Trọng Sinh Vi Quan

Chương 374: Từ chối cách ly



- Tiếp tục tìm, nhất định phải tìm toàn bộ 216 người này cho tôi. Nếu ai không chấp nhận làm theo quyết định thì có thể bắt. Chín người ở nông thôn hoặc là ở ngoài Vọng Giang thì lập tức liên lạc đảng ủy, chính quyền địa phương, yêu cầu đêm nay phải tìm được bọn họ và suốt đêm mang về thị xã. Sáu người đã ra ngoài lập tức yêu cầu các trạm kiểm soát toàn Vọng Giang xem có ghi chép gì về bọn họ không, phái người tiếp tục tìm. Quan trọng nhất là bốn người đăng ký tin giả tôi cảm giác bọn họ không phải người tốt, tới Vọng Giang cũng sẽ không có việc tốt. Lập tức phái toàn bộ lực lượng cảnh sát Vọng Giang tiến hành tra xét toàn thị xã, ngày mai tôi muốn nghe được tin về bọn họ.

Hứa Lập ra lệnh cho Triệu Quốc Khánh, hắn muốn ngày mai thấy 216 người kia ở bệnh viện truyền nhiễm.

Triệu Quốc Khánh không dám ý kiến gì khác.

- Vâng, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.

Bỏ máy, Hứa Lập thấy hơi đói, hắn ra ngoài văn phòng lại thấy phòng Thư ký vẫn sáng đèn. Hứa Lập đi tới thấy Từ Cương đang ngồi ở trong đọc báo.

Từ Cương thấy Hứa Lập đi vào, y vội vàng đứng lên nói:

- Sư phụ.

Hứa Lập xua tay chặn lại:

- Được rồi, ngồi đi, sao cậu còn chưa về?

- Em, em sợ sư phụ một mình ở trong văn phòng có việc gì thì em có thể làm chân chạy.

Từ Cương đi theo Hứa Lập vài năm làm cho công việc cũng thuận lợi, y mới hơn 20 tuổi đã là trưởng phòng thư ký ủy ban thị xã. Mặc dù cấp bậc không cao nhưng có thể coi là gần vơi vua tại đất Vọng Giang này, lại có Hứa Lập giúp đỡ thì tương lai của y không sáng sao được?

- Ừ.

Hứa Lập khá hài lòng với đồ đệ này, bây giờ trong cả trụ sở ủy ban thị xã chắc ngoài nhân viên trực ban ngoài cổng cũng chỉ còn hai người bọn họ. Hứa Lập nhìn đồng hồ đã là gần 1h, hắn nói:

- Xem ra đêm nay không ngủ được rồi, cậu ra ngoài mua ít đồ ăn, chai rượu rồi vào văn phòng tôi vừa ăn vừa nói chuyện.

Nửa tiếng sau hai người ngồi trong văn phòng Hứa Lập ăn, uống rượu và nói chuyện.

Xã Nhị Đạo hôm nay đã khác xưa rất nhiều, xã Nhị Đạo bây giờ thậm chí còn là xã giàu nổi tiếng cả thị xã Tùng Giang. Thu nhập bình quân của người dân là trên 10 ngàn, càng quan trọng hơn là năm đó trước khi Hứa Lập đi đã đưa ra phương án cải thiện hệ thống y tế giáo dục cho Từ Đắc Hậu, Từ Đắc Hậu cũng làm theo nguyên vẹn nên trình độ y tế, giáo dục của Nhị Đạo bây giờ đã sơ bộ hình thành quy mô. Bệnh viện mới thành lập ở khu mỏ không chỉ chữa trị cho quần chúng toàn xã, hơn nữa các thôn đều có các trạm y tế đáp ứng được yêu cầu tiêm, cấp thuốc chữa bệnh cơ bản.

Hệ thống giáo dục của Nhị Đạo càng được chú trọng hơn nữa. Hôm nay toàn Nhị Đạo đã có 12 trường tiểu học, trung học cơ sở, có hơn 500 giáo viên, số học sinh là gần 6000 em, trong đó không chỉ có các em ở Nhị Đạo, ngay cả một số gia đình trên huyện thành, ở các xã lân cận cũng cho con em tới xã Nhị Đạo học. Năm trước có trên 80% học sinh cấp hai của Nhị Đạo đỗ vào trường chuyên của huyện Giang Ninh; hơn nữa xã Nhị Đạo thậm chí còn đang bàn với tập đoàn Huệ Tân về việc liên hợp thành lập một trường cấp ba.

Chế độ đãi ngộ với giáo viên của Nhị Đạo khá tốt, tiền lương cao. Hơn nữa chỉ cần là giáo viên tốt nghiệp đại học sư phạm tới xã Nhị Đạo đều được bố trí một biệt thự với diện tính 200m vuông, xã thậm chí còn hứa chỉ cần một ngày vị giáo viên này ở Nhị Đạo thì căn biệt thự này sẽ là của bọn họ. Nếu làm ở Nhị Đạo tới khi về hưu thì căn biệt thự sẽ được chuyển tên cho bọn họ.

Vì thế chỉ trong một năm qua đã có hơn 100 sinh viên tốt nghiệp đại học sư phạm đồng ý tới xã Nhị Đạo công tác. Mà trường cấp ba Nhị Đạo cũng sắp thành lập, tương lai không biết bao em học sinh Nhị Đạo sẽ thi đỗ đại học.

Hứa Lập cùng Từ Cương trò chuyện thoáng cái đã hơn hai tiếng tổi qua.

Bây giờ mới hơn 4h mà trời đã dần sáng. Hứa Lập đứng lên giãn gân cốt, cả người không ngừng phát ra âm thanh.

Nhìn bầu trời bên ngoài càng lúc càng sáng, Hứa Lập đi tới trước cửa sổ nhìn ra ngoài. Cả bầu trời màu xanh nhạt bị một vệt đỏ hồng lóe ra, phía sau tầng mây hiện lên vô số ánh sáng vàng như những thanh kiếm muốn phá tầng mây.

Theo ánh nắng càng lúc càng nhiều, càng lúc càng sáng, mặt trời màu đỏ đột nhiên hiện ra, tầng mây bốn phía đều nhuốm thành màu đỏ, cả nội thành Vọng Giang như được phủ lên một bộ áo mới.

- Ôi, Vọng Giang đã chịu khổ quá nhiều rồi, hy vọng bệnh Sars lần này cũng sớm qua đi rồi để Vọng Giang có sự phát triển hoàn toàn mới.

Từ Cương ở bên cũng gật đầu. Y tới Vọng Giang mặc dù không lâu nhưng vị trí của y làm y hiểu không ít về tình hình thị xã này. Vọng Giang quả thật chịu khổ không ít, đặc biệt là nhân dân Vọng Giang càng mong muốn có cuộc sống an khang, hạnh phúc.

- Sư phụ, em tin là có ngài ở Vọng Giang thì tương lai Vọng Giang nhất định sẽ dâng lên như mặt trời mọc, xã Nhị Đạo chính là ví dụ tốt nhất.

Từ Cương rất phục vị sư phụ này, không có Hứa Lập thì không có Từ Cương ngày hôm nay.

Máy điện thoại của Hứa Lập lại vang lên.

- Alo? Cục trưởng Triệu hả? Có tình huống gì mới hay sao?

- Thị trưởng Hứa, là tôi. Tôi ….

- Có gì cứ nói thẳng, có phải công việc gặp khó khăn không?

- Thị trưởng Hứa, là tôi không làm tốt công việc gây khó khăn cho lãnh đạo.

- Được rồi lãnh đạo, quan hệ giữa chúng ta mà còn cần nói như vậy sao, đã xảy ra chuyện gì?

- Là công tác có vấn đề, có một hành khách không chịu cách ly.

- Không chấp nhận cách ly? Y nói vậy là chấp nhận vậy sao? Vì sự an toàn của 600 ngàn dân chúng Vọng Giang, chúng ta không được nương tay.

Hứa Lập kiên quyết nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.