Trọng Sinh Vi Quan

Chương 525: Mật mưu



- Anh không sợ Tiếu Khắc tìm anh tính sổ nhưng tôi sợ. Chẳng qua tôi chỉ nợ anh có 350 ngàn mà thôi, vài hôm nữa tôi sẽ trả. Tôi không muốn vì chút tiền này mà chọc vào nhân vật lớn như vậy. Tôi vẫn chưa sống đủ.

Hứa Lập nói xong quay đầu rời khỏi nhà Dương Lập Thanh.

Bên ngoài vẫn mưa khiến đường trong thôn khá trơn trượt khó đi.

Hứa Lập cũng không có cầm ô, đi một mình quay về nhà Lý Tài, hắn để mặc mưa làm ướt quần áo mình. Chuyện đã rõ ràng, Dương Lập Thanh tại sao có thể giàu có như vậy ở thôn nghèo này? Hắn chính là biến nhà mình thành sòng bạc ngầm rồi dùng các thủ đoạn như uy hiếp, đe dọa, lừa gạt, bỏ thuốc, người như vậy thật sự đáng chết. Mà Dương Lập Thanh có thể mở sòng bạc ở thôn này sợ rằng sau lưng còn có thể có người ủng hộ nếu không chỉ dựa vào một tên côn đồ như hắn thì đã sớm bị công an huyện bắt rồi.

Mà Tiễn Tiến không ngờ lại cam lòng làm đồng bọn với Dương Lập Thanh, tội cũng không thể tha. Mới vừa rồi nghe Tiễn Tiến nói, Hứa Lập cũng không khó tưởng tượng đối phương ở địa bàn của mình bá đạo như thế nào, mấy trăm ngàn đối với y mà nói là con số nhỏ, đây còn là công bộc của Đảng và nhân dân sao? Đây là con quỷ hút máu không ngừng bòn rút tài sản quốc gia. Người như vậy nếu không nghiêm trị thì là có lỗi với Đảng, quốc gia và quần chúng nhân dân.

Từ nhà Dương Lập Thanh về nhà Lý Tài có mấy trăm mét, Hứa Lập rất nhanh tới nơi. Hứa Lập như con gà bị nhúng nước khiến người nhà Lý Tài và Tiếu Thiên Cường hoảng hốt không biết xảy ra chuyện gì.

Hứa Lập mỉm cười khuyên người Lý Tài vào trong rồi hắn cùng Tiếu Thiên Cường về phòng.

- Hứa Lập, cậu sao vậy? Chỉ ở nhà Dương Lập Thanh có một đêm sao lại thành thế này? Chẳng lẽ trong nhà Dương Lập Thanh là hang hùm ư?

Tiếu Thiên Cường quan tâm hỏi.

- Không tới mức đó chẳng qua ở đó có cả ma túy và đánh bạc.

Hứa Lập thay quần áo và trả lời.

Thấy Hứa Lập còn tâm trạng nói đùa, Tiếu Thiên Cường yên tâm hơn chút.

- Xem ra cậu lần này có phúc hưởng rồi, không biết đánh bạc thì thế nào?

- Phúc đâu không thấy, cả đêm đã thua tới hơn 300 ngàn còn phải nếm cả thuốc kích thích. Nếu không anh đi thử xem. Không chừng anh còn được chăm sóc đặc biệt, được tìm cho vài cô em giúp anh đó. Dù không được thì Triệu Ngọc Chi kia cũng ổn đó, thỏa mãn anh chắc không vấn đề gì.

- Cút.

Tiếu Thiên Cường vừa nghĩ tới dáng người to béo của Triệu Ngọc Chi là thấy sợ.

- Một đêm thua 300 ngàn, cậu đây là coi tiền như rác, có khí phách.

- Tôi còn ít đó, lão Tiền mấy ngày qua thua gần triệu ở đó rồi, y còn hãm sâu hơn nữa. Cái bẫy lần này cũng có một phần của y, y còn muốn kéo ba người các vị vào đó. Dương Lập Thanh kia còn đáp ứng lão Tiền cứ kéo được một người sẽ giảm cho y 50 ngàn.

- Bảo sao Tiễn Tiến lại cố sức giúp Dương Lập Thanh như vậy. Bữa rượu trưa qua là y chuốc cậu nhiều nhất. Sao, có suy nghĩ gì không? Muốn tôi phối hợp thế nào cứ nói, chúng ta trước khi đi nhất định phải diệt sâu mọt ở đây thì mới không uổng chuyến công tác tới thôn Ngũ Thụ.

- Đương nhiên phải xử lý rồi, cũng phải trả lại sự trong sạch cho tôi nếu không tôi đi đâu lấy 300 ngàn trả cho Dương Lập Thanh giờ?

Hứa Lập nghiêm túc nói. Muốn bắt đám người Dương Lập Thanh đương nhiên là đơn giản nhưng việc còn liên lụy tới Tiễn Tiến, tới người sau lưng Dương Lập Thanh. Nếu không thể một lưới bắt hết bọn họ thì chuyện mình đánh bạc ở Dương Lập Thanh truyền ra ngoài sẽ khó tránh khỏi thị phi, nếu bị đưa lên mạng thì hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn.

Hứa Lập và Tiếu Thiên Cường ngồi trong phòng bàn mưu mãi, sau đó lần lượt lấy máy điện thoại ra gọi. Đáng thương cho người nhà Dương Lập Thanh còn đang đắc ý, còn đang nghĩ làm như thế nào mới có thể kéo Tiếu Thiên Cường cùng Quách Duy Như, Tôn Lệ xuống nước và kiếm được tiền. Bọn họ không cần biết ai là chủ tịch huyện, bí thư huyện ủy, ông chủ cũng thế, khi có tiền bọn họ sẽ sang phía nam sống, mở công ty hay nhà hàng nào đó là được, cuộc sống cũng sẽ thoải mái hơn nhiều.

Dương Lập Thanh vì không muốn làm Hứa Lập phản ứng quá, không muốn dọa đám người Tiếu Thiên Cường nên mấy ngày tiếp theo cũng không tìm tới đòi nợ Hứa Lập. Y nhiều lắm chỉ nhắn tin cho Hứa Lập, giục Hứa Lập trả tiền mà thôi. Hứa Lập thì tìm lý do kéo dài, hắn cam đoan trước khi đi nhất định trả hết tiền.

Hôm nay Hứa Lập lại nhận được điện của Thiệu Đức Vinh, đối phương nói y đã báo cáo tình hình của tổ công tác lên lãnh đạo Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy, lãnh đạo nghe xong nói muốn đến thị sát đội của Hứa Lập, bảo Hứa Lập chuẩn bị sẵn sàng.

Hứa Lập vội vàng triệu tập các thành viên khác trong đội đến nhà Lý Ngọc Giang bàn về việc lãnh đạo sẽ tới thị sát. Quách Duy Như vừa nghe lại có lãnh đạo Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy tới, cô có chút kích động tỏ thái độ ngay.

- Xem ra lần trước tiếp đón trưởng phòng Thiệu đã làm trưởng phòng hết sức hài lòng, lãnh đạo muốn biến chúng ta thành điển hình. Có thể làm cho Thiệu Đức Vinh coi trọng như vậy thì đến ít nhất cũng là phó Trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy, chúng ta phải chuẩn bị cho tốt đừng để xuất hiện vấn đề gì.

Hứa Lập cũng nói.

- Không sai, đây là chuyện lớn quan hệ đến tiền đồ của mọi người chúng ta, nếu như có thể đạt thêm điểm trong mắt các lãnh đạo thì tiền đồ tương lai của mọi người sẽ rất sáng.

- Bí thư Hứa, anh là nói chính mình đó phải không? Anh là đội trưởng lại là lãnh đạo cấp phó giám đốc sở trẻ nhất tỉnh nếu tiến thêm bước nữa thì chúng tôi chỉ sợ cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp. Đến lúc đấy anh đừng quên những chiến hữu từng cùng công tác với mình ở thôn Ngũ Thụ đó.

Tôn Lệ cười nói.

Mấy ngày hôm trước phó trưởng ban tuyên giáo tỉnh ủy Phạm Kiệt đột nhiên gọi điện cho Tôn Lệ, tỏ vẻ an ủi với đợt công tác tới cơ sở lần này của Tôn Lệ, hơn nữa trong lời nói tỏ vẻ thân cận, mời chào. Tôn Lệ không phải người hồ đồ, mặc dù nhiều năm qua cũng không đi lại gần vị lãnh đạo nào, cô chỉ hết lòng với công việc nhưng kết quả lại không cần phải nói. Sau nhiều năm vẫn không được lên chức trưởng mà những người công tác sau mình lại đã lên tới cấp chính huyện, cấp phó giám đốc sở.

Chuyện đến bây giờ khiến Tôn Lệ phải bỏ nguyên tắc mình vẫn kiên trì là không kết bè đảng, chỉ cần chăm chỉ làm việc, phương thức này đến bây giờ không thể áp dụng nữa. Vì thế khi Phạm Kiệt lôi kéo, Tôn Lệ lập tức bắt ngay. Tôn Lệ cũng rõ Phạm Kiệt sở dĩ chủ động mượn sức mình cũng là vì nể mặt Hứa Lập, nếu không người ta là phó trưởng ban thì sao có thể dễ dàng gọi điện cho một phó trưởng phòng làm gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.