Trọng Sinh Vi Quan

Chương 499: Phạm Kiệt hỏi



- Rồi, nếu lần này mẹ anh đồng ý thì anh phải nắm chắc không được để thoát. Kết hôn sớm một chút, phải có gia đình thì mới kính hiếu với mẹ anh được. Hôm nay anh ở Vọng Giang, mẹ anh ở Tùng Giang mà Địch Băng lại ở Huệ An, anh sẽ đi về đâu đây? Tôi chỉ tặng anh một ngồi nhà mới nhưng không thể mua cho anh một ngồi nhà mới ở mỗi nơi được.

- Bí thư Hứa, không cần phiền anh, chuyện này tôi sẽ tự giải quyết.

Dù Thôi Lâm biết Hứa Lập có tiền nhưng cũng không muốn lợi dụng. Hơn nữa dù mua nhà ở đâu thì cũng phải mất tầm trăm, hai trăm ngàn.

- Với tôi thì anh không phải khách khí, tôi đề nghị anh mua nhà ở thị xã Tùng Giang, hoàn cảnh ở thị xã Tùng Giang rất tốt, thích hợp cho việc dưỡng lão. Hơn nữa cách Vọng Giang không xa, phương tiện đi lại cũng tiện, còn Địch Băng thì cũng nên bỏ quán ăn đó, nếu cô không bỏ được thì có thể mở lại ở Tùng Giang, có anh hỗ trợ thì còn tốt hơn ở Huệ An.

- Cám ơn bí thư Hứa.

Với việc Hứa Lập quan tâm Thôi Lâm không biết nói gì cho phải, người ta là bí thư thị ủy có thể dùng mình vào việc gì? Lại không phiền quan tâm tới chuyện gia đình mình, giúp mình đưa ra chủ ý, tình cảm này Thôi Lâm chỉ có thể để ở trong lòng.

- Được rồi, cám ơn gì, về nhà phải nói chuyện với mẹ anh và Địch Băng muội thật tốt, khi tôi về phải có kết quả đấy.

Hứa Lập nói xong mở cửa xuống xe nói đi tới ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy.

Hứa Lập tiến vào ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy, đầu tiên là tìm tới địa điểm báo danh, sau khi lấy tài liệu liền đi tới phòng Phó trưởng ban tổ chức cán bộ Điền Lập Nghiệp.

- Trưởng ban Điền, chào ngài.

Hứa Lập vẫn cảm kích Điền Lập Nghiệp, dù hai người không có thâm giao gì nhưng mình có thể lên được vị trí này công của Điền Lập Nghiệp là không nhỏ.

Điền Lập Nghiệp đang ngồi ở văn phòng xử lý văn kiện thì thấy Hứa Lập đi vào nhưng không ngạc nhiên. Hoạt động nghiên cứu này đều do Điền Lập Nghiệp phụ trách, hôm nay văn phòng báo cáo với hắn Hứa Lập sẽ đến và cũng đến phòng găp mình:

- Tiểu Hứa, ngồi đi. Tiểu Vương? Pha cho bí thư Hứa chén trà.

Tiểu Vương là thư ký của Điền Lập Nghiệp dù không biết Hứa Lập có thân phận gì nhưng là người mà Điền Lập Nghiệp có thể nhiệt tình như thế thì toàn bộ tỉnh có không nhiều. Điền Lập Nghiệp đã nói Tiểu Vương không dám chậm trễ liền đi ra ngoài pha cho Hứa Lập một chén trà rồi mang vào đặt trên bàn trước mặt Hứa Lập.

- Thế nào, thời gian này công việc thuận lợi chứ, lần này ra ngoài thì công việc ở đơn vị có bị trì hoãn không.

Điền Lập Nghiệp đứng đậy khỏi bàn làm việc đi tới ngồi ghế salon trước mặt Hứa Lập.

- Vẫn tốt, dù có một ít vấn đề, nhưng giờ có thể giải quyết rồi.

Hứa Lập biết thời gian này ở Vọng Giang có nhiều việc, đặc biệt là chuyện của Vương Định Bang đã truyền khắp tỉnh.

- Ừ, với năng lực của cậu thì những người chúng tôi rất tin tưởng, nếu không cũng không bị đặt gánh nặng trên vai như vậy. Đặc biết lúc trước chuyện Vương Định Bang, các cậu xử lý ở Vọng Giang hết sức lý trí, cũng không có nóng lòng phản bác, mà nói thật thì cũng có ý phán kích. Mọi việc đều có internet, không thể nhìn vấn đề bằng ánh mắt cũ, các cậu cũng cho chúng tôi một bài học.

Điền Lập Nghiệp khen ngợi Hứa Lập cũng không nói thêm gì, đúng là mọi chuyện đều do mình đứng sau lưng thúc đẩy. Nếu không thì chuyện cũng sẽ không lan truyền trong cả nước trên dưới ai cũng biết.

- Được rồi, gần đây tôi thường xuyên thấy quảng cáo về công ty nội thất, đó là công ty nội thất Shunin ở Vọng Giang đúng không?

Sau khi nhận được câu trả lời thuyết phục của Hứa Lập, Điền Lập Nghiệp cũng cảm thán nói:

- Lần này các cậu quả thật là mang về một quả trứng vàng về Vọng Giang, đôi nam nữ quảng cáo đều là diễn viên nổi tiếng ở Anh. Hơn nữa gần đây thường xuyên xuất hiện trên CCTV, nội thất Shunin hôm nay nổi tiếng cả nước. Năm nay tài chính Vọng Giang các cậu thu vào rất nhiều, tiến thêm một bước mới.

Quảng cáo trên CCTV chỉ mới 2 ngày, đây là ý tưởng mở cửa thị trường của nội thất Shunin, tổng giám đốc công ty này sau khi về Anh đã nhờ Vu Lượng giúp chỉ trong thời gian ngắn đã quay ba đoạn 3 đoạn quảng cáo. Trong đó tuyển toàn diễn viên nổi tiếng nhất chiếu trong cả nước, với quảng cáo lần này đã chi ra hàng triệu USD, ở trong nước ngay cả tần số quảng cáo trên CCTV cáo cũng cao. Chi phí mà công ty Shunin bỏ ra cũng đến hàng trăm tệ chỉ hy vọng nhanh chóng quảng bá mở rộng thương hiệu, mở rộng thị trường.

Khi quảng cáo chiếu có được kết quả không tầm thường, chỉ trong hai ngày mà ngay cả Điền Lập Nghiệp cũng nhớ kỹ về sản phẩm nội thất Shunin. Với người dân bình thường nội thất Shunin càng nổi tiếng hơn, nhưng trong thời gian quá ngắn nên mức tăng trưởng là chưa có. Dù vậy nội thất Shunin vẫn tự tin, đây chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, tương lai chỉ một tháng sẽ có rất nhiều đơn hàng được đặt.

Ngồi nói chuyện với Điền Lập Nghiệp đến trưa cũng phải để Điền Lập Nghiệp nghỉ ngơi nên Hứa Lập cáo từ ra khỏi ủy ban Tổ chức cán bộ tỉnh để tới ban Tuyên giáo ăn cơm trưa cùng Phạm Kiệt.

Tới văn phòng Phạm Kiệt cũng đã 11h, Hứa Lập thấy Phạm Kiệt nhìn mình với ánh mắt không đúng, khuôn mặt đầy nghiêm túc. Hứa Lập không biết là vấn đề công việc hay vì lý do gì mà mình làm Phạm Kiệt không vui.

Phạm Kiệt thấy Hứa Lập thì nhìn đồng hồ rồi mới đứng lên nói:

- Đi nào, cháu lên tỉnh thì không để cháu đói bụng được, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.

Hứa Lập cũng không nói nhiều mà đi theo Phạm Kiệt đi ra khỏi ủy ban Tuyên Giáo. Phạm Kiệt ngồi trên xe nhưng không nói một lời, Hứa Lập cũng không hiểu lý do nên không dám mở miệng vì vậy xe đi rất nhanh.

Xe chạy tới một nhà hàng xương hầm nhà họ Vương, Phạm Kiệt và Hứa Lập đi lên lầu 2 ngồi trong một phòng nhỏ chờ thức ăn mang lên. Hứa Lập cẩn thận đóng cửa phòng rồi mói vào chỗ ngồi liền nghe Phạm Kiệt nói:

- Tiểu Hứa, mấy năm nay cháu và Tiểu Hoa gặp gỡ người làm cha như chú cũng biết. Chú cũng nghe Tiểu Hoa nói từ lúc bắt đầu cháu cũng không tiếp nhận tình cảm của Tiểu Hoa, thậm chí còn từ chối, nhưng nếu cháu tiếp nhận Tiểu Hoa thì cũng nên để ý một chút.

Hứa Lập nghe xong cũng giật mình, không lẽ Phạm Kiệt nghe được tin gì? Nhưng là về Kế Xuân Mai hay Lữ Tĩnh thì Hứa Lập không biết nên nói:

- Bá phụ.

Nhưng Phạm Kiệt lấy tay chặn lại thở dài nói:

- Nói thật, chú cũng biết Tiểu Hoa có nhiều tật xấu, cháu là người ưu tú nên cũng thiệt thòi. Chú nghĩ nếu lúc đầu Tiểu Hoa không theo đuổi cháu quá thì cũng không có kết quả như ngày hôm nay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.