Trọng Sinh Vi Tiểu Ca Nhi

Chương 43



Editor: Pun.

Nhìn thời gian không sai biệt lắm, Quý An Dật liền cùng Vương Tiểu Nhị ra khỏi nhà thôn trưởng đi về nhà.

Bây giờ chưa phải cuối ngày, ánh mặt trời vẫn gay gắt như trước, chiếu những tia nắng chói chang như một ngọn lửa vô hình, nướng chiếu khắp mọi nơi.

Trên đường đi về, cũng không gặp người đi qua đi lại.

Trên đầu ngọn cây, truyền ra tiếng kêu không biết mỏi mệt của những chú ve sầu.

Bên cạnh những ngôi nhà có một, hai chú gà chú vịt đi lại kiếm thức ăn, bình thường chúng đều làm tổ ở những nơi râm mát, nhẹ nhàng mổ mổ lông cánh, bộ dáng trông rất lười biếng tự đắc, so với những thôn dân đang vội vàng bận rộn ngoài đồng thì thong dong khoái hoạt hơn nhiều.

Vừa ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy bầu trời trong xanh, thật cao, thật xa, nhưng lại không thấy bóng dáng của những chú chim bay vút lên trời cao.

Nếu tập trung lắng nghe, chúng ta sẽ nghe thấy tiếng ve sầu kêu râm ran đâu đây, từ ngọn núi cách đó không xa, truyền đến những âm thanh vui vẻ của chim chóc.

Đi qua khỏi nơi phòng ốc tương đối dày đặt, tầm mắt nhất thời trống trải hơn không ít.

Nhìn phía xa xa, là cánh đồng lúa dài như vô tận, thôn dân đang chịu cái nắng gay gắt của mùa hè, lom khom trồng trọt cấy mạ.

Lại đi thêm một đoạn đường nhỏ nữa, sẽ bắt gặp một dòng suối nhỏ, uốn lượn quanh nửa vòng thôn.

Đi lên trên một chút, là có thể thấy, ba gian nhà đất của Vương gia, im lặng đứng dưới ánh mặt trời, lấp lánh trong suốt trông có phần đẹp mắt, hai chú chó con nằm trong ổ dưới mái hiên, Đại Hoàng thì hình như đang ngủ, còn Tiểu Hoàng thì nhàm chán vung vẫy móng vuốt cào cào đất, cái đuôi nho nhỏ đảo qua đảo lại, vườn rau trước nhà, màu sắc cũng rất vừa vặn, một màu xanh biếc trong veo như nước, làm cho cả khung cảnh càng thêm thanh lương (mát rượi).

Khi mới vừa tới gần hơn một chút, tiểu Hoàng đột nhiên đứng dậy chạy tới, miệng phát ra tiếng sủa vui mừng, làm cho đại Hoàng đang ngủ, cũng phải mở mắt, nhìn thoáng qua, rồi lại nhắm lại.

Dọc đường đi, cũng không thấy một bóng râm để nghỉ chân, trên trán từng giọt mồ hôi chậm rãi chảy xuống.

Mở cửa phòng bếp, Quý An Dật xách nửa thùng nước giếng lên, cùng Vương Tiểu Nhị rửa mặt mày tay chân sạch sẽ.

Nghỉ ngơi một chút, cả người không còn thấy nóng hầm hập nữa, mới đứng dậy nhìn thử những hũ thịt mơ đã được ngâm, còn thiếu một chút canh giờ, đậy nắp vun lại tiếp tục ngâm.

Đem củ cải sợi đang phơi trước nhà lật lật lại, khi quay vào phòng, Quý An Dật đột nhiên nhớ tới.

Cũng ngần ấy ngày rồi, trong nhà vẫn còn hai mẫu ruộng nước chưa cấy mạ a.

"Ngốc tử, chúng ta ra ngoài đồng nhìn thử đi." Nghĩ đến cái gì đó, Quý An Dật liền lôi kéo Vương Tiểu Nhị đi ra ngoài đồng.

Vừa ra khỏi cửa, Tiểu Hoàng sống chết muốn đi theo.

Quý An Dật liền dẫn theo nó, đóng kỹ cửa nhà, liền vội vàng đi về phía ruộng nước.

Khi nhìn thấy trên đồng có bóng dáng người, hắn ngẩn ra. Quả nhiên là như thế. . . . . .

"Lưu a thúc, Lưu a ma."

Giống như có người gọi mình, Lưu a ma lấy tay xoa xoa cánh tay và trán, ngẩng đầu nhìn một hồi lâu, mới nhận ra. "Quý ca nhi."

Khom người trong khoảng thời gian hơi lâu, mặt trời trên đỉnh đầu càng ngày càng nóng, cả người đều có chút cứng đờ, chỉ giống như máy móc bắt tay vào làm.

"Lưu a ma người nên nói cho ta biết một tiếng." Đi đến bờ ruộng, Quý An Dật nghiêm túc nói.

Lưu a ma nghe, cười cười, phơi nắng nửa buổi chiều, mặt y đã rất hồng, tinh thần cũng có chút uể oải, trong mắt có vài tia mệt mỏi. "Chỉ còn hai mẫu ruộng nước, một ngày công nữa là xong thôi."

"Ta để Tiểu Nhị xuống dưới, buổi tối Lưu a ma cũng đừng về nhà, ta sẽ chuẩn bị cơm chiều đãi mọi người." Dứt lời, Quý An Dật nghiêng đầu chậm rãi nói với Vương Tiểu Nhị.

Vương Tiểu Nhị nghe hiểu, cười vui tươi hớn hở gật đầu, nhìn mắt vợ, cầm cây non lên, thực lưu loát xuống ruộng.

Trở về nhà, Quý An Dật lấy chút tiền, đi qua nhà Lí đồ tể.

Cũng không biết bây giờ còn thịt với xương cốt không.

Đến nhà Lí đồ tể vừa hỏi, không còn thịt, nhưng xương cốt thì còn vài cái, còn lại là hai lỗ tai heo.

Hôm nay trời nóng, thịt không ngon lắm, mỗi ngày gϊếŧ heo trong đầu đều phải tính đi tính lại mới dám hạ thủ, phải chú ý nếu không là mất trắng.

Vốn nghề gϊếŧ heo ở nông thôn cũng không thể kiếm tiền, lên trấn nếu không có nhân mạch cũng không tìm được việc, cuộc sống qua ngày khá túng thiếu, miễn cưỡng mới có thể ấm no.

Hà Khê thôn thì khá tốt, cách Cảnh Dương trấn không xa lắm, hai, ba ngày mổ một đầu heo, là chuyện bình thường, hơn nữa bây giờ đang là vụ mùa.

Giống như những sơn thôn ở nơi xa xôi, vẫn chưa có ai dám bán thịt heo, nhiều lắm chính là mua heo về gϊếŧ.

Có xương cốt là được, lỗ tai heo hắn cũng làm.

Tốt xấu gì vẫn còn một ít đồ vật này nọ, Quý An Dật lưu loát thanh toán tiền, đang chuẩn bị chạy về nhà, nhớ tới một chuyện, liền nhiều chuyện hỏi. "Lí đồ tể một ngày nhiều nhất ngươi có thể gϊếŧ bao nhiêu con heo? Có nhân mạch chưa?"

Lí đồ tể nhìn thoáng qua hắn, dạo gần đây Tiểu ca nhi này đột nhiên đỏ lên trong thôn(ý là nổi bật á), y trầm mặt gật đầu, dừng một chút, lại thêm một câu. "Có chút nhân mạch."

Quý An Dật nghe cười cười, cũng không nói gì thêm, xoay người vội vàng chạy về nhà.

Có một số việc không nên nóng vội, từ từ rồi sẽ đến.

Về đến nhà, Quý An Dật đem xương cốt rửa sạch, trước tiên để qua một bên, mở cửa phòng bếp, đi vào không gian.

Bây giờ là tháng bảy, rất nhanh sẽ qua tháng tám, đây chính là thời điểm để ăn củ sen.

Trong không gian có một hồ nước, khi sen ở trong vừa mới nở, hắn liền thèm ăn củ sen bên trong.

Cẩn thận đào một củ sen thật to, lại bắt thêm hai con cá, đồ ăn trong không gian nhìn qua cũng không khác gì mấy so với đồ ăn bên ngoài, khác biệt lớn nhất, vẫn là tươi ngon hơn nhiều.

Ra khỏi không gian, đem củ sen cùng với xương cốt đã được xử lý xong, bắt đầu chậm rãi hầm.

Lại đem lỗ tai heo xử lý tốt, thấy canh giờ vẫn còn sớm, nghĩ đến ngốc tử ở ngoài đồng, hắn vội múc hai bình nước giếng, vội vội vàng vàng đi ra đồng, ngây người một lúc, lại vội vàng chạy về nhà, bắt đầu ngao nấu mứt trái cây.

Hai bình thịt quả đầy, phải mất hai canh giờ mới ngao nấu xong, lúc này, mặt trời cũng dần khuất sau những dãy núi.

Có thể chuẩn bị cơm tối.

Nếu không sẽ không kịp, Quý An Dật đem phòng bếp dọn dẹp sạch sẽ, trực tiếp nấu cơm trong cái nồi lớn.

Canh xương hầm với củ sen, cá chua ngọt, rau trộn dưa leo, dưa chua xào thịt, đậu sừng xào cay, hai hôm nay gà trong nhà bắt đầu đẻ trứng, vẫn còn ba bốn quả định để sáng mai ăn, bây giờ lấy ra xào với rau hẹ.

Sáu món, đủ không ta? Đúng rồi, vẫn còn một món lỗ tay heo xào cay, dùng để làm khai vị.

Quý An Dật ầm thầm nghĩ nghĩ, chắc là được rồi, đem mấy món ăn sửa sang lại một chút.

Trong lòng có chủ ý, tay làm cũng lưu loát nhanh nhẹn hơn.

Mặt trời đã khuất núi, mà trời vẫn sáng như trước.

Khi Lưu tiểu ca nhi chạy nhanh đến Vương gia, từ xa đã ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, ánh mắt nhất thời sáng ngời, cực kỳ cao hứng vọt đi vào. "Quý ca nhi, a ma ta nói, muốn ta qua đây phụ ngươi một tay. Thơm quá, Quý ca nhi tay nghề của ngươi thật tốt."

Quý An Dật cười cười, cũng không khách khí, nói. "A tú giúp ta nhóm lửa, ta đang lo không có ai nhóm lửa dùm ta."

"Được được." Lưu Tú vui vẻ trả lời.

Có Lưu Tú ở đây, phòng bếp liền trở nên náo nhiệt hơn.

Chỉ còn một món cuối cùng, còn chưa thấy ai trở về.

"Ta ra đó nhìn một chút." Ngửi thấy mùi thơm lâu như vậy, Lưu Tú đã sớm đói bụng, sợ lại thèm ăn, thấy cơm tối đã nấu không sai biệt lắm, y cười hì hì đứng lên, lạch bạch chạy về hướng đồng ruộng.

Nhiều người ăn, ngốc ở tại phòng bếp cũng không được.

Quý An Dật đem bàn ở phòng bếp bưng ra ngoài trước sân, ghế cũng xếp gọn gàng, lại xách thêm hai thùng nước để dưới mái hiên, bên cạnh chậu gỗ để vài cái bố khăn.

Đem củ cải sợi lấy vào cất vào bình, ngày mai phải tiếp tục phơi thêm một ngày nữa mới có thể làm món cải khô kho.

Làm xong việc này, vẫn không thấy bóng dáng ai cả, hắn liền xách một thùng nước giếng, đem ra vườn rau trước nhà để tưới, chút nữa ăn xong cơm tối, hắn còn phải đi ra khe núi, ngốc tử đã bận bịu cả buổi chiều ở ngoài đồng, phải để y nghỉ ngơi một chút.

"Quý ca nhi, a ma bọn họ đang trở về." Lưu Tú vừa chạy vừa thở hổn hển gọi, cười giống như đóa hoa rất sáng lạn.

"Trời nóng, chạy nhanh như vậy không tốt." Quý An Dật cười đem chén nước đưa cho y, nhắc nhở một câu. "Đợi một lát rồi hãy uống nước, tới ghế ngồi đi, ta đi xào món cuối cũng đã."

Xào xong món cuối cùng, không bao lâu, Lưu a ma mới chậm rãi trở về.

Thừa dịp bọn họ đang rửa mặt, Quý An Dật rót nước để lên bàn. "Uống trước miếng nước, nghỉ ngơi một chút, cơm nước ta đã nấu xong rồi."

Bảy món ăn một nồi cơm, ăn sạch sẽ không còn gì.

Lưu a ma định lưu lại hỗ trợ thu dọn phòng bếp, Quý An Dật không chịu, thúc dục y mau chóng về nhà, hắn dọn dẹp một chút là xong.

Ngược lại, Lưu tiểu ca nhi vẫn líu ríu muốn ở lại, nói cái gì cũng không chịu đi, vui vẻ hớn hở cười a cười a.

Đợi thu dọn xong phòng bếp, Lưu tiểu ca nhi mới về nhà.

Vội vàng làm xong mọi chuyện, Quý An Dật vốn định gánh nước ra khe núi tưới rau, lại phát hiện, không thấy ngốc tử đâu.

Đi ra ngoài trước vài bước, liền thấy y gánh thùng gỗ đi nhanh về hướng này, thấy hắn, y liền nhếch miệng nở một nụ cười thật tươi, vui mừng gọi vợ, gió chiều chạng vạng đưa tiếng gọi y của đến bên tai, hắn nhẹ nhàng nở nụ cười.

"Bây giờ làm việc cũng thật lưu loát đó." Trở về nhà, giúp y đem thùng gỗ cất đi, Quý An Dật xoa xoa đầu y, bưng một ít mứt trái cây ra.

Nghe mùi, Vương Tiểu Nhị hai mắt rõ ràng sáng hơn vài phần, nhìn vợ cười ngây ngô một lúc lâu, mới bắt đầu ăn mứt trái cây.

Quý An Dật đi ra sau nhà, đem quần áo lấy vào, lùa gà vịt vào lồng, xách lên để dưới mái hiên.

Trời chạng vạng so với ban ngày cũng mát hơn không ít, Đại Hoàng cũng có chút tinh thần, đi theo Tiểu Hoàng rượt đuổi chạy tán loạn ở mảnh đất trống trước nhà, thường thường sủa lên vài tiếng.

Thấy dê mẹ có linh tính, Quý An Dật cũng không cột nó lại, bây giờ nó đang nhàn nhã đứng một bên, nhìn hai con chó con đùa giỡn với nhau, ngẫu nhiên lại phát ra một tiếng "mị" thật dài, sau đó, Tiểu Hoàng sẽ thí điên thí dại chạy qua, đùa giỡn bên chân dê mẹ một lúc, rồi lại thí điên thí dại tiếp tục chơi cùng Đại Hoàng.

Nó chạy qua lại hai đầu, nhưng lại không hề thấy mệt, ngược lại càng trở nên tinh thần hơn.

Chuyện trong nhà đều bận bịu xong rồi, Quý An Dật cùng Vương Tiểu Nhị liền ngồi dưới mái hiên hóng mát, chờ Vương ca nhi qua đây gánh nước.

Canh xương hầm củ sen của tối nay vẫn còn một ít, là hắn cố ý để dành.

Chạng vạng, sắc trời có hơi sẩm tối, Vương Bảo Nhi mới qua đây, cùng đi còn có Quý A Cường, trên vai Quý A Cường gánh thùng gỗ, Vương Bảo Nhi thì tay không.

Một nhà một ngày chỉ có gánh hai lần nước, mỗi lần một gánh, Quý gia tự nhiên cũng không ngoại lệ.

"Ca, A Cường ca." Đến gần một chút, Quý An Dật mới đứng lên, cười tiếp đón, đi vào phòng bếp đem hai cái ghế ra.

Quý A Cường gật đầu với Quý An Dật, xem như chào hỏi, gánh thùng gỗ ra nhà sau.

Vương Bảo Nhi ngồi xuống, nhìn Quý ca nhi cười cười, nói. "Bây giờ, rất tốt."

Quý An Dật tinh tế nhìn y tươi cười, quả thật là rất tốt, y mới nở nụ cười như vậy, hắn kể chuyện Lưu a ma giúp cấy mạ, còn nói chuyện hắn mời cơm ông hồi chiều, thuận đường bưng canh củ sen ra, lại hướng ra nhà sau gọi. "A Cường ca ra đây uống bát canh."

Uống xong canh, hai người cũng không ở lâu, Quý A Cường gánh nước giếng, Vương Bảo Nhi đứng bên cạnh hắn, hai người đi về hướng đất trồng rau.

Hai thân ảnh kia mơ hồ dưới sắc trời mùa hạ, đi càng lúc càng xa.

Quý An Dật đứng dưới mái hiên yên lặng nhìn, trong lòng rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra.

Cuốc sống sau này, sẽ càng ngày càng tốt hơn thôi.

Hết chương 43.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.