8h sáng mà thời tiết đã rất nắng, mặt trời không ngừng thiêu đốt mặt đất, nhiệt cũng bắt đầu không ngừng bay lên.
Mặc dù thời tiết bên ngoài vẫn khô và nóng đến khó chịu nhưng trong phòng hội nghị thường vụ thị ủy Vọng Giang, mấy chiếc điều hòa đang phả gió lạnh liên tục làm mọi người thấy dễ chịu. Càng quan trọng hơn là hội nghị hôm nay coi như đại hội mừng công, vì thế mấy vị thường vụ ngồi đây đều cao hứng, không khí hiện trường rất vui vẻ, thoải mái.
Hai tháng qua trong phòng hội nghị thường vụ thị ủy Vọng Giang không ngừng xuất hiện tin dữ, cả phòng toàn mùi khói thuốc; hôm nay cuối cùng cũng nghênh đón đại hội mừng công, mọi người cũng có thể thả lỏng dây thần kinh đang khẩn trương, mọi người có thể vui vẻ nói cười với nhau.
Theo cửa phòng hội nghị được mở ra, Lưu Hồng Đào cùng Hứa Lập còn có Triệu Quốc Khánh trước sau đi vào phòng hội nghị, mọi người mới yên tĩnh lại. Nội dung đại hội mừng công hôm nay rất đơn giản, chính là thông báo tình huống các hành khách xuống chuyến tàu k1982 hôm đó, đồng thời cũng an bài các công tác tiếp theo.
Đầu tiên do Triệu Quốc Khánh giới thiệu công việc hai ngày hai đêm vừa rồi của các đồng chí cảnh sát toàn thị xã, nhờ nỗ lực của các đồng chí cuối cùng cũng tìm được toàn bộ số hành khách xuống xe. Ngoài tình huống đặc thù ra thì số hành khách còn lại đều được đưa tới bệnh viện truyền nhiễm. Tới bây giờ vẫn chưa phát hiện người bị sốt, khả năng bị nhiễm bệnh là cực nhỏ.
Triệu Quốc Khánh báo cáo không đề cập gì tới công lao của mình, ngược lại nhắc tới mấy đồng chí cảnh sát, ví dụ như khi bị vây ở thôn Hồ gia bọn họ có thể tỉnh táo đối phó, không có hành vi quá khích nhằm tạo trụ cột cho việc thuận lợi giải quyết mâu thuẫn sau này. Lại ví dụ như Củng Quân lấy thân mạo hiểm dũng cảm bắt tội phạm. Từ những chi tiết này làm cho mọi người cảm nhận được sức chiến đấu của hệ thống công an Vọng Giang, là đội ngũ đánh đâu thắng đó, là người bảo vệ của Vọng Giang. Hệ thống công an Vọng Giang không còn là ô du của thế lực xã hội đen nữa.
Đương nhiên trong báo cáo của Triệu Quốc Khánh không nhắc tới nhiều Hứa Lập. Với uy vọng của Hứa Lập bây giờ đã không cần được thổi lên nữa.
Triệu Quốc Khánh nói xong, phó bí thư thị ủy Tô Quảng Nguyên là người đầu tiên lên tiếng khen ngợi thái độ công tác nghiêm túc, cần mẫn và có hiệu quả của hệ thống công an Vọng Giang. Sau đó Lưu Hồng Đào cũng mỉm cười vỗ tay, đám người Hứa Lập đều chúc mừng Triệu Quốc Khánh. Trong lúc nhất thời phòng hội nghị vang vọng tiếng vỗ tay. Tới lúc này Triệu Quốc Khánh mới thật sự cảm giác được mình dung nhập Vọng Giang, chính thức coi như một người Vọng Giang. Công việc mấy ngày qua mình làm không uổng phí, mọi mệt mỏi phải chịu cũng đáng giá.
Sau đó Hứa Lập và Lưu Hồng Đào chia nhau phát biểu. Một phương diện là yêu cầu mọi người về nhất định phải tuyên truyền tin tức tốt này ra ngoài, làm cho toàn bộ nhân dân Vọng Giang yên tâm, đồng thời còn muốn ban thưởng cho các đồng chí công tác xuất sắc. Về phương diện là muốn mọi người không được buông lỏng cảnh giác đặc biệt là các ngành công an, y tế, giao thông phải tiếp tục phát huy tinh thần không sợ khổ, không sợ mệt, kiên quyết đánh tốt trận chống Sars này.
Sau khi tan họp Hứa Lập cùng Lưu Hồng Đào thương lượng một chút rồi tự mình bắt xe lên Tùng Giang, hắn chuẩn bị báo cáo tình hình với lãnh đạo thị ủy, ủy ban thị xã Tùng Giang. Đồng Hứa Lập cũng muốn tận mắt Phạm Ngọc Hoa, Kế Xuân Mai và Bảo Bảo đáng yêu nữa, thấy bọn họ không có việc gì thì hắn mới có thể yên tâm.
Sau khi tới Tùng Giang, Hứa Lập tìm gặp thị trưởng Tằng Ích báo cáo qua tình hình Vọng Giang. Tằng Ích cũng tỏ vẻ cao hứng Vọng Giang trong thời gian ngắn như vậy có thể tìm được hơn 200 hành khách, cũng đánh giá cao độ sức chiến đấu và sự đoàn kết của bộ máy đảng ủy Vọng Giang.
Khi Hứa Lập từ trụ sở ủy ban thị xã Tùng Giang đi ra đã là giữa trưa. Tằng Ích vốn muốn giữ Hứa Lập lại ăn cơm nhưng Hứa Lập biết Tằng Ích đang rất bận. Dù sao Tùng Giang khác Vọng Giang, mấy triệu dân thị xã đều chú ý về bệnh Sars, hơn nữa nghe Tằng Ích nói thì số hành khách đi chuyến tàu K1982 vẫn chưa tìm thấy hết, ngược lại số người nghi nhiễm đang tăng lên, tới bây giờ đã có ba người bị sốt và đang được kiểm tra. Công tác chống Sars của Tùng Giang không quá lạc quan.
Hứa Lập lên xe suy nghĩ một chút cuối cùng gọi điện Kế Xuân Mai. Khi biết Kế Xuân Mai đang ở nhà, hắn nói.
- Tôi lái xe xuống dưới nhà chị, chị đừng ra, chỉ cần cho tôi thấy chị và con qua cửa sổ là được.
Kế Xuân Mai biết tin Hứa Lập tới Tùng Giang, cô có chút giật mình. Nếu Hứa Lập bị lây bệnh thì sao?
- Anh, anh nhất định phải cẩn thận đó, đừng tới nơi đông người.
Nghe thấy Kế Xuân Mai quan tâm tới mình, Hứa Lập thấy ấm áp trong lòng. Hắn vừa lái xe vừa gọi điện đúng là không tiện, Hứa Lập đành phải dập máy để chăm chú lái xe. Chẳng qua Hứa Lập nói thầm là mình có nên tìm một lái xe không nhỉ? Cái này không phải do lái xe Tiểu Lưu hiện tại không hợp cách mà mình có quá nhiều bí mật, không có người đáng tin đi theo thì có một số việc làm không tiện. Mình đâu thể lần nào về Tùng Giang cũng tự lái xe như thế này?
Xe rất nhanh tới dưới lầu nhà Kế Xuân Mai, Hứa Lập mới vừa xuống xe máy điện thoại đã vang lên.
- Này, anh đến thăm tôi và Bảo Bảo sao?
Hứa Lập mặc dù chỉ tới nhà Kế Xuân Mai một lần nhưng lần đó ở đây mười mấy tiếng nên biết đâu là cửa sổ nhà cô. Hắn theo lời nhìn lên chỉ thấy Kế Xuân Mai đang ôm Bảo Bảo đứng trước cửa sổ. Bảo Bảo còn không ngừng dùng chân đạp vào cửa sổ. Chẳng qua khi nó nhìn theo hướng tay Kế Xuân Mai chỉ và thấy Hứa Lập ở dưới, nó thoáng cái yên tĩnh hơn nhiều. Sau đó nó giơ tay ra như muốn Hứa Lập ôm mình.
Hứa Lập thấy mũi mình chua xót, hắn muốn ôm con nhưng tình huống không cho phép. Hứa Lập chỉ có thể nói qua máy điện thoại với Bảo Bảo.
- Bảo Bảo ngoan, nghe mẹ, chờ thêm thời gian nữa bố nhất định sẽ ôm con.
Bảo Bảo ở đầu kia còn không ngừng kêu lên.
- Bảo Bảo, ôm, bố…
Hứa Lập thiếu chút nữa rơi lệ. Trong nháy mắt đó Hứa Lập quyết định phải lập tức bàn với Kế Xuân Mai về việc ra nước ngoài, hắn không thể chịu được cảm giác lén lút này nữa. Con ở ngay trước mặt mà mình không thể ôm nó, thậm chí không thể nói chuyện với nó nhiều.
Kế Xuân Mai cầm máy, Hứa Lập nói:
- Kế tỷ, trong thời gian này chị vất vả rồi, chị giao con cho bác, tôi có chuyện quan trọng muốn nói chuyện với chị.
Kế Xuân Mai nghe thấy lời nói nghiêm túc của Hứa Lập, cô mặc dù không biết Hứa Lập có ý gì, có việc quan trọng gì nhưng cô vẫn giao Bảo Bảo cho mẹ, còn cô quay vào phòng nói chuyện điện thoại với Hứa Lập.