Trọng Sinh Vi Quan

Chương 575: Lên Bắc Kinh kiện



Cùng ngày Hứa Lập gọi điện cho Tiếu Thiên Cường, Tiếu Thiên Cường ngay sau đó tìm Thôi Lâm nói chuyện, bảo Thôi Lâm ở nhà vài ngày để thu xếp hành lý và đợi làm thủ tục chuyển công tác cho y. Vì thế mấy ngày này Thôi Lâm không cần đi làm, y vì thế cũng không hiểu mấy tình hình ở Vọng Giang.

Tuy Thôi Lâm không trả lời được nhưng lại làm Hứa Lập yên tâm. Nếu Vọng Giang xảy ra chuyện gì thì Thôi Lâm dù không đi làm cũng nghe được tin tức một chút.

Đang nói chuyện với Thôi Lâm, máy điện thoại của Hứa Lập vang lên. Hứa Lập cầm nhìn thấy là số ở phòng hành chính – văn phòng Bắc Kinh gọi tới.

Hứa Lập vừa nghe đầu kia đã nói:

- Alo, có phải là chủ nhiệm Hứa không? Tôi là Hồ Gia Thần.

Hứa Lập thấy khá lạ, mấy ngày qua mình đi sớm về muộn cũng không ai hỏi gì mình, cũng không ai gọi điện cho mình. Hôm nay sao Hồ Gia Thần lại đột nhiên gọi điện cho mình? Là văn phòng Bắc Kinh xảy ra chuyện lớn hay là đám người Anh Phàm muốn gây rối cho mình?

- Tôi Hứa Lập đây, có chuyện gì ư?

- chủ nhiệm Hứa, vừa nãy có đồng chí cảnh sát ở phân cục Thiên An Môn – Sở công an thành phố Bắc Kinh gọi điện cho tôi nói phát hiện vài người tỉnh Cát Lâm chúng ta mang theo truyền đơn muốn rải khắp Thiên An Môn.

- Hả, vậy người đâu?

Hứa Lập có chút giật mình. Hắn vào quan trường vài năm đương nhiên biết nếu phát tán tài liệu kiện cáo ở Thiên An Môn sẽ có tính chất gì. Phải biết rằng quảng trường Thiên An Môn không chỉ là niềm tự hào mà còn là một cửa sổ nhìn ra thế giới của Trung Quốc. Hàng năm có hàng triệu lượt khách quốc tế tới quảng trường Thiên An Môn thăm quan, cũng có không ít phóng viên người nước ngoài chờ chực ở đây xem có chuyện gì xảy ra tại nơi này không rồi đăng tin bôi xấu Trung Quốc.

Lúc Hứa Lập làm bí thư thị ủy Vọng Giang thì cứ đến ngày lễ, tết quan trọng là luôn nhận được chỉ thị của tỉnh, thị xã là yêu cầu khống chế người dân đối phương lên Bắc Kinh kiện cáo. Bắc Kinh không chỉ liên quan tới thể diện quốc gia mà còn quan hệ đến chức vụ của lãnh đạo. Hiện nay hầu hết các đối phương trong cả nước đều thực hiện chế độ tiếp dân tại địa phương, nếu như công tác tiếp dân xuất hiện vấn đề lớn thì lãnh đạo chủ yếu của đối phương đó sẽ bị cảnh cáo, nếu không bị giáng chức đã là vui rồi chứ càng đừng hy vọng lên chức.

Mà một trong các chức trách quan trọng của văn phòng Bắc Kinh chính là phụ trách ngăn cản, đề phòng người đối phương lên kiện cáo ở các ban ngành quan trọng ở Bắc Kinh. Nhưng người dân bây giờ lại có nhiều kinh nghiệm, rất khôn khéo, bọn họ đã đi kiện thì chuyên môn chọn các địa điểm quan trọng hoặc là các ngành quan trọng, bọn họ cho rằng gây ồn ào nhỏ giải quyết việc nhỏ, làm lớn thì giải quyết việc lớn, không làm gì sẽ không giải quyết được gì cả. Cho nên người đi kiện như chơi trốn tìm vậy, bọn họ tìm đủ mọi cách che dấu cơ quan chức năng của địa phương để tìm nơi mình có thể kiện cáo.

Hồ Gia Thần nghe ra Hứa Lập đang khẩn trương, hắn cười thầm trong lòng.

- Người đang được tạm giữ ở phân cục, phân cục muốn điều tra rõ tình hình rồi báo lên cấp trên rồi gọi điện về cho Sở công an tỉnh ta tới đón người.

Hứa Lập biết những người này nếu bị Sở công an tỉnh đưa về thì chuyện sẽ thành lớn, chẳng những sẽ có ghi chép ở Bộ Công an mà ngành tiếp dân cũng sẽ theo dõi đốc sát tới khi giải quyết được vấn đề thì thôi. Càng quan trọng chính là ở hội nghị liên quan cuối năm tỉnh Cát Lâm sợ rằng khó tránh khỏi bị lãnh đạo phê bình. Mình mới nhận chức có vài ngày đã có vụ việc nghiêm trọng xảy ra thì sẽ rất bất lợi cho mình, Mã Tuấn Tùng nhất định lấy cớ này gây khó dễ cho mình.

- Vậy anh đang làm gì ở trụ sở? Còn không đến phân cục vận động một chút tranh thủ đưa người ra.

Hứa Lập tức tối trách Hồ Gia Thần. Phòng hành chính – văn phòng Bắc Kinh phụ trách mảng này, Hồ Gia Thần ở văn phòng Bắc Kinh nhiều năm như vậy nếu nói hắn không có chút quan hệ với phân cục thì số các vụ kiện cáo của tỉnh Cát Lâm ở trung ương đã tăng lên vài lần, cũng không chỉ xếp hạng trung bình trong cả nước.

- Tôi lập tức đi ngay.

Hồ Gia Thần nghe Hứa Lập mắng, y cũng không dám làm trái ý lãnh đạo một cách quá mức nên đồng ý nghe lệnh.

Hứa Lập bỏ máy trầm ngâm một lúc. Vợ chồng Thôi Lâm thấy Hứa Lập không nói chuyện biết lãnh đạo đang suy nghĩ chuyện gì đó nên cũng không dám nói gì, bọn họ lẳng lặng ngồi bên mà thôi.

Xe rất nhanh chạy về khách sạn Cát Lâm, Hứa Lập dẫn Thôi Lâm tới phòng hành chính. Lúc này chỉ có phó trưởng phòng Ngu Tín Phẩm ở đây, Hồ Gia Thần đã chạy tới phân cục Thiên An Môn. Hứa Lập đã sớm nói qua với phòng hành chính việc Thôi Lâm sẽ tới đây làm lái xe cho mình, hôm nay hắn dẫn Thôi Lâm tới chỉ là làm vài thủ tục và để mọi người làm quen với Thôi Lâm mà thôi. Đưa Thôi Lâm tới đây xong, Hứa Lập lại dẫn Địch Băng đến gặp Phó Nguyệt, bảo Phó Nguyệt hỗ trợ bố trí việc cho Địch Băng. Với yêu cầu của Hứa Lập, Phó Nguyệt đâu thể từ chối, cô ả để Địch Băng làm phó quản lý của khách sạn chủ yếu phụ trách mấy tầng 14, 15, 16.

An bài xong chuyện của Thôi Lâm và Địch Băng, Hứa Lập về phòng làm việc chờ tin tức của Hồ Gia Thần. Hắn hy vọng Hồ Gia Thần có thể thuận lợi giải quyết vụ việc lần này.

Hứa Lập mới vừa ngồi xuống không đầy mấy phút Hồ Gia Thần đã gọi điện về.

- Chủ nhiệm Hứa, chuyện không dễ xử lý, đồng chí ở phân cục không chấp nhận thả người, bọn họ nói mấy người này muốn rải truyền đơn ở quảng trường Thiên An Môn nên có tính chất ác liệt, chỉ khi có đồng chí ở Sở công an tỉnh ta tới thì mới có thể dẫn người đi, đồng thời Sở công an Bắc Kinh sẽ đem vụ việc này báo với Cục tiếp dân quốc gia.

Hứa Lập nhíu mày nói:

- Tại sao? Chẳng lẽ các anh trước đó không có chút quan hệ gì với bọn họ ư?

Hứa Lập từng làm bí thư thị ủy Vọng Giang nên mặc dù không tự nắm việc tiếp dân nhưng cũng biết ít vấn đề trong này.

Có chút vấn đề mà người ta kiện cáo không phải là điều là chính quyền địa phương có thể giải quyết, thậm chí tỉnh cũng khó có thể giải quyết bởi vì có rất nhiều vấn đề do lịch sử tạo thành. Nhưng cấp trên lại yêu cầu dù vì bất cứ nguyên nhân nào cũng không thể gây ra vấn đề mất ổn định, vì thế các nơi cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp “che dấu”, một phương diện là giả vờ tạo quan hệ với người đi kiện để bọn họ không kiện nữa; về phương diện khác cũng luôn chuẩn bị việc ngăn người đi kiện, mềm không được phải dùng biện pháp cứng. Một ít người đi kiện gây ảnh hưởng tới ổn định xã hội, gây hậu quả không tốt sẽ bị tạm giam, phạt tiền, bắt đi lao động công ích …

Đặc biệt ở một vài thời kỳ mẫn cảm thì cấp trên còn yêu cầu các nơi mặc kệ là nguyên nhân gì, không cần biết trắng đen chỉ cần có người đi kiện khiến địa phương “mất mặt”, như vậy đơn vị mà người đi kiện đó đang sinh sống sẽ “phải chịu hậu quả”. Vì thế các nơi đều cố gắng “dập lửa”, mà sau đó nguyên nhân “gây lửa’ lại không được nhiều người quan tâm. Bởi vì thiếu con đường giải quyết vấn đề từ căn bản nên một thời gian sau “lửa” lại bùng cháy và cứ thế tạo thành một vòng tuần hoàn.

Cứ thế vấn đề kiện cáo mãi không thể giải quyết được hết, chỉ tiêu số vụ kiện hàng năm của địa phương cũng dùng hết và kết quả cũng có thể đoán ra. Vì tránh cho xuất hiện tình huống này thì bên trên có chính sách, dưới cũng có đối sách. Bọn họ lấy lòng đồn công an, hối lộ cục tiếp dân …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.