Hứa Lập thấy Kim Thân Thành nhìn về phía mình, hắn biết đối phương đang hiểu lầm nên vội vàng nói:
- Bí thư Kim, hai người phụ nữ kia nhất định phải cứu về. Bọn họ là nhân chứng tốt nhất nếu không chúng ta cũng không thể ăn nói với cấp trên. Chỉ cần ghi lại tình huống của bọn họ báo lên trên, mọi người sẽ chỉ trích phía biên phòng Triều Tiên không có nhân tính, không có ai gây khó dễ cho chúng ta nữa. Nhưng nếu để hai người phụ nữ kia bị phía biên phòng Triều Tiên mang về sẽ bị xử bắn ngay, chúng ta không có chứng cứ thì đến lúc đó bọn họ cắn ngược lại nói chúng ta không làm việc theo trình tự, cố ý gây chuyện thì chúng ta giải thích thế nào?
Kim Thân Thành lúc này mới hiểu, hóa ra Hứa Lập không có ý gây khó dễ cho mình mà là đang suy nghĩ cho mình. Kim Thân Thành cẩn thận suy nghĩ thấy Hứa Lập nói có lý. Mặc dù ở đây có mấy trăm cảnh sát, chiến sĩ còn có 52 phụ nữ Triều Tiên được cứu về nhưng chuyện làm ầm lên thì những người này là nhân viên của mình, lời bọn họ nói sẽ khó được người ta tiên. Nhất là khi đối chất với biên phòng Triều Tiên, bọn họ chỉ sợ khi về sẽ thống nhất cách nói, quyết không có ai ra mặt nói thật. Mà dù 52 phụ nữ Triều Tiên kia đứng ra làm chứng thì lính biên phòng Triều Tiên cũng nói là bọn họ bị ép buộc. Vậy mình có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa được nỗi oan này.
- Cảm ơn cậu đã nhắc.
Kim Thân Thành cảm kích nói, có lẽ theo thời gian hoặc là do thái độ hôm nay của Hứa Lập nên khiến Kim Thân Thành thay đổi nhiều trong cách nhìn với Hứa Lập.
Nói cho cùng mâu thuẫn giữa Kim Thân Thành và Hứa Lập tuy không nhỏ, có thể nói là ảnh hưởng đến tiền đồ của cháu Kim Thân Thành; nhưng thật ra cái này không thể trách Hứa Lập hết được. Ai bảo cháu Kim Thân Thành đi đánh bạc hơn nữa còn muốn kéo đám người Hứa Lập xuống nước. Bây giờ cháu Kim Thân Thành mặc dù dã bị khai trừ công chức, nhưng nhờ Kim Thân Thành giúp nên cũng không bị đưa ra tòa, mấy năm qua tên kia mở một công ty và lợi dụng quan hệ của Kim Thân Thành mà kiếm được không ít tiền.
Hứa Lập mỉm cười. Hứa Lập cũng không thích Kim Thân Thành bởi vì Kim Thân Thành không ít lần gây khó dễ cho mình. Nếu không có đám người Văn Thiên giúp thì sợ giờ Hứa Lập vẫn còn ở Vọng Giang. Nhưng thông qua lần tiếp xúc này với Kim Thân Thành, Hứa Lập thấy Kim Thân Thành tuy có chút võ đoán nhưng lại cũng quyết đoán. Trong sự kiện quần thể lần này có thể nói Kim Thân Thành đã quyết đoán ra tay mới dẹp yên được. Hơn nữa Hứa Lập còn thấy ở vấn đề dân chúng thì Kim Thân Thành quả thật là một vị lãnh đạo tốt, ít nhất y có thể làm việc vì dân chúng. Nếu là những người khác thì sao có thể chấp nhận mất chức vì những người nhập cư trái phép chứ?
Kim Thân Thành nếu đã biết tầm quan trọng của hai người phụ nữ kia thì y sẽ không để lính biên phòng Triều Tiên dễ dàng rời đi. Chỉ là do hai bên có mấy trăm người dùng súng giằng co, Kim Thân Thành không nghĩ ra biện pháp gì để tên đội trưởng kia giao người.
Hứa Lập cũng nhìn ra Kim Thân Thành có chút khó xử, hắn nói:
- Bí thư Kim, mặc dù tục ngữ nói là lạt mềm buộc chặt nhưng chúng ta cũng có thể làm ngược lại. Chỉ cần đưa điều kiện cao một chút thì không sợ những người này không giao người.
Mắt Kim Thân Thành sáng lên, y càng cảm kích Hứa Lập hơn nhưng lúc này không phải là lúc khách khí. Kim Thân Thành lớn tiếng nói với Chu Tuyển.
- Còn đứng đó làm gì, đây là địa phận Trung Quốc, bọn họ nếu dám nổ súng ở đây tức là bọn họ gây chuyện trước, dù có kiện lên trung ương thậm chí là liên hợp quốc cũng không sợ. Bắt bọn họ bỏ súng xuống, thả người về, chờ lãnh đạo bọn họ tới lấy súng.
Chu Tuyển vẫn đứng ở bên cạnh Kim Thân Thành, Hứa Lập, y nghe được trao đổi của hai vị lãnh đạo. Y liền lớn tiếng nói:
- Vâng.
La Thanh Thụ ở cách đó không xa lại rất lo lắng và khẩn trương. Bí thư Kim Thân Thành làm sao vậy, chẳng lẽ không biết đám người phía Triều Tiên là lưu manh ư? Không thả bọn họ về mà còn muốn tước súng của họ ư? Nếu như làm đám lính biên phòng Triều Tiên này nóng lên thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Mà tên đội trưởng nghe Kim Thân Thành ra lệnh nhân viên tước súng bên mình, y run lên. Nếu bị tước súng thì mình về ăn nói thế nào. Đây là làm mất thể diện quốc gia, về mình sẽ bị ra tòa án binh. Tay hắn run lên, đừng nhìn vừa nãy hắn rất kiêu căng nhưng đó là hắn cho rằng đám người Kim Thân Thành không dám manh động. Theo kinh nghiệm trước đây đám người Trung Quốc toàn là kẻ sợ việc nếu không sao bên mình cứ rảnh là bắn đạn về phía Trung Quốc. Bắn xong còn không có chuyện mà còn đòi được không ít lương thực.
Nhưng bây giờ lại khác, thấy Kim Thân Thành ra lệnh tước súng, tên đội trưởng lại không dám hạ lệnh nổ súng. Dù sao mình bây giờ còn ở trên địa phận Trung Quốc, nếu có nổ súng thì trách nhiệm sợ là rơi hết vào đầu mình. Mà phía đối phương đông gấp đôi phía mình, nổ súng là hơn trăm người bên mình sẽ chết hết. Càng đáng sợ hơn là người nhà sẽ bị chính phủ xử phạt nữa.
Chu Tuyển đã chạy tới cầu sắt, hắn chen vào giữa đám người rồi lớn tiếng quát tên đội trưởng kia.
- Bỏ súng xuống nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí.
Chu Tuyển nói xong lập tức tên đội trưởng bị năm sáu khẩu súng chĩa thẳng vào đầu.
Tên đội trưởng đổ mồ hôi dù trời đang giá rét, đều do mình lỗ mãng hơn nữa phía Trung Quốc lại như ăn gan hùm, bọn họ chẳng những không sợ sệt mà còn cứng miệng hơn.
- Bỏ súng là không thể nếu không chúng tôi về sẽ chỉ có con đường chết mà thôi. Nếu ép quá chúng tôi sẽ liều chết chống cự.
Chu Tuyển thấy mặt tên đội trưởng rất âm trầm là biết đối phương không dám liều mạng. Nhưng La Thanh Thụ ở bên không hiểu vấn đề này, y khẩn trương đi lên nhỏ giọng nói với Chu Tuyển:
- Cục trưởng Chu, bí thư Kim và chánh văn phòng Hứa có chỉ thị gì? Muốn đánh thật ư? Tôi sợ nếu nổ súng thì sẽ rất nguy hiểm. Hay là anh nói với bí thư Kim là để phía Triều Tiên dẫn hai người phụ nữ kia về nước, đừng làm lớn chuyện.
Chu Tuyển khá mừng vì La Thanh Thụ đi ra kịp lúc. Mình làm mặt đen, La Thanh Thụ làm mặt trắng nếu không chuyện cũng khó xử lý. Nhưng Chu Tuyển vẫn ra vẻ trầm tư. Y nhìn thoáng qua tên đội trưởng Triều Tiên rồi khó xử nói.
- Vừa nãy bí thư Kim và chánh văn phòng Hứa đã ra lệnh tước súng của lính biên phòng Triều Tiên rồi đưa bọn họ về nước. Hai vị lãnh đạo đã nói, tôi không làm chủ được, nếu không anh về hỏi bí thư Kim và chánh văn phòng Hứa.
La Thanh Thụ vội vàng la lên.
- Được, để tôi đi khuyên bí thư Kim và chánh văn phòng Hứa.
Nói xong y định đi thật nhưng lại bị Chu Tuyển kéo lại. La Thanh Thụ khó hiểu hỏi:
- Cục trưởng Chu, còn có chuyện gì vậy?
- Anh cứ như vậy về ư? Anh không hỏi xem ý của người ta.