Trọng Sinh Vi Quan

Chương 619: Biến đổi



- Được rồi, đừng nói là 5%, dù là 50% anh cũng không dám. Ai không biết đại ca của em mới là thiếu gia chính thức ở Bắc Kinh. Kiếm lợi của y thì không phải chán sống ư?

- Hừ, em là em gái của y mà anh dám nói đại ca của em như vậy, anh đoán em có thể nói với y không?

Tiếu Nhu nhìn Khang thiếu gia và nói.

- Ôi, em xem cái miệng của anh này, toàn nói linh tinh.

Khang thiếu gia nắm nắm bàn tay mỹ nữ bên cạnh khẽ tát lên mặt mình làm mọi người cùng nở nụ cười. Đây không biết là kiếm lợi hay là tự đánh mình đây.

- Tiếu Nhu muội, là anh sai, anh sẽ xin lỗi em. Nếu không ngày mai anh đưa em tới mấy cửa hàng túi, em cứ chọn coi như anh nhận lỗi là được chứ gì?

- Một cái túi đã muốn mua người ta ư? Không có cửa đâu.

Tiếu Nhu không thèm.

Hứa Lập nhìn càng giật mình, hắn không biết nhà Tiếu Nhu có bối cảnh gì, không biết đại ca của Tiếu Nhu là ai mà làm người như Khang thiếu gia sợ đến thế. Chỉ là ở đây có nhiều người Hứa Lập không tiện hỏi Tiếu Lợi Phi, cũng không thể hỏi thẳng Tiếu Nhu.

Khang thiếu gia thấy Tiếu Nhu không chịu bỏ qua, hắn nhìn Hứa Lập rồi lại nhìn Tiếu Nhu. Khang thiếu gia không phải kẻ ngu. Từ lúc Tiếu Nhu vào cửa hắn đã thấy quan hệ giữa Tiếu Nhu và Hứa Lập không phải bạn học bình thường. Nếu không sao năm sáu năm không gặp một cô gái như Tiếu Nhu lại không e dè mà thoáng cái ngồi bên Hứa Lập. Hơn nữa ngồi lâu như vậy, Khang thiếu gia còn phát hiện Tiếu Nhu thi thoảng nhìn lén Hứa Lập với ánh mắt đầy tình cảm.

Khang thiếu gia suy nghĩ một chút cắn răng nói:

- Bạn học của em gần đây gặp chút phiền phức, anh cam đoan giải quyết giúp y, thành ý như vậy cũng là đủ cch]s?

Tiếu Nhu đang chờ câu này của Khang thiếu gia. Mặc dù năm sáu năm không gặp Hứa Lập, nhưng hôm nay có thể gặp hắn ở đây nói rõ hắn nhất định có chuyện quan trọng gì đó. Hơn nữa Tề tỷ cũng nói với cô là hôm nay mặc dù do Tiếu Lợi Phi đặt bàn nhưng hình như là vì Hứa Lập có việc nhờ đám người Khang thiếu gia, nếu mình đến đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn. Mình mặc dù nếu bảo đại ca ra mặt thì vấn đề gì cũng giải quyết được, nhưng Hứa Lập nếu tìm đám người Khang thiếu gia thì mấy người này cũng đủ để giải quyết vấn đề. Như thế chắc không phải việc gì lớn, không cần làm phiền đại ca của mình. Nhưng muốn Tiếu Nhu tự mở miệng nhờ thì cô không chịu, nếu Khang thiếu gia chủ động nói là tốt nhất.

- Ừ, vậy là được, nếu Khang thiếu gia đã có thành ý này thì tiểu muội mời Khang thiếu gia một chén, hy vọng Khang thiếu gia nói giữ lời, làm chuyện đẹp một chút đừng làm mất thanh danh Bắc Kinh tứ thiếu gia.

- Được rồi, anh ở trước mặt em còn dám nói tới Bắc Kinh tứ thiếu gia nữa sao. Nếu đại ca của em về Bắc Kinh thì bọn anh thành Bắc Kinh tứ ngu rồi. Vừa nãy chỉ là đùa một chút, muội muội đừng coi là thật.

Khang thiếu gia cười khổ một tiếng. Đừng nhìn mình và đám người Tiếu Lợi Phi có tiếng ở Bắc Kinh nhưng so với khí thế năm đó của đại ca Tiếu Nhu thì mình không thể sánh bằng.

Khang thiếu gia nói hết vừa định bưng chến lên, Hồng thiếu gia ở bên đột nhiên nói:

- Nếu Hứa lão đệ là bạn học của Tiếu Nhu muội, lại là huynh đệ của Tiếu thiếu gia thì chúng ta không phải người ngoài. Chén này tôi cũng uống, chuyện của Hứa lão đệ là chuyện của tôi, tôi sẽ không ngồi yên bỏ mặc.

Hồng thiếu gia nói làm Lương thiếu gia giật mình. Khang thiếu gia vì vừa nãy bị Tiếu Nhu ép nên mới nói thế, nếu đã nhận lời thì không thể không giúp, nhưng sao họ Hồng lại xen vào? Nhưng y suy nghĩ thoáng cái là hiểu, thì ra hai tên này khôn như khỉ, chỉ có mình là không nhận ra. Người mắt sáng là biết quan hệ giữa Hứa Lập và Tiếu Nhu không bình thường, nếu như giúp Hứa Lập vậy chẳng phải là để Tiếu Nhu nhớ mình đã giúp Hứa Lập ư? Nếu qua đó quan hệ tốt với nhà Tiếu Nhu thì đừng nói là việc nhỏ này của Hứa Lập, việc lớn hơn nữa cũng đáng.

Huống chi vừa nãy ở sảnh Hứa Lập gọi một cuộc điện thẳng cho chủ tịch một công ty đầu tư với số vốn lên tới hàng tỷ Usd, bởi vậy có thể thấy năng lực của Hứa Lập không chỉ giới hạn ở tỉnh Cát Lâm kia, chỉ bằng điểm này đã đủ để quan hệ với hắn.

Mà Khang thiếu gia nhìn như thô lỗ nhưng thực tế lại rất khôn khéo nên mới có thể thoáng cái nhận lời. Hồng thiếu gia càng thông minh, y thoáng cái nghĩ thông điểm này nên mới tự chui đầu vào lưới, chủ động nhận giúp Hứa Lập.

Lương thiếu gia suy nghĩ cẩn thận cũng nói:

- Bốn người chúng tôi luôn luôn cùng tiến, cùng lùi, ba người đã ra mặt thì tôi sao thể ngồi không.

Mọi người cùng nở nụ cười, Tiếu Nhu cười rất tươi nói:

- Vậy tiểu muội cảm ơn bốn vị.

Nói xong cô bưng chén uống cạn, những người khác đương nhiên cũng uống theo.

Mà lúc này Hứa Lập nghe được đám người Khang thiếu gia đã nhận lời giúp mình, hắn cũng vui vẻ nhưng cũng rất nghi ngờ mà không biết hỏi ai.

Khang thiếu gia uống cạn chén lớn tiếng nói:

- Tiếu Nhu muội, anh hôm nay còn có việc xin cáo từ trước, lần sau anh mời.

Khang thiếu gia nói xong đứng dậy đi ngay.

Hai người Hồng thiếu gia, Lương thiếu gia cũng trước sau đứng dậy cáo từ, cuối cùng ngay cả Tiếu Lợi Phi cũng nói:

- Hứa Lập, cậu và Tiếu Nhu bạn học gặp mặt thì nói chuyện một lát. Cậu cũng mang lái xe theo mà, tôi và đám người Khang thiếu gia còn có chút chuyện nên đi trước.

Hứa Lập đứng dậy tiễn bốn người ra ngoài, Tiếu Nhu cũng đứng lên tiễn khách. Chờ mọi người đi rồi, Tiếu Nhu trở lại phòng, cô vung tay lên với các nữ nhân viên ở đây.

- Các cô ra ngoài đi, tôi có việc muốn nói với Hứa tiên sinh.

- Thôi Lâm, cậu ra ngoài chơ tôi một lát.

Hứa Lập thấy Tiếu Nhu đuổi nhân viên đi thì biết cô có việc quan trọng muốn nói với mình, không tiện để người khác nghe. Mình và cô mấy năm không gặp nên có người ngoài ở đây cũng không tiện nói chuyện.

Mọi người ra hết, cả nơi này chỉ còn lại Hứa Lập và Tiếu Nhu. Hai người cứ thế ngồi đó mà không ai nói gì.

Lát sau Tiếu Nhu cầm ấm trà rót cho Hứa Lập, Hứa Lập mới lên tiếng:

- Cảm ơn.

Ai ngờ hắn nói thế lại làm Tiếu Nhu buồn bã. Hai người xa cách nhiều năm khiến Tiếu Nhu trong lúc nhất thời không biết bắt đầu từ đâu.

- Hứa Lập, bạn sau này có quan hệ với đám người Tiếu Lợi Phi thì cẩn thận một chút, đừng để bọn họ làm xấu mình. Đặc biệt là họ Hồng kia rất gian xảo, có lẽ theo đám người Tiếu Lợi Phi còn thật một chút nhưng với bạn đừng để hắn bán bạn đó.

Tiếu Nhu suy nghĩ một lúc mới nói một câu như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.