Thái độ khó xử của Lữ Tĩnh chỉ cần một cái liếc mắt Hứa Lập cũng nhìn ra, hắn lấy một tấm séc đưa cho Lữ Tĩnh nói:
- Ở đây có 150 ngàn, em cầm đi.
- Không, em không thể.
Lữ Tĩnh nghe có 150 ngàn liền lui mấy bước không dám nhận. 150 ngàn, dù mình có buôn bán cũng không thể có số tiền lớn thế này? Mình phải làm bao năm mới có số tiền đó?
- Em sợ gì, số tiền này không phải là cho không em, hơn nữa cũng không phải tiền của tôi, là của Lý Tân và Vương Huệ cho em vay.
Hứa Lập biết Lữ Tĩnh không nhận ý tốt của mình, liền lấy lý do là Lý Tân và Vương Huệ là người giàu có, Lữ Tĩnh mới không mâu thuẫn.
- Lý ca và Huệ tỷ?
Lữ Tĩnh nghi hoặc hỏi.
- Ừ, họ nghe nói nhà em có chuyện, nhờ tôi mang số tiền này đưa cho em, em không cần vội quay về Bắc Kinh, cứ chăm sóc cha thật tốt.
- Nhưng, nhưng tôi ký hợp đồng với Lý ca, nếu tôi không về thì bệnh viện cũng sẽ sa thải tôi. Nếu thất nghiệp tôi không biết khi nào mới trả nợ được số tiền lớn này.
Hứa Lập thở dài trong lòng nhìn Lữ Tĩnh nhẹ nhàng như nước nhưng thực ra cô rất kiên cường. Năm đó cha cô bị tai nạn cô cũng không nói cho mình biết, xem ra năm đó cô vay tiền thân thích bạn không ít, số tiền vay không ít nhưng cô muốn trả lại thật nhanh. Lữ Tĩnh không muốn nợ người ta nhiều ân tình như vậy nên liều mạng làm việc, không những ngày làm việc ở bệnh viện, tối cô cũng đi làm thêm, mỗi lần mình gọi điện cô đều nói đang làm việc khiến mấy lần mình hiểu lầm cô theo người khác. Giờ mới biết là lúc ấy cô mượn rất nhiều tiền, Lữ Tĩnh làm việc nhiều để kiếm tiền để trả nợ ư?
- Được rồi, Lý Tân nói chờ cha em khỏi bệnh rồi đến công ty hắn làm, làm y tá riêng cho nhà hắn.
- Thật sao?
Lữ Tĩnh không thể tin được, Lý Tân và Vương Huệ dù là người tốt đến đâu cũng không thể vô duyên vô cớ giúp mình, không lẽ Hứa Lập nhờ họ?
- Anh, anh nhất định là nói giúp em không ít.
Hứa Lập cười nói:
- Được rồi, đừng nghĩ nhiều, chuyện cha em lúc này quan trọng hơn, chúng ta đi tìm bác sĩ, nhanh chóng xin chuyển viện rồi liên lạc với chuyên gia bệnh viện tỉnh, hôm nay chúng ta chuyển lên bệnh viện tỉnh.
- Nhưng, nhưng trưởng khoa Lưu nói bệnh viện tỉnh giờ không có chỗ trống, phòng bệnh nào cũng đông, điều kiện sợ còn không bằng nơi đây.
Trong lòng Lữ Tĩnh hận không thể đưa cha lên bệnh viện tỉnh ngay, lập tức phẫu thuật nhưng không có chỗ, đi cũng phí công
- Trưởng khoa Lưu liên lạc với bệnh viện nào? Còn chỗ để tôi giải quyết.
- Bệnh viện số hai tỉnh.
Lữ Tĩnh biết Hứa Lập là công chức nhưng Hứa Lập còn ít tuổi, cũng chỉ hơn mình vài tuổi, tại Vọng Giang cũng chỉ là một công chức bình thường. Nếu như làm việc tốt, nhà lại có chỗ dựa thì cũng chỉ là trưởng phòng đã khó lường lắm rồi, nhưng bệnh viện thứ hai tỉnh đến viện trưởng đã tương đương một thị trưởng bình thường. Hứa Lập có biện pháp nào sao?
- Bệnh viện số 2? Vậy em về giúp cha mẹ thu dọn, tôi đi liên lạc một chút.
Hứa Lập không nghĩ liên lạc trước mặt Lữ Tĩnh sợ Lữ Tĩnh sợ.
Khi Lữ Tĩnh đi vào phòng thì Hứa Lập mói lấy điện thoại ra, suy nghĩ một chút liền gọi điện cho thư ký Ngôn Lợi Bình của bí thư Văn Thiên. Với quan hệ của Hứa Lập với Phạm Kiệt, Cát Binh, tìm họ nói chuyện này chỉ là việc nhỏ, nhưng nếu họ hỏi thì mình phải nói thế nào? Chẳng lẽ nói là vợ kiếp trước của mình, cha vợ có bệnh? không cần người khác mà Phạm Kiệt cũng sẽ cầm dao tới chém mình.
Ngôn Lợi Bình không giống, hắn là thư ký bí thư Văn Thiên, với thói quen nghề nghiệp khiến hắn bình thường trầm mặc, ít nói, chuyện này nhờ hắn sẽ không truyền đến tai ai. Vì quan hệ với bí thư Văn Thiên nên Hứa Lập cũng có quan hệ với Ngôn Lợi Bình, những dịp lễ tết đi bí thư Văn Thiên cũng không quên cấp hắn một phần lễ vật. Hơn nữa Hứa Lập là cán bộ cấp phó giám đốc sở trẻ tuổi nhất tỉnh, Ngôn Lợi Bình cũng nể mặt Hứa Lập, dù hơn Hứa Lập vài tuổi nhưng chỉ gọi nhau là huynh đệ, hy vọng tương lại Hứa Lập công thành danh toại cơ sở thẻ giúp mình. Hơn nữa Ngôn Lợi Bình dù chỉ là thư ký nhưng ở mặt nào đó hắn thay bí thư Văn Thiên làm việc. có hắn ra mặt thì ở tỉnh Cát Lâm không ít người phải nể mặt.
Ngôn Lợi Bình nhận được điện thoại của Hứa Lập đầu tiên sửng sốt, nghe Hứa Lập nói có cha của một người bạn gặp tai nạn gãy xương đùi phải nhanh chóng tới bệnh viện tỉnh phẫu thuật, hy vọng mình có thể giúp. Ngôn Lợi Bình không có ý kiến gì, rõ ràng Hứa Lập không coi mình như người ngoài, Ngôn Lợi Bình nhiệt tình nói:
- Không thành vấn đề, nếu như bị gãy xương thì tới bệnh viện Số 2 là tốt nhất, ở đó có khoa Xương nổi tiếng toàn tỉnh, trưởng khoa Lâm Canh là chuyên gia xương nổi tiếng toàn tỉnh. Đến lúc đó tôi giúp cậu liên lạc hắn giúp phẫu thuật cho cha bạn của cậu, đảm bảo là thành công.
- Được thế thì cảm ơn anh, nhưng tôi nghe họ nói là phòng bệnh kín hết rồi, không biết bây giờ còn giường nào không.
Hứa Lập lúc này không nói gì tới người bạn học trưởng khoa Lưu, có trưởng khoa Xương tự mình phẫu thuật như vậy muốn tìm ai hơn cũng không có.
- Cậu yên tâm, bệnh viện tỉnh lúc nào cũng an bài một vài phòng bệnh đặc biệt cho các lãnh đạo trong tỉnh. Tôi liên lạc giúp cậu, một lúc nữa tôi gọi lại.
Hứa Lập cúp điện thoại rồi đi vào phòng ngồi với cha mẹ Lữ Tĩnh một lát, không tới 5 phút sau điện thoại Hứa Lập đổ chuông. Hứa Lập đi ra hành lang nghe điện thoại, đầu dây bên kia Ngôn Lợi Bình cười nói:
- Được rồi, tôi đã liên lạc xong, chuẩn bị cho bạn cậu một phòng bệnh đặc biệt. Cậu đến bệnh viện Số 2 trực tiếp tới khoa Xương tìm trưởng phòng Lâm Canh, nói tên cậu là được.
- Ngôn ca lần này cám ơn anh. Hai ngày sau tôi mời anh uống rượu.
- Được rồi, cám ơn cái gì, cậu không biết chứ cậu bây giờ nổi tiếng toàn tỉnh, lần này cậu phải mời tôi ăn cơm. Vừa rồi tôi nhắc tới cậu với trưởng khoa Lâm, trưởng khoa Lâm cũng biết cậu, nghe nói cậu có bạn muốn phẫu thuật hắn liền an bài một phòng bệnh đặc biệt. Rồi lại hứa sẽ nhanh chóng phẫu thuật cho cha của bạn cậu.
Hứa Lập không ngờ tên mình lại truyền tới tai Lâm Canh, dù nói thế nào thì cũng nợ Ngôn Lợi Bình, mình phải tìm cơ hội trả lại.
Hứa Lập trở lại phòng bệnh liền giục Lữ Tĩnh nói:
- Được rồi, đã liên lạc xong với bệnh viện tỉnh Số 2, chúng ta nên làm thủ tục chuyển viện ngay, hôm nay tới bệnh viện Số 2. Nếu sức khỏe của bác tốt thì có thể phẫu thuật ngay.