Trọng Sinh Vi Quan

Chương 437: Công ty giấy Phong Hoa



- Các vị lãnh đạo còn đề tài gì nữa không?

Nhâm Minh Sơn cẩn thận nói, thấy mọi người không nói chuyện y mới nói.

- Tan họp.

Hứa Lập dọn đồ dẫn đầu đi ra ngoài. Tô Quảng Nguyên nhìn Vương Định Bang một cái rồi cũng đi. Vương Định Bang cúi đầu xanh mặt cầm cặp ra khỏi phòng hội nghị. Dng Phương Bách Niên nhìn thoáng qua nhau và đều thấy được ý cười trong mắt đối phương. Nhưng không ai nói gì, chỉ thoáng cái phòng hội nghị đã trở lại sự yên tĩnh vốn có.

Hứa Lập về văn phòng rồi không quá để ý chuyện hôm nay của Vương Định Bang. Theo Hứa Lập thấy thì Vương Định Bang chỉ là một tên gây rối không đáng nhắc tới. Hứa Lập cần chính là tập trung vào quy hoạch phát triển Vọng Giang.

Hứa Lập mới nghỉ một lát Nhâm Minh Sơn đã gõ cửa văn phòng Hứa Lập.

- Bí thư Hứa, giám đốc công ty giấy Phong Hoa Tề Phong muốn gặp ngài.

- Y tìm tôi có chuyện gì, anh biết không?

Hứa Lập nhíu mày nói. Công ty giấy Phong Hoa này là một trong số các công ty lớn nộp thuế cho Vọng Giang. Chẳng qua Hứa Lập không có ấn tượng tốt với công ty giấy Phong Hoa này. Thôn dân gần khu sản xuất của công ty giấy Phong Hoa trong năm ngoái đã mấy lần tập thể tới thị ủy, ủy ban thị xã kiện cáo, nói công ty này khi sản xuất gây ô nhiễm môi trường môi trường nghiêm trọng, yêu cầu thị ủy, ủy ban thị xã giải quyết.

Lúc ấy Hứa Lập còn tự mình ra gặp bọn họ, cũng yêu cầu các đơn vị liên quan tiến hành điều tra. Chẳng qua đến nay các ngành nộp báo cáo lên đều nói hệ thống xử lý rác, nước thải của công ty giấy Phong Hoa đạt tiêu chuẩn, không tồn tại vấn đề ô nhiễm môi trường. Là do thôn dân gây rối muốn lừa tiền của công ty.

Hứa Lập căn bản không cần hỏi rõ cũng biết công ty giấy Phong Hoa nếu như không gây ô nhiễm môi trường mới là lạ. Một công ty sản xuất giấy quy mô nhỏ như bọn họ mà có thiết bị xử lý chất thải đạt tiêu chuẩn thì còn gì lợi nhuận nữa. Chỉ riêng tiền điện đã đủ khiến bọn họ không có lãi. Mà người phụ trách đi điều tra sợ là đã nhận tiền đút của công ty giấy Phong Hoa nên mới đưa ra bản báo cáo kia.

Nhưng khi đó tình hình tài chính của Vọng Giang đang gặp khó khăn, toàn thị tập trung điều tra vụ án của đám người Trịnh Quân Ba, Đổng Dương Minh. Vì thế Hứa Lập không có thời gian xử lý việc khác. Đến hôm nay đám người Trịnh Quân Ba, Đổng Dương Minh đã được đưa ra công lý, hơn nữa còn có công ty nội thất Shunin tiến vào Vọng Giang, tình hình tài chính Vọng Giang không còn khó khăn như trước nữa, không cần dựa vào công ty giấy Phong Hoa nữa. Cho dù Tề Phong không tìm tới mình, mình cũng phải tìm Hứa Lập nói chuyện. Nếu như công ty giấy Phong Hoa thật sự ô nhiễm quá nghiêm trọng, hơn nữa không thể cải thiện thì vì đảm bảo lợi ích quần chúng nhân dân, vì đảm bảo hoàn cảnh tự nhiên của toàn thị xã dù là đuổi công ty giấy Phong Hoa ra khỏi Vọng Giang cũng không đáng tiếc.

- Tôi nghe nói hình như thôn dân địa phương lại gây sự chặn cổng công ty giấy Phong Hoa lại, nói nếu công ty này không giải quyết vấn đề thì bọn họ sẽ đốt khu nhà xưởng công ty.

- Anh phải chú ý dùng từ, gì mà thôn dân gây sự? Không điều tra sẽ không có quyền lên tiếng, không có rõ chân tướng sự việc thì không thể sớm ra kết luận như vậy. Đặc biệt là cán bộ lãnh đạo chúng ta nếu những lời này của anh bị nhân viên cấp dưới biết rồi lấy đó làm tiêu chuẩn, coi thôn dân là kẻ gây rối thì quá phiền phức.

Hứa Lập thở dài một tiếng nói.

Hứa Lập nói như vậy, Nhâm Minh Sơn không phản cảm còn vui vẻ tiếp nhận.

- Đúng, là tôi võ đoán. Tôi sẽ báo cho các đồng chí bên Cục công an và tiếp dân tới điều tra tình hình, duy trì trật tự và đề phòng mâu thuẫn tăng thêm.

- Được, anh báo các đồng chí đó, chẳng qua khi gọi cũng phải nói rõ để bọn họ tới hóa giải mâu thuẫn chứ không phải kích thích mâu thuẫn, tuyệt đối phải làm tốt công tác tư tưởng với quần chúng. Nếu có tình huống gì thì bảo bọn họ kịp thời liên lạc với anh, có biến hoá thì anh lại báo cáo với tôi. Đúng, Tề Phong kia không phải muốn gặp tôi ư, bảo y vào đi, tôi cũng đang muốn nói chuyện với y.

Lát sau một người đàn ông béo khoảng gần trăm cân đi vào văn phòng Hứa Lập.

Người này là giám đốc công ty giấy Phong Hoa – Tề Phong. Tề Phong vừa vào văn phòng lập tức lấy thuốc ra mời Hứa Lập.

Tề Phong vừa vào phòng Hứa Lập đã nhíu mày. Tên này quá béo nên khi cười đúng là khó phân biệt được y nhắm mắt hay mở mắt.

- Giám đốc Tề?

Hứa Lập mặc dù phản cảm bộ dạng của Tề Phong nhưng vẫn cầm thuốc. Công ty giấy Phong Hoa của Tề Phong quả thật cống hiến không hề nhỏ cho tài chính Vọng Giang, nếu không bất đắc dĩ thì Hứa Lập cũng không hy vọng đuổi công ty này ra khỏi Vọng Giang. Chẳng qua phải xem Tề Phong có thức thời hay không đã.

- Không dám nhận, không dám nhận! Tôi chỉ làm ăn nhỏ đâu dám xưng là giám đốc Tề, ngài gọi tôi Tề Phong là được.

Tề Phong vừa nói vừa châm thuốc cho Hứa Lập.

- Không cần khách khí, giám đốc Tề ngồi đi. Anh là giám đốc công ty nổi tiếng của Vọng Giang chúng ta, sự phát triển của Vọng Giang không thể không có những người như các anh. Sau này còn hy vọng giám đốc Tề coi Vọng Giang như nhà mình, cống hiến cho sự phát triển của Vọng Giang.

- Bí thư Hứa mới là người trẻ tuổi tài cao, là người mà chúng tôi cần học hỏi.

Tề Phong lui ra sau hai bước ngồi xuống ghế đối diện với bàn làm việc của Hứa Lập.

- Không biết lần này giám đốc Tề tìm tôi có chuyện gì?

- Xấu hổ quá nhưng tôi cũng bất đắc dĩ. Thôn dân lại tới gây rối chặn cổng công ty tôi không cho xe cộ ra vào, còn tuyên bố muốn đốt khu sản xuất của chúng tôi, tôi chỉ có thể tới xin ngài giúp đỡ.

Tề Phong nhăn nhó mặt mày kể khổ.

- Tôi cũng nghe nói việc này, tôi đã bảo trưởng ban thư ký Nhâm đi phối hợp với các ngành công an, tiếp dân xử lý việc này, tôi tin rất nhanh sẽ có kết quả.

- Ôi, vậy tôi phải cảm ơn bí thư Hứa, ngài đã giúp tôi. Đám thôn dân này thật ghê tởm, luôn muốn vòi tiền công ty tôi, để chúng tôi bồi thường tiền cho bọn họ, chúng tôi như là con nợ trời sinh của bọn họ vậy. Lần này có bí thư Hứa giúp thì bọn họ chắc sẽ thành thật hơn.

Tề Phong cao hứng nói.

Hứa Lập không nghĩ như vậy, chuyện này giải quyết như thế nào còn phải chờ Nhâm Minh Sơn tìm hiểu rõ tình hình mới đưa ra được kết luận, kết quả có lẽ không lý tưởng như Tề Phong nghĩ.

- Ừ, chẳng qua anh tốt nhất nên về công ty. Dù các đồng chí cảnh sát, tiếp dân tới nhưng có vài vấn đề anh phải ở hiện trường thì mới giải quyết được.

Hứa Lập không trả lời trực tiếp câu nói của Tề Phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.