Trọng Sinh Vi Quan

Chương 394: Tự mình ra trận



Lúc ấy do tình hình khẩn cấp trong lúc nhất thời không tìm được người thích hợp chấp hành nhiệm vụ này, nếu muốn gọi người ở Cục công an tới thì lại không kịp, ai biết hai vợ chồng Hồ sư phụ bị bắt còn sống hay không? Nếu trì hoãn thêm nữa chính là không có trách nhiệm với tính mạng của dân chúng. Lại nói loại chuyện nhỏ này nếu Hứa Lập ra tay thì nhất định sẽ thành công.

Vì thế Hứa Lập chủ động nói do mình đóng làm Đái Quân, lấy lý do thu tiền điện nước xem có thể dụ bốn tên tội phạm ở phòng 302 mở ửa không? Chỉ cần Hứa Lập có thể vào nhà đừng nói là bốn tên mà thêm vài tên nữa hắn cũng nắm chắc bắt hết đối phương.

Triệu Quốc Khánh mặc dù biết Hứa Lập có bản lĩnh nhưng Hứa Lập đã không còn là nhân viên bình thường năm nào, nếu hắn xảy ra chuyện gì thì mình ăn nói sao với thị ủy, ủy ban thị xã cơ chứ, ăn nói sao với dân chúng Vọng Giang? Càng quan trọng hơn là lương tâm của mình sẽ rất áy náy. Vì thế Triệu Quốc Khánh kiên quyết không chịu để Hứa Lập tự mình ra trận, y thà để mình thay thế.

Đối với ý tốt của Triệu Quốc Khánh, Hứa Lập mặc dù biết nhưng hắn lại biết bản lĩnh của Triệu Quốc Khánh. Ở tình huống này ngoài mình ra thì những người khác đều không có nắm chắc có thể ngay lập tức khống chế được bốn tên tội phạm. Mà nếu để đối phương có thời gian suy tính thì những kẻ đó đến bước đường cùng bắt hai vợ chồng Hồ sư phụ làm con tin tình hình sẽ rất phức tạp. Cho nên Hứa Lập nhất định phải tự mình ra trận.

Triệu Quốc Khánh đương nhiên không lay chuyển được Hứa Lập, cuối cùng đành phải đồng ý kế hoạch của Hứa Lập. Chẳng qua y sai Củng Quân đi cùng với Hứa Lập. Hơn nữa trước khi hành động Triệu Quốc Khánh không ngừng dặn Củng Quân quyết không được làm Hứa Lập bị thương, dù là Củng Quân mất mạng cũng phải đảm bảo an toàn cho Hứa Lập.

Lúc này Củng Quần đang rất choáng váng. Hắn đâu ngờ nhiệm vụ khó khăn này lại do Hứa Lập tự mình mình đến chấp hành. Chuyện nguy hiểm này mình đi làm là chuyện đương nhiên, ai bảo mình làm đội trưởng đội cảnh sát hình sự chứ? Nhưng thị trưởng Hứa lại chủ động yêu cầu tham gia, mà cục trưởng Triệu dĩ nhiên còn đồng ý, đó là điều Củng Quân không thể hiểu nổi.

Chẳng qua khi chấp hành nhiệm vụ, Củng Quân mới phát hiện Hứa Lập – vị thị trưởng có cấp bậc hơn mình vài bậc, tuổi nhỏ hơn mình vài tuổi lại làm tốt hơn mình quá nhiều, mình lại như người chưa từng tốt nghiệp trường cảnh sát vậy. Nhìn vẻ sợ hãi của Hứa Lập, ánh mắt bất lực khi đối mặt với tội phạm, mình đúng là không thể bằng. Đặc biệt cuối cùng Hứa Lập nhảy lên đá, mình mặc dù không thấy nhưng từ lời miêu tả của lão Tứ đã làm mình thấy không thể làm nổi.

Hứa Lập chào Triệu Quốc Khánh rồi đi tới trạm quản lý vật tư tiểu khu, Đái Quân đang ngồi chờ ở bên trong. Vì chấp hành nhiệm vụ lần này, Đái Quân lập không ít công lao, y đưa quần áo của mình ra, cũng cắt không ít tóc để Hứa Lập dán vào đầu.

Đái Quân thấy Hứa Lập không sao, y biết nhiệm vụ đã thành công.

- Thị trưởng Hứa, đã bắt được tội phạm chưa? Vợ chồng lão Hồ không sao chứ?

Hứa Lập mỉm cười nói:

- Bắt được rồi, vợ chồng Hồ sư phụ không sao cả, chẳng qua chuyện hôm nay cần anh giữ bí mật, không được nói loạn nếu không hình tượng thị trưởng của tôi sẽ xong đời.

Đái Quân hiểu ý Hứa Lập, đây là Trung Quốc chứ không phải Mỹ, Mỹ có thể tuyển một diễn viên làm thị trưởng nhưng ở Trung Quốc từ quan chức cho tới dân chúng đều quyết không thích một người hay gây chuyện làm lãnh đạo. Trong mắt mọi người thì vị thị trưởng phải là người nghiêm túc, là người thường hay xuất hiện phát biểu trên Tv, là người đi xe sang trọng, đi tới đâu đều có nhiều người vây quanh. Nếu chuyện hôm nay truyền ra Hứa Lập nhất định sẽ gặp không ít phiền phức.

Hứa Lập thay quần áo rồi chào Đái Quân, hắn ngồi xe về trụ sở ủy ban.

Bây giờ đã là hơn 10h đêm, Hứa Lập không thấy mệt mỏi gì, có lẽ hắn có chút hưng phấn vì bắt được bốn tên kia, có lẽ bởi vì cơn buồn ngủ đã qua đi nên không còn thấy nữa. Cho nên Hứa Lập không về chỗ ở, hắn vào văn phòng bật máy tính lên mạng đọc tin cũng như chờ báo cáo của Triệu Quốc Khánh.

Đợi một lúc Triệu Quốc Khánh cuối cùng cũng gọi điện tới, công tác thẩm vấn bốn tên kia cũng đã kết thúc. Triệu Quốc Khánh hỏi Hứa Lập có ở văn phòng không để y tới báo cáo công việc.

Hứa Lập ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã là 11h30. Hai hôm nay Triệu Quốc Khánh rất mệt về cơ bản không được chợp mắt, vừa nãy lúc ở tiểu khu Hứa Lập đã thấy trong mắt Triệu Quốc Khánh đầy tơ máu.

- Được rồi, muộn rồi, hai hôm nay anh cũng mệt rồi, không cần tới chỗ tôi. Bắt được người rồi thì tôi cũng yên tâm, anh nói qua tình hình với tôi là được.

- Bốn người kia đã khai, bọn chúng là người ở thành phố Hưng Khai tỉnh bên, chúng đi tới Vọng Giang chúng ta là chuẩn bị cướp một ngân hàng hoặc tiệm vàng rồi nhanh chóng trốn xuống phía nam. Hơn nữa trong nhà Hồ sư phụ chúng tôi còn lục soát được hai khẩu súng tự chế. Lần này bọn chúng bắt vợ chồng Hồ sư phụ cũng là do trùng hợp. Bốn người bọn chúng xuống tàu ở Vọng Giang mà trên người không có đến trăm đồng nên muốn cướp ít tiền tiêu. Vừa lúc sáng nay bọn chúng gặp vợ chồng Hồ sư phụ, cũn may chúng ta lần này bắt kịp thời nếu không còn không biết chúng sẽ gây hậu quả nghiêm trọng gì nữa. Hai vợ chồng Hồ sư phụ đã được đưa tới bệnh viện, theo lời bác sĩ thì bọn họ không có gì đáng ngại, chỉ là hơi sợ cùng với cả ngày không ăn nên cơ thể suy yếu, ở bệnh viện điều dưỡng hai ngày là khỏe.

- Vậy là tốt rồi, anh ngủ đi, sáng mai anh báo cáo chi tiết trong hội nghị thường vụ thị ủy.

Hứa Lập nói xong là dập máy, hắn muốn Triệu Quốc Khánh nghỉ ngơi thật tốt. Hứa Lập cũng yên tâm, hắn nằm xuống giường rất nhanh đã ngủ.

Sáng hôm sau ánh nắng chiếu vào, Hứa Lập tỉnh dậy. Mặc dù hai ngày nay không ngủ ngon nhưng hắn không thấy mệt. Hình như công việc bận rộn lại làm Hứa Lập thấy cảm giác mình trong quân ngũ năm nào, chỉ cảm thấy mình còn nhiều sức lực chứ không biết gì là mệt mỏi.

Hứa Lập dậy vào toilet rửa mặt là thấy tỉnh táo hẳn. Sau đó hắn về văn phòng, trời vẫn còn sớm nên chắc mấy người Lưu Hồng Đào chưa dậy. Hứa Lập cũng sẽ không đi quấy rầy bọn họ mà lẳng lặng đứng ở trong văn phòng tập luyện công phu hôm trước Hồ lão gia tử đã dạy mình, hắn hy vọng sớm cảm nhận được khí, luyện thành công phu để hóa giải ẩn họa trong cơ thể mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.