cục trưởng, nhà của tôi quả thật rất khó khăn, vợ tôi bị bệnh nặng, con còn đang đi học, bố mẹ tuổi cao đều cần người chăm sóc. Lần này ngài thoáng cái điều tôi xuống đồn công an xã cách nội thành gần trưm cây tôi căn bản không có biện pháp về nhà chăm sóc gia đình. Cục trưởng, ngài có thể thương hoàn cảnh đặc biệt của tôi mà cho tôi ở lại nội thành không, dù tôi làm một cảnh sát bình thường cũng được.

- Cái này … Viên Vĩ, anh cũng biết lần điều chỉnh nhân sự này do hội nghị thường vụ đảng ủy họp và đưa ra kết luận, mình tôi không thể quyết định nổi, cũng không thể do mình tôi thay đổi quyết định đó được. Nếu không anh đi xuống đồn công an nhận chức một thời gian rồi chúng tôi nghiên cứu lại.

Triệu Quốc Khánh mới tới Vọng Giang quả thật không biết tình hình thực tế của đám nhân viên. Viên Vĩ này mặc dù trong danh sách của Miêu Chí Văn bị ghi là người gây chuyện, là người của Sử Lâm nhưng nếu nhà y khó khăn thật, Viên Vĩ cũng không phạm sai lầm lớn thì chờ sau khi điều tra rõ chuyện của Sử Lâm mình có thể cân nhắc điều đối phương về lại nội thành.

Chẳng qua Viên Vĩ lại hiểu sai ý của Triệu Quốc Khánh. Theo y thấy lãnh đạo nói nghiên cứu chính là muốn thuốc, muốn rượu, muốn chỗ tốt. Y lập tức móc một phong bì trong túi đặt lên bàn.

- Cục trưởng, ngài vừa tới Vọng Giang, chúng tôi vẫn chưa tổ chức tiệc chào mừng ngài, đây là chút tâm ý của tôi mong ngài nhận lấy.

Nói xong y không đợi Triệu Quốc Khánh có phản ứng y đã bước nhanh ra khỏi văn phòng. Chẳng qua Viên Vĩ khi tới cửa còn không nhịn được ngẩng đầu nhìn thoáng qua bức tranh phía sau Triệu Quốc Khánh.

Triệu Quốc Khánh nhìn phong bì trên bàn, hắn cũng không quay đầu lại vẫn biết máy quay kia đã ghi lại hết. Hơn nữa từ ánh mắt vừa nãy của Viên Vĩ, Triệu Quốc Khánh có thể kết luận Viên Vĩ biết việc này. Chỉ sợ có người đang dùng chiêu ném đá dò đường với mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.