Trọng Sinh Vi Tiểu Ca Nhi

Chương 45



Editor: Pun.

Mưa rơi một hồi rồi lại một hồi, mạ vừa mới cấy xuống, mưa càng ngày càng to, nước trong ruộng nhanh chóng dâng lên, nếu không kịp xả nước, mạ sẽ bị hư hại hết.

Bây giờ Vương gia không chỉ có hai mẫu ruộng nước, mà còn hai mẫu ruộng nước, ba mẫu ruộng cạn của Quý gia, ruộng cạn thì không cần lo lắng, chủ yếu là bốn mẫu ruộng nước, phải nhanh chóng xả nước.

Quý An Dật đối với việc này không hiểu lắm, chỉ có thể kiên trì đi theo sau Vương Tiểu Nhị, hữu mô hữu dạng học tập theo y mà làm.

Trời mưa rất to, còn kèm theo gió mạnh, mặc dù trên người có mặc áo mưa và đội mũ, nhưng vẫn có chút hơi lạnh.

"Ngốc tử, như vậy là xong rồi à?" Sau một hồi bận rộn cuối cùng cũng xử lý một mẫu ruộng, Quý An Dật chạy nhanh lên bờ ruộng, chà chà sơ hai tay đã cứng đờ.

Trên người chỉ mặc quần áo đơn giản chân mang giày rơm, ngâm nước ở dưới ruộng một thời gian dài, trời lại mưa to gió lớn, đây quả thật là một cuộc khảo nghiệm thể chất con người mà.

Vương Tiểu Nhị vẻ mặt bình tĩnh, tinh tế đánh giá bốn phía một vòng, mới nghiêng đầu gật đầu với vợ nhà mình, kéo tay hắn đi xuống dưới ruộng. "Mưa to, không ổn."

"Ý ngươi nói là, nếu trời vẫn tiếp tục mưa như thế này, thì còn phải tiếp tục ra đây nhìn nữa à?" Suy tư một lúc, Quý An Dật mới mở miệng hỏi.

"Ừ." Vương Tiểu Nhị chỉ con mương mới vừa xả nước. "Không xong."

Quý An Dật hiểu được, con mương này cũng không chắc lắm, nó được đắp từ bùn nên có hơi yếu, rất dễ bị sạt.

Thời gian cấp bách, vẫn còn ba mẫu ruộng chưa được xả nước, cho dù chỉ còn một mẫu, thì bây giờ cũng đành chịu.

Bận rộn hơn nửa canh giờ, cuối cùng cũng xử lý xong hai mẫu ruộng nước của Vương gia.

Hai người vội vội vàng vàng chạy về phía hai mẫu ruộng nước của Quý gia.

Trên đường đi, Quý An Dật nghĩ trong đầu, hôm nay ở ngoài mưa lâu như vậy, về nhà nhất định phải nấu nước gừng để uống.

Khi đến trước hai mẫu ruộng nước của Quý gia, thì bất ngờ phát hiện cả hai đều đã được xả nước, nước trong ruộng chỉ còn một nửa, không thể nào, trời mưa to như vậy, tốc độ thoát nước của ruộng có thể đuổi kịp tốc độ của mưa, thì đã không dễ dàng gì rồi.

"Ca ca." Thấy mương nước đã được xử lý, Vương Tiểu Nhị nhếch miệng vui vẻ cười.

Đây là đang muốn nói, ca ca đã giúp đỡ xả nước trong ruộng.

Hai ngày nay mưa đứt quãng nhưng không hề dừng lại, Vương Bảo Nhi trong lòng biết rõ, hôm nay trời mới tờ mờ sáng liền thức dậy.

Hắn phải ra đồng nhìn một chút, bốn mẫu ruộng nước của Tiểu Nhị hai người bận rộn sẽ khộng kịp.

Hắn vừa dậy, Quý A Cường cũng dậy theo, chưa nói cái gì, liền đội nón mặc áo tơi, khiêng cuốc dẫn đầu đi về hướng hai mẫu ruộng nước của Quý An Dật, bận rộn làm xong hai mẫu ruộng nước này, mới đi qua chỉnh lý lại bốn mẫu ruộng nước nhà mình, khi qua, Quý đại bá đã làm gần xong hai mẫu ruộng nước, ba người đều là người lão luyện, động tác lưu loát, không đến một lúc liền làm xong mọi việc.

Trên đường về, vừa lúc nhìn thấy Quý An Dật và Vương Tiểu Nhị đang đứng bên bờ ruộng của mình.

"Tiểu Nhị, Quý ca nhi." Vương Bảo Nhi bước chân đi nhanh hơn một chút, đến bên cạnh, thấy môi của Quý An Dật có chút tái xanh, nhíu nhíu mày, đưa tay sờ sờ tay hắn. "Lạnh vậy, coi chừng bị cảm lạnh đó, nhanh về nhà làm ấm người đi."

Quý An Dật hắc hắc cười. "Ca." Lại nhìn Quý A Cường ở phía sau. "A Cường ca."

"Đừng cười ngây ngô nữa, mau dẫn theo Tiểu Nhị chạy nhanh về nhà đi, hai mẫu ruộng nước bên này ta với A Cường ca sẽ nhìn cho, các ngươi chỉ cần quan tâm hai mẫu ruộng nước bên kia là được rồi." Hắn nhớ tháng năm vừa rồi, Quý ca nhi có ngã bệnh, đứa nhỏ này vẫn còn yếu, không nên để ngấm phải khí lạnh.

Quý A Cường ở bên cạnh ừ một cái.

Quả thật có chút lạnh, Quý An Dật cũng không nói gì thêm, cầm tay Vương Tiểu Nhị đi về nhà.

Vừa vào nhà, hắn liền nhanh chóng đi nhóm lửa nấu nước, tắm rửa bằng nước ấm xong, thay một bộ quần áo mới sạch sẽ, chân mang giày vải mềm mại, nấu một nồi nước gừng thơm lừng, hai người uống hai bát đầy mới dừng tay.

Ôm cái bụng căng tròn, ngồi trên ghế dựa vào tường, cả người thoải mái vô cùng.

Buổi chiều có một trận mưa nhỏ, kéo dài đến chạng vạng mới hết.

Quý An Dật thấy Vương Tiểu Nhị vác cuốc đi ra ngoài, có chút buồn bực hỏi. "Đi đâu?"

"Ra đồng." Dừng một chút, Vương Tiểu Nhị nghĩ nghĩ, một lát mới nói. "Không xả nước."

Không xả nước. . . . . .

Buổi sáng vội vội vàng xả nước trong trời mưa, bây giờ lại không xả nước? Quý An Dật không hiểu được, thấy chưa tới giờ làm cơm chiều, liền nổi lên hưng trí. "Ta cũng đi."

Đóng kỹ cửa nhà, hai người đi về hướng ruộng nước, bây giờ trời không nóng, lại mới vừa có mưa, không khí rất tươi mát, hai con chó con đều vui vẻ tung tăng chạy theo sau hai người.

Dê mẹ không bị buộc, gần đây, nó đã có thể tự lực cánh sinh, đói bụng liền tự mình đi tìm cỏ non để ăn, xong xuôi còn có thể thong thả tản bộ.

Trên đường đi, tình cờ gặp Chung tam a ma và Chung tam thúc, thấy hai người bọn họ, hai người chào hỏi. "Quý ca nhi, Vương tiểu ca."

"Chung tam a ma, Chung tam thúc." Quý An Dật cười lên tiếng, Vương Tiểu Nhị bên canh cũng nhếch miệng vui vẻ cười theo.

Hai con chó con cũng đi theo giúp vui, phát ra tiếng sủa vang dội.

Chung tam a ma thấy, nói một câu. "Hai con chó này có linh tính ghê, trông nhà rất tốt."

"Ha hả, chỉ nghịch ngợm một chút thôi." Đây chính là chỉ Tiểu Hoàng, gia hỏa này cả ngày không chịu ngồi yên, ngay cả chuột nó cũng thích bắt, không ăn, chỉ bắt để chơi, có đôi khi, còn thích hù dọa gà vịt sau nhà, dê mẹ chỉ hạ mắt, đến bắt nó lên nhà trước.

Đối với việc nhỏ này Quý An Dật cũng lười quản, hắn biết, nháo cũng không xảy ra chuyện lớn gì.

"Quý ca nhi mấy ngày nay nhìn trời chắc không thể nắng nổi, nên chắc không thể phơi nắng củ cải sợi, vậy ớt băm có cần phải làm chậm hơn không?" Ớt băm không thể so với củ cải, cắt tốn sức hơn một chút, y thường chuẩn bị trước, mỗi ngày cắt một ít, khi cần thì số lượng cũng vừa đủ.

Quý An Dật nghĩ nghĩ. "Cũng đúng. Đợi hai ngày rồi nói sau." Củ cải thật ra cũng không cần lo lắng, cho dù mùa đông cũng vẫn có, chỉ là ớt băm, hắn phải cân nhắc có nên thu ớt băm không?

Bây giờ mới tháng tám, tháng chín lấy cũng không muộn, để vào trong hầm cũng được. Kỳ thật, dùng ớt bột cũng được, có thể dự trữ tốt hơn so với ớt băm một chút.

Quý An Dật nghĩ, hỏi một câu. "Trong nhà Chung tam a ma có còn ớt bột không?"

Nếu tương cá được làm thành công, mặc kệ ớt băm hay ớt bột hắn đều cần số lượng lớn. . . . . .

"Ớt bột. Có." Dừng một chút, Chung tam a ma hỏi. "Quý ca nhi có phải định thay ớt băm thành ớt bột không?"

Quý An Dật nghe xong cười gật đầu trả lời, còn nói. "Ta thấy ớt bột dự trữ tốt hơn một chút so với ớt băm."

"Ừ, đúng là như vậy." Chung tam a ma cười đáp lại một câu. "Để ta về nhà lấy ớt bột qua cho ngươi xem."

"Được. Phiền toái Chung tam a ma."

Chung tam a ma khoát khoát tay, hai người lại hàn huyên thêm vài câu rồi vội vàng đi làm chuyện khác.

Buổi sáng trời mưa quá đột ngột, mở con mương có hơi lớn, định xả nước trong ruộng nhanh hơn, tránh để mạ bị tổn hại, buổi chiều trời mưa nhỏ dần, đến sẩm tối thì trời hết mưa, nên bây giờ phải sửa lại con mương một chút, trong ruộng không có nước, cũng không được.

Việc này nhẹ nhàng hơn so với buổi chiều, Vương Tiểu Nhị không cho vợ xuống ruộng, để cho hắn ở trên bờ ruộng ngồi ngốc, y thì tự đi bận việc.

Đem con mương của hai mẫu ruộng chỉnh lý xong, trải qua một ngày xả nước, cho dù buổi sáng trời có mưa to, thì bây giờ nước trong ruộng cũng chỉ vơi đi phân nửa.

Vội vàng hoàn thành xong mọi chuyện, hai người trở về nhà, ăn xong cơm chiều, thu dọn xong phòng bếp, cũng không tắm rửa hay dùng nước ấm ngâm chân.

Mới hơn nửa giờ dậu (5h-7h), sắc trời đã âm u, tầm nhìn cũng có chút mơ hồ.

Lúc này, Quý An Dật mới thấy, vậy mà bây giờ trời lại bắt đầu đổ mưa nhỏ, trận mưa này tuy nhỏ nhưng rất dày đặc.

Hắn nhịn không được nhíu nhíu mi, trong đầu nghĩ, chắc phải xuống ruộng xả nước nữa đây. "Ngốc tử, chúng ta lại phải xuống ruộng xả nước nữa à?"

"Không." Vương Tiểu Nhị lắc lắc đầu, nhìn vợ cười vui vẻ. "Có thể tự thoát."

Buổi chiều, khi lấp lại mương y lấp cũng không kín, vẫn chừa một lỗ hổng nhỏ, chỉ cần trời không mưa to như sáng nay, thì sẽ không có vấn đề gì.

Không cần xuống ruộng là tốt rồi, Quý An Dật nhẹ nhàng thở ra.

Bây giờ trời mưa có hơi nghiêng, không thể ngồi dưới mái hiên, hai người liền ngồi trong phòng, câu được câu không nói chuyện với nhau, đợi sắc trời hoàn toàn tối hẳn, mới đóng cửa, lên giường ngủ.

Chỉ sợ buổi chiều không chú ý mội chút liền nhiễm lạnh, Quý An Dật cố ý lấy ra một cái chăn bông.

Đêm khuya, trong lúc đang say giấc, đột nhiên, có tiếng sấm vang lên, một tia chớp xẹt ngang giữa bầu trời, gần như cùng một lúc nhất thời tiếng mưa rơi cũng to hơn vài phần.

Quý An Dật giật mình tỉnh dậy, sau đó, hắn nháy mắt phản ứng.

Ngốc tử đâu rồi?

"Ngốc tử." Trong bóng đêm, hắn hô lên, sờ soạng rời khỏi giường.

Bây giờ không có đèn điện mới đau trứng.

"Vợ." Vương Tiểu Nhị đáp lại.

Quý An Dật châm đèn, thấy Vương Tiểu Nhị đã mặc quần áo xong xuôi. "Muốn ra đồng?"

"Ừ." Vương Tiểu Nhị gật đầu đáp lời, còn nói. "Vợ. Không đi."

Ban đêm so với ban ngày càng lạnh hơn, lại không có ánh sáng, không thấy gì hết, nên đường rất khó đi.

"Đi như thế nào? Bên ngoài trời tối lắm." Quý An Dật có chút nóng nảy. Bên ngoài trời tối như mực, lại có sét, mưa còn kèm theo gió mạnh, đi như thế nào? Hơn nữa, bây giờ đường rất lầy lội dễ bị trượt.

Vương Tiểu Nhị cười cười, đem áo tơi và mũ mặc xong xuôi, liền chuẩn bị đi ra ngoài.

"Ta cũng đi." Quý An Dật vội xuống giường, nhanh chóng mặc quần áo.

"Không." Vương Tiểu Nhị xoay người, trợn tròn mắt, nói.

Đây là lần đầu tiên y tức giận.

Quý An Dật lưu loát mặc xong áo tơi và mũ, Vương Tiểu Nhị ở bên cạnh thấy, nóng nảy. "Vợ, vợ, vợ."

"Đi thôi." Quý An Dật cười cười, đem cái chụp đèn cầm lên, cẩn thận để ở trước ngực, tay kia thì lôi kéo tay Vương Tiểu Nhị đi ra ngoài.

Vương Tiểu Nhị rõ ràng vẫn chưa nguôi giận, cũng không nở nụ cười, chỉ cầm chặt lấy tay vợ, thân thể hơi hướng về phía trước, vững chắc tiêu sái.

Có ngốc tử ở trước mặt cản mưa cản gió, ngọn đèn cũng kiên định đi một đường, tuy có chậm, nhưng may là không xảy ra chuyện gì.

Trên đường, gặp hai người trong thôn cũng giống họ đang đi ra ngoài đồng xem thử, bọn họ có kinh nghiệm, đường này lại thường xuyên đi, so với ban ngày cũng không khác biệt gì, khiêng cuốc trên vai bước nhanh trong màn đêm.

Buổi sáng đã chỉnh lý sửa sang lại con mương, nhưng bây giờ lại hơi bị sụp, trong ruộng bị ứ đọng một chút nước.

Quý An Dật rọi đèn cho Vương Tiểu Nhị, Vương Tiểu Nhị ở dưới ruộng, đem con mương tu sửa lại, mở rộng lỗ hổng thêm một ít.

Vừa bận bịu ở dưới một trận, khi về đến nhà, thì có cảm giác như đã hừng đông.

Bây giờ so với ngày mùa, tựa hồ càng bận rộn mệt mỏi hơn nhiều. Làm một người nông dân giỏi quả thật không dễ dàng.

Hết chương 45.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.