Trọng Sinh Vi Tiểu Ca Nhi

Chương 19



Editor: Pun. 

Mứt trái cây chỉ dự trữ được trong thời gian rất ngắn, ban đầu Quý An Dật không muốn làm mứt trái cây chính là vì nguyên nhân này.

Nhưng trước mắt không có biện pháp dự trữ tốt hơn.

Dù sao cũng không thể mặc kệ lãng phí vô ích, toàn bộ thịt quả mơ đều làm thành mứt trái cây, nếu ăn không hết, có thể đem lên trấn bán.

Chỉ có điều giá cả chắc sẽ không cao, hắn bỏ vào chút đường, bình thường đường mười tám đồng tiền một cân, mua về chẳng qua là ngẫu nhiên bỏ vào khi uống cháo, hắn không thích cháo mặn.

Bây giờ làm mứt trái cây, dùng gần một cân (1/2 kg) đường.

Không biết đường mạch nha có thể làm tương hoa quả không. Đường thô chính là đường mạch nha, bảy đồng tiền một cân, giá cả muốn rẻ hơn một nửa.

Người nơi này sau hai mùa trồng lúa nước, sẽ là một quý trồng lúa mì, năm sau ba tháng thì để đầu tháng tư thu hoạch, lúa mì bình thường giữ lại cho nhà mình ăn, còn gạo thì bán lấy tiền.

Quý An Dật biết đường mạch nha cùng lúa mì có thể kết hợp với nhau, nhưng hắn sẽ không làm.

Hắn sẽ làm mứt trái cây, cũng vì không quá an tâm đồ ăn ở bên ngoài, có thể tự mình làm thì cứ làm miễn là không quá phiền phức, cuộc sống bây giờ cũng thanh nhàn, ở nhà tự tìm tòi tìm hiểu, chậm rãi tự mình cân nhắc.

Đường kia, ở hiện đại nhiều mà rẻ, ở đây lại là của hiếm.

"Đừng ăn nhiều quá, dễ bị ngấy, chút nữa sẽ không muốn ăn cơm." Nhìn ngốc tử liên tục ăn ba miếng, chép chép miệng, còn muốn ăn tiếp, Quý An Dật vội ngăn y.

Vương Tiểu Nhị nhếch miệng nhìn vợ ha hả cười.

"Sáng hôm qua ta có hấp chút bánh bao, pha chế thêm chút nữa, ăn sẽ rất ngon." Vừa nói xong Quý An Dật vừa bưng mứt trái cây lên, tìm chỗ cất đi.

Lúc này canh giờ cũng không còn sớm, đã cuối giờ thân rồi, thành quả chiều hôm nay không tồi, mứt trái cây này hương vị thực ngon, hắn cảm thấy chủ yếu là do nguyên liệu tốt, trái cây tươi ngon mọng nước chính tông hoang dã.

Ngày mai thử dùng đường mạch nha làm, chắc hương vị hẳn sẽ không tồi đi, chỉ là vị ngọt sẽ nhạt hơn một chút.

Nhớ tới ngốc tử rất thích ăn mứt trái cây, sợ một hồi khẩu vị y sẽ không tốt, cơm tối Quý An Dật liền lấy chua cay làm hương vị chính.

Một cá chua cay, một rau trộn rau muống.

Bên trong cá chua cay bỏ rất nhiều hũ chua, hũ chua này rất chua, so với dấm còn chua hơn, cái này là trước kia Vương Bảo Nhi làm một ít đem qua, bên trong thả một ít đậu, củ cải, ớt và tỏi vân vân, lộn xộn đủ thứ còn rất nhiều, là một loại vị chua rất tinh tế, hắn rất thích mùi vị này.

Đồ vật này nọ bên trong đã ăn sạch, lại làm thêm ít bỏ vào là được, nước chua trong hũ chua dường như để càng lâu vị càng thuần túy.

Vị hũ chua rất ngon, cũng không biết có từ bao giờ.

Vương Tiểu Nhị hiển nhiên cũng rất thích mùi vị đồ ăn đêm nay, cơm ăn một chén tiếp một chén, còn uống thật nhiều canh cá.

Quý An Dật nghĩ đến một việc, có chút thất thần, không chú ý tới y.

Hắn nghĩ, mùi vị mứt trái cây có hơi ngọt, có nên hay không thêm một ít nước chua? Có nên hay không biến thành vị chua ngọt? Nhưng mùi của nước chua này, có hơi không tốt, sợ sẽ làm hư mùi hương thơm nồng nguyên bản của mứt trái cây, hắn hoàn toàn không tưởng tượng nổi, hai hương vị này kết hợp với nhau sẽ sinh ra mùi vị gì.

Chút nữa làm một ít thử xem, dù sao cũng không tổn thất gì.

Sau khi ăn xong cơm tối, nhanh chóng thu dọn xong phòng bếp, Quý An Dật hưng trí bừng bừng cầm một cái chén sạch, dùng thìa múc một ít mứt hoa quả, sau đó lấy hũ chua xuống.

Cái này có chút khảo nghiệm thiên phú.

Quý An Dật ngồi xổm trước hũ chua, một tay giơ thìa, một tay đặt trên hũ chua, mân miệng, suy nghĩ một hồi, mới mở hũ ra, một cỗ hương vị tinh khiết thơm nồng của vị chua xông vào mũi, nhất thời, nước miếng tiết ra đặc biệt nghiêm trọng.

Hắn đột nhiên cảm thấy, ý nghĩ của mình, nói không chừng sẽ xuất hiện kinh hỉ (ngạc nhiên vui mừng).

Vị của hũ nước chua này có mùi đậm, Quý An Dật chỉ dám lấy một ít, không dám lấy quá nhiều, tay múc xong nước chua liền đậy nắp hũ lại, đem nước chua đổ vào trong chén mứt trái cây, tiếp tục chậm rãi khuấy tròn, khuấy rất nhịp nhàng.

Mới bắt đầu vẫn chưa có cảm giác gì, đợi thời gian lâu hơn một chút, mùi hương kia bắt đầu thay đổi.

Quý An Dật nhịn không được đem đầu để gần hơn một chút, cẩn thận ngửi, nháy mắt hai mắt trừng to tỏa sáng.

Quả nhiên có kinh hỉ!

Hẳn là do cho nước chua có hơi ít, nên mùi hương biến hóa không nhiều.

Hiệu quả rất rõ ràng, trong lòng đã nắm chắc cái này, Quý An Dật lại lấy thêm ít nước chua, tiếp tục kiên nhẫn cẩn thận khuấy.

Hương vị này gần được rồi.

Mứt trái cây thơm nồng hòa quyện với vị chua tinh khiết của nước chua, ăn vào sẽ không cảm thấy ngọt ngấy nữa, mà thay vào đó là một loại hương vị rất thanh thoát, hơn nữa màu sắc của mứt trái cây cũng thay đổi.

Quý An Dật tự mình nhìn cũng đã thấy thèm.

Sau đó, hắn thật sự múc non nửa thìa, mang theo tâm tình kích động cùng chờ mong, nếm thử.

Chua chua ngọt ngọt, so với tưởng tượng của hắn còn ngon hơn một chút, không thể diễn tả thành lời, chính là dư vị còn vươn trên đầu lưỡi, hắn cảm giác, nguyên nhân hẳn là do nước chua, cổ tinh khiết thơm ngát kia rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ người khác.

"Ngốc tử, mau tới đây, cho ngươi nếm cái này ngon lắm." Quý An Dật hưng phấn gọi, ánh mắt nhìn sang phòng bếp tìm ngốc tử.

Liền phát hiện y có điểm không thích hợp, hình như y có chút khó chịu, tinh thần không được tốt lắm.

Đây là bị làm sao?

Tâm tình thực tốt của Quý An Dật lập tức tiêu tan, hắn vội bưng chén mứt trái cây chạy qua. "Ngươi bị làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái?"

Lúc vừa mới ăn cơm xong vẫn tốt, như thế nào một hồi lại như vậy. . . . .

Vương Tiểu Nhị cũng không biết nên biểu đạt như thế nào, trước kia y chưa từng trải qua loại cảm giác này, y dùng đôi mắt trông mong nhìn vợ mình, tay thì ôm bụng.

"Bụng không thoải mái?" Quý An Dật đem mứt trái cây đặt sang một bên để trên bàn cơm, chìa tay đặt lên bụng Vương Tiểu Nhị xoa xoa, trên trán lại hạ xuống vài dòng hắc tuyến.(0_0|||)

Cái bụng căng phồng.

"Ngươi a, tham ăn." (:]]) Cũng may là không có chuyện gì, Quý An Dật nhẹ nhàng thở ra, kéo tay Vương Tiểu Nhị. "Đi thôi, chúng ta ra ngoài chậm rãi đi vài vòng cho xuống bụng, đi xong sẽ thấy khá hơn, sau này không thể ăn nhiều quá, nhiều nhất chỉ được bốn chén cơm."

Khó trách, ánh mắt của y cũng không nhìn mứt trái cây.

Vương Tiểu Nhị hắc hắc ngây ngô cười, trông bộ dáng kia, hình như nhiều ít cũng nghe hiểu một chút.

Bây giờ thái dương cũng gần xuống núi, nhưng sắc trời vẫn còn rất sáng, trên đồng ruộng vẫn có không ít người đang bận rộn thu hoạch cho kịp vụ mùa, cũng có vài ca nhi đang vội vội vàng vàng chạy về nhà để chuẩn bị cơm tối.

Quý An Dật cùng Vương Tiểu Nhị hai người liền gặp Lưu a ma đang chuẩn bị về nhà làm cơm tối, đi theo bên cạnh hắn là một tiểu ca nhi, là tiểu nhi tử của hắn tên là Lưu Tú, năm nay chín tuổi. "Lưu a ma về nhà làm cơm ạ?"

"Ừ. Quý ca nhi đây là đi đâu vậy?" Lưu a ma ngừng lại , cười ha hả hỏi.

Quý An Dật thật sự có chút không muốn đáp lại, người ta vội vàng chân không chạm đất, hai người bọn họ thật nhàn nhã tản bộ. "Đi ra chỗ kia dạo một chút."

"Ha hả, cũng là hai ngươi cuộc sống thật tiêu dao." Lưu a ma cười nói tiếp. "Ta còn vội về nhà nấu cơm, sẽ không nhiều mời nữa."

"Vâng, Lưu a ma mau đi đi." Quý An Dật ôn hòa đáp lời.

Chờ đi xa hơn một chút, Lưu tú nhỏ giọng nói. "A ma, Quý ca nhi trông đã tốt hơn rất nhiều, so với trước kia không quá giống nhau."

"Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, con người sao có thể không thay đổi." Dừng một chút, Lưu a ma còn nói. "Hắn là một đứa nhỏ tốt, cũng là người có phúc, chờ trong nhà bận bịu xong rồi, ngươi nên qua lại nhiều hơn với hắn, tính tình hắn rất tốt, một đứa nhỏ choai choai mang theo Vương a ca sống, rất khó. Hai ngươi tuổi tác cũng xấp xỉ nhau, giúp đỡ bồi với hắn cũng tốt, dù sao cũng vẫn chỉ là một đứa nhỏ."

"Dạ." Lưu Tú chăm chú đáp lời, qua một lúc, còn nói. "A ma, bọn họ ai cũng nói Vương a ca là một ngốc tử, con thấy không quá giống, con cảm thấy y cùng Quý ca nhi ở với nhau rất hạnh phúc."

"Hắn đối xử với Vương a ca rất tốt, Vương a ca này cưới được Quý ca nhi, cũng là phúc lớn." Trầm mặc một chút, dường như đang do dự gì đó, Lưu a ma vỗ vỗ vai Tiểu nhi tử. "A Tú, lập gia đình với một người như vậy cũng tốt, lại nói tiếp, Vương a ca này cũng là người rất được, hắn không hiểu người khác nói gì, nhưng trong cuộc sống hắn làm ruộng rất giỏi, nghiêm túc mà nói, còn hơn một số người thông hiểu, cũng bớt lo nhiều chuyện. Sống mà suy nghĩ nhiều, cũng không được, mỗi ngày thức dậy sẽ cảm thấy rất mệt mỏi, hơn nữa tính tình ngươi hiền lành, không lạnh không nóng, nên phải tìm một người thành thật trung hậu, ngươi xem, Quý ca nhi cũng là tính tình này, cuộc sống với Vương a ca trải qua rất tốt, ngươi cũng thấy hai người bọn họ rất hợp đi."

Lưu Tú nghe, con ngươi trừng lớn, nói. "A ma con biết, Lý gia hai huynh ấy chính là sống mà tâm tư quá nhiều đấy ạ? Có một lần tình cờ con gặp, Trương gia Tam ca nhi ngồi ở bờ sông vừa giặt quần áo vừa khóc, hơn nữa trên cánh tay còn lộ ra nhiều vết thương, rất dọa người, con cũng không dám đi tới, chờ hắn đi rồi con mới đến giặt quần áo."

"Đấy. Sống là phải tìm một người thích hợp với mình, giỏi a tiền tài a, cũng không quan trọng, chỉ cần chịu khổ được chịu khó làm ăn, cuộc sống cũng không tệ đâu, nhân phẩm vẫn là trọng yếu nhất."

Hai người nhỏ giọng nói xong, một chút không chú ý, đi vào nhà, Lưu a ma cũng ngừng lại đề tài này, chuẩn bị làm cơm chiều.

Hết chương 19. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.