Trọng Sinh Vi Tiểu Ca Nhi

Chương 78



Chương 78:

Editor: Pún.

Dưới sự trợ giúp của Lí đại phu, ba người cẩn thận trồng lại cây nhân sâm.

"Thầy của ta nói, cỏ cây thông linh tính có thể độn thổ, cũng không biết có thật hay không." Vỗ nhẹ tay lên đất, Lí đại phu cười nói một câu, đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, rồi nói tiếp. "Khe núi này ngược lại rất bí ẩn."

"Tối qua nhổ mấy cái râu của nó, ta về nhà xách một ít nước giếng lại đây tưới, cây nhân sâm này chắc không bị gì đi?"

Nếu đã biết, cây nhân sâm này muốn một ít linh thủy, nó đã cứu mạng ca và đứa nhỏ, cho nó một ít cũng không sao. Hơn nữa, Quý An Dật cũng muốn kết một cái thiện duyên, cuộc sống sau này còn dài, cây nhân sâm này thông linh tính, có thể sống thật lâu thật lâu, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, thì có thể nó lấy một vài sợi râu và vân vân, ngẫm lại chuyện này trong đầu hắn cũng kiên định hơn mọt chút.

Lí đại phu nghe thấy lời này, cười nhìn về phía cây nhân sâm nói. "Ta đoán, nó tìm các ngươi, chính là vì chuyện giếng nước này, ngươi tưới cho nó một chút, cũng là chuyện tốt, có thể kết một cái thiện duyên."

"Vậy ta trở về xách một ít nước giếng lại đây." Nói xong, Quý An Dật liền chuẩn bị đi.

Lúc xoay người, liếc mắt nhìn thì thấy cành lá của cây nhân sâm kia run run, trái phải lọang chọang. Tiểu Hoàng lăn qua lăn lại ở bãi cỏ bên cạnh, một bộ dáng rất vui vẻ, Đại Hoàng thì vui vẻ đong đưa đuôi, dê mẹ bình tĩnh gặm cỏ.

Lí đại phu đi đến bên cạnh Tiểu Hoàng ngồi chồm hổm vỗ nhẹ lưng nó. "Tiểu Hoàng đi theo giúp ta ở phía nam ngọn núi một chút được không?"

Dê mẹ đang gặm cỏ phát ra một tiếng 'mị' ngắn ngủi.

Tiểu Hoàng dụi dụi dê mẹ, gâu gâu hai tiếng với Đại Hoàng, rồi chạy nhanh về phía nam ngọn núi.

Đại Hoàng và Tiểu Hoàng đi theo Lí đại phu rồi, thẳng đến khi không nhìn thấy bóng dáng của bọn họ, Quý An Dật mới thu tầm mắt, nhìn Vương Tiểu Nhị nói. "Chúng ta cũng đi thôi."

Về đến nhà, Quý An Dật tìm một cái bình sạch sẽ, vào nhà đóng cửa lại. nhanh chóng vào không gian, múc một bình linh thủy, rồi nhanh chóng đi ra, ôm bình đi vào phòng bếp, gọi Vương Tiểu Nhị đang bận rộn phía sau nhà, hai người lại đi vào núi.

Dê mẹ vẫn còn đứng tại chỗ, không gặm cỏ mà lười biếng nằm úp sấp, thấy bọn họ lại đây, thì phát ra một tiếng 'mị' thật dài, đứng lên, đi đến bên chân Quý An Dật, dụi dụi đầu vào chân hắn.

Quý An Dật đi đến trước mặt cây nhân sâm, ngồi chồm hổm, bưng bình lên đổ một ít linh thủy.

Cây nhân sâm đang im lặng, lập tức không thành thật.

Một phiến lá nhỏ đong đưa qua lại, thậm chí còn nghịch ngợm quấn lấy cổ tay Quý An Dật, lá cây nhẹ nhàng gãi gãi mu bàn tay của hắn.

Vương Tiểu Nhị mặt không chút thay đổi tiêu sái đi đến bên cạnh vợ. "Vợ, đưa bình cho ta để ta đổ cho."

"Ừ." Quý An Dật bị cây nhân sâm gãi có hơi nhột, nghe ngốc tử nói, liền đưa bình cho y, hắn gỡ mấy phiến lá đang quấn lấy cổ tay rồi đi xa một chút.

"Đó là vợ ta. Không được quấn lấy hắn." Vương Tiểu Nhị ôm bình, đặc biệt nghiêm túc nói một câu, dừng một chút rồi nói thêm. "Không nghe lời, sẽ không cho nước giếng."

Quý An Dật đứng ở sau nhìn thấy, thì mặt mày vui vẻ hớn hở.

Tưới xong một bình linh thủy cho cây nhân sâm xong, Quý An Dật và Vương Tiểu Nhị cũng không nán lại lâu, chuẩn bị rời núi về nhà, dê mẹ chậm rãi đi theo sau hai người.

Hơn nửa canh giờ sau, Lí đại phu hái được một giỏ thuốc, thuận đường lại đây nhìn nhìn, thấy chỗ đó đã không còn bóng dáng cây nhân sâm, y liền biết, lời sư phụ nói là đúng.

Cây cỏ thông linh tính quả nhiên sẽ độn thổ.

Ra khỏi núi, Lí đại phu đi một chuyến qua Vương gia, bắt mạch cho Vương Bảo Nhi, lại nói những điều cần chú ý cho mấy người trong nhà, rồi mới quay về nhà mình.

Buổi chiều Trương tam ca nhi vào trong phòng, Lưu a ma đã tự tay dạy y, chỉ cho y cách để chăm sóc cho đứa nhỏ và người lớn, còn thêm những hạng mục cần phải chú ý.

Ngày mai ông sẽ không thể qua đây, tối đa chỉ có thể vội vàng chạy qua liếc mắt một cái, vì trong nhà ông vẫn còn một đống chuyện phải vội.

Kỳ thật Quý An Dật cũng muốn vào phòng giúp đỡ, chỉ là Lưu a ma nói bây giờ hắn còn nhỏ, không thể vào phòng sinh.

Theo lý mà nói, Trương tam ca nhi cũng không thể vào phòng sinh, Liễu Ngẫn vẫn luôn không thấy mặt, nhìn qua nhìn lại, cũng chỉ có Trương tam ca nhi là thích hợp nhất.

Ba ngày sau, mới sáng sớm Lưu a ma đã chạy qua.

Trước đó y có từng nhắc nhở, hôm nay là ngày rất quan trọng đối với cục cưng và Vương Bảo Nhi.

Mấy người Quý An Dật đều rất để tâm, mới tờ mờ sáng, đoàn người đều tỉnh, bắt nước, hầm canh gà, bận rộn đủ thứ việc.

Trương tam ca nhi và Lưu a ma ở trong phòng bận rộn.

Qua hôm nay, là Vương Bảo Nhi có thể ra khỏi phòng, ôm bé cưng ra khỏi phòng.

Phải dọn dẹp sạch sẽ một chút, tắm rửa gội đầu và vân vân.

Bận rộn suốt một buổi sáng, Vương Bảo Nhi cũng thuận thuận lợi lợi ra khỏi phòng.

Dưỡng ba ngày, bây giờ y cũng khôi phục được chút khí huyết, tinh thần nhìn khá tốt, sắc mặt có hơi trắng, ánh mắt giãn ra lộ ra niềm vui mừng.

Tiểu bảo bảo mặc một bộ quần áo nhỏ màu xanh nhạt, cánh tay nhỏ cẳng chân nhỏ thịt đô đô, mặt thì trắng nõn múp míp non mềm, vừa nhìn thấy, là đã muốn đưa tay bóp bóp vài cái, cặp mắt thì rất to, đen bóng, rất giống cậu của bé.

Ngoại trừ Lưu a ma và Trương tam ca nhi, trong phòng vẫn có mấy người lần đầu tiên thấy tiểu bảo bảo.

Thật đúng là càng nhìn càng vui mừng, nhất là tiểu bảo bảo dường như rất thích cười, thấy cái gì thú vị thì liền nở một nụ cười không răng, bé cười tâm mọi người đều ấm áp mềm mại theo.

Ngày này, ngoại trừ mấy người Quý An Dật, Lưu a ma và Lưu Tú qua đây, Quý đại bá cũng qua, Quý bá ma vẫn chưa lộ mặt lần nào vậy mà cũng qua.

Quý đại bá cho cục cưng một cái vòng bạc, mặt trên là một con heo nhỏ béo đô đô, rất đáng yêu.

Cục cưng tò mò nắm cái vòng trên cổ, nhếch miệng nở một cụ cười không răng, gương mặt bé nhỏ thịt đô đô, so với bé heo kia còn đáng yêu hơn nhiều.

Quý An Dật đeo lên tay và chân của cục cưng một cái vòng tay và vòng chân bằng bạc.

Có đồ mới, cục cưng liền không hề chú ý tới vòng cổ, tò mò vung vung tay và chân, tiếng chuông vang lên thanh thúy, bé càng cười vui vẻ.

Cục cưng quá nhỏ, vòng tay rất khéo léo, nhưng không quá tinh xảo, cũng không quá nặng, giá có hơi đắt.

Đây là tập tục ở nơi này, sau khi ra khỏi phòng cục cưng phải mang gì đó.

Nhìn tiểu ca nhi khỏe mạnh như vậy, nằm trong lòng vợ lăn qua lăn lại, tâm can Quý A Cường đều run rẩy, vội đưa tay ôm tiểu ca nhi vào lòng mình, tránh cho vợ bị tiểu mập mạp này làm mệt.

Đây là lần đầu y ôm con, tư thế rất không tự nhiên, không chỉ y ôm cảm thấy khó chịu, mà tiểu bảo bảo bảo cũng không thoải mái.

Cục cưng cười suốt, lúc này không chút khách khí oa oa khóc lớn, tuyệt không cho lão cha bé chút mặt mũi.

Trương tam ca nhi ôm lấy cục cưng từ trong lòng Quý A Cường, thuần thục dỗ hai ba cái, cục cưng lại bắt đầu nở nụ cười, tiểu gia hỏa này, khoé mắt vẫn còn nước mắt đấy.

Sau khi ăn cơm trưa, Lưu a ma mang theo Lưu Tú về nhà, bây giờ đã là tháng muời, trong nhà có đủ chuyện phải vội vàng, có thể chừa một khoảng thời gian trống đến giữa trưa, đã rất không dễ dàng rồi.

Đợi hai người đi rồi, Quý bá ma vẫn luôn không nói chuyện liền mở miệng. "Đứa nhỏ, ta sẽ chăm cho các ngươi."

"Không được." Vương Bảo Nhi lập tức phản đối. Quý A Cường tuy chậm một bước, nhưng vẫn rất kiên định lắc đầu.

Không công đưa tiểu ca nhi mập mạp cho a ma chăm, ngoảnh lại một cái không biết sẽ gầy thành thế nào.

"Các ngươi biết cái gì, chăm đứa nhỏ cần phải chú ý rất nhiều mặt, bây giờ đang là ngày mùa, hai người các ngươi mang theo một đứa nhỏ sẽ luống cuống tay chân, còn không bằng đưa cho ta, hai người các ngươi bận rộn chuyện ngòai đồng, đừng trì hõan chuyện thu hoạch." Quý bá ma nói rất đúng lý hợp tình.

Quý An Dật vừa nghe, thóang hiện một ý tưởng.

Quả nhiên không nên Quý bá ma này vào nhà.

"A ma. Vương Bảo Nhi sinh đứa nhỏ, thân thế rất yếu, Lí đại phu nói phải dưỡng thật tốt, không thể ra đồng làm việc." Sắc mặt Quý A Cường có hơi lạnh.

Y cảm thấy a ma y càng ngày càng kỳ cục.

"Vậy việc ngoài đồng ai làm? Sinh đứa nhỏ mà thôi, có cần phải chiều chuộng như vậy không, nhìn đứa nhỏ lớn lên trắng trẻo mập mạp, chắc trong lúc mang thai đã được bồi bổ không ít thứ, vậy còn yếu, yếu cái rắm, ta thấy tinh thần y rất tốt đó chứ, ba ngày này ở nhà ngủ đủ rồi, còn ở đó mà càu nhàu, mau ra đồng làm việc đi, đảm bảo hôm sau lại sinh long hoạt hổ sắc mặt hồng nhuận." Dừng một chút, Quý bá ma còn nói thêm. "Cũng không phải ta chưa từng sinh con, chút chuyện như vậy, có loại nào ta không biết."

Cuối cùng Quý đại bá cũng xem đủ cháu trai, thu tầm mắt, không nói hai lời kéo Quý bá ma còn đang chuẩn bị nói tiếp, đi nhanh ra khỏi phòng.

"Vương Bảo Nhi ngươi đừng nghe a ma nói, cố gắng dưỡng cho tốt, chuyện ngòai đồng có ta và a cha lo." Quý A Cường nghiêng đầu nói với Vương Bảo Nhi.

Vương Bảo Nhi nghe cười cười, nhận lại cục cưng trong tay Trương tam ca nhi. "Đứa nhỏ này không biết giống ai, thích cười như vậy."

Quý An Dật đứng bên cạnh nghe thấy lời này, trong lòng yên lặng nghĩ.

Đây là giống cậu bé chứ ai, khi ngốc tử còn chưa bình phục, thì ngày nào cũng nhếch miệng vui vẻ cười, cho dù đã bình phục cũng rất thích cười.

Tháng mười là tháng bận rộn nhất, mỗi ngày đều đầy chuyện phải làm, mới sáng sớm đã phải rời giường, ngoài trời tối đen mới đi ngủ, giống như con quay, vội đến chân không chạm đất.

Cũng may, một năm cũng chỉ có hai ba tháng vội như vậy, bình thuờng tuy bận bận rộn rộn, nhưng lại thoải mái hơn một chút, sẽ không căng thẳng như bây giờ.

Khỏang thời gian này mặc dù mệt mặc dù khổ, nhưng cũng thực phong phú, cảm giác thời gian trôi qua rất nhanh.

Đợi chuyện ngoài đồng làm gần xong, thì thời gian cũng đã vào tháng mười một.

Suốt một tháng, tiểu bảo bảo ăn ngon ngủ ngon, còn có thêm một nhủ danh là tiểu mập mạp.

Tên này là do Quý đại bá đặt.

Quý đại bá cũng rất vui vẻ vì mình là ông của tiểu béo, một đứa bé trắng trẻo mập mạp, lại vui vẻ, thật sự khiến cho người khác yêu thương. Cho dù tháng mười là thời điểm bận rộn, ông vẫn sẽ dành một khoảng thời gian rảnh qua đây liếc nhìn một cái.

Vào tháng mười một, nhà cũ của Vương gia phải đập đi, xây lại thành một căn nhà nhỏ ba gian.

Chuyện này, sau này khi Vương Bảo Nhi nói, Quý An Dật mới biết được.

Khi xây căn nhà ba gian nhỏ này, Quý đại bá lấy ra năm lượng bạc, nói mùa đông rất lạnh, đừng vợ y và bé cưng bị đông lạnh.

Tiểu mập mạp mới tí xíu mà có thể khiến cho a gia của bé ra tiền rồi, quả nhiên là khó lường.

Trong lúc xây nhà mới, một nhà ba người Vương Bảo Nhi liền chuyển vào Vương gia ở.

Đoàn người bận rộn xây căn nhà ba gian này mười ngày là xong, sau khi xây xong, mọi việc trong nhà đều chỉnh lý ổn thoả, Quý A Cường liền đi lên trấn trên, tết đang gần tới, y phải nắm chặt thời gian để tìm một công việc ngắn hạn để kiếm tiền.

Bây giờ là thời điểm nông nhàn, trời cũng không quá lạnh, Vương Tiểu Nhị liền dẫn Tiểu Hoàng và Đại Hoàng vào núi chơi đùa, mỗi ngày đều có thu hoạch.

Quý An Dật và Trương tam ca nhi quản lý việc trong nhà thỏa đáng, xong xuôi thì qua nhà cách vách ngồi ngốc, bình thường ngẩn người chính là một buổi chiều.

Hôm đó đông chí, trời hạ nhẹ một trận tuyết.

Mọi người trong thôn hớn hở cười nói năm sau a, lại là một năm tốt lành đây.

Trương tam ca nhi nói, rất nhanh sẽ đến tết, y muốn về nhà nhìn thử.

Dù sao đó cũng là a cha a ma y, mắt thấy đã gần đến năm mới, y vẫn muốn về nhà tẫn hiếu.

Khi nói lời này, y đang lấy quần áo mùa đông mình làm ra, để cho Quý An Dật nhìn giúp. Còn mua một ít thịt và cá, và sáu trăm sáu mươi sáu tiền đồng. Đây là những chuyện trong khả năng y có thể làm được.

Quý An Dật cũng chưa nói cái gì, chỉ nói hôm nay ngòai trời có tuyết, trên đường cẩn thận một chút.

Nhớ tới chuyện mùa đông năm trước, hắn để Đại Hoàng và Tiểu Hoàng tiễn Trương tam ca nhi, hai con chó này lăn lộn ở trong núi có thể một địch năm, thấy không có gì, nhưng vẫn có chút thực lực nhất định.

Nhìn Trương tam ca nhi mang theo đủ thứ đồ, dẫn theo hai chú chó đi xa, Quý An Dật mới đóng cửa nhà. "Aiz, lần này Trương tam ca nhi về nhà, sợ là lại tiếp tục bị ức hiếp rồi."

Vương Tiểu Nhị nghe thấy kỳ quái hỏi. "Vì sao?"

Mang nhiều đồ về nhà như vậy, lại mang theo tiền, sao lại không bị ức hiếp?

"Y chỉ cho Trương tam a ma và Trương tam a cha quần áo mùa đông, ta nghĩ, vợ của hai ca ca kia của hắn không có chuyện nói mới lạ, ngươi nghĩ xem, lần trước gặp chuyện đó, Trương tam ca nhi bị đuổi đi, có thể thấy, a ma và a cha của y sẽ không đứng về phía y, quay đầu hai người vợ của hai ca ca y lại nhắc lại, lần này y về nhà. . . . . .Aiz" Dừng một chút, Quý An Dật còn nói thêm một câu. "Cũng có thể là ta nghĩ nhiều."

Vương Tiểu Nhị nghe thấy lời này thì trầm mặc, nhìn bếp lửa đang cháy kia, mặt bình tĩnh, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Kỳ thực Quý An Dật cũng muốn chỉ điểm hai câu, chỉ là nhìn gương mặt vui vẻ của Trương tam ca nhi, y nói, Quý ca nhi ngươi nói a ma và a cha ta mặc mấy bộ quần áo mùa đông này có thể đẹp hay không? Cũng một năm rồi không gặp, không biết đã mập lên hay vẫn gầy. . . . . .

Y lải nhải nói liên miên xong, thì đưa mắt mong chờ nhìn hắn.

Muốn chỉ điểm hai câu, lời nói đã lên tới cửa miệng đành phải nuốt lại vào bụng.

Có một số việc vẫn phải tự y trải nghiệm thì y mới biết được. . . . . .

Trong lúc hắn đang ngẩn người thì mơ hồ dưới gan bàn chân truyền đến cảm giác ngưa ngứa, Quý An Dật lập tức hoàn hồn, rút chân sững người.

Cái hố lửa này là gì đây, khi nào thì lớn thành một gốc cây như thế này rồi?

Cành cây nhỏ thấy Quý An Dật nhìn về phía nó liền đong đưa cành lá của mình, dài thêm một chút dài a dài a dài a.

Cảm giác này, thật giống như chui từ dưới đất lên.

"Ngốc. ngốc, ngốc tử. . . . . ." Quý An Dật nói lắp.

Cây nhân sâm này sao lại chạy đến nhà hắn? Rõ ràng nó đang sống trong thâm sơn cùng cốc mà.

Vương Tiểu Nhị nghiêng đầu nhìn, vừa thấy thì cũng bị dọa như Quý An Dật.

Mấy sợi râu của nohân sâm giống như bị gió thổi bay, bay tới tay Quý An Dật. Ngay sau đó, cành cây nhỏ kia lại phe phẩy.

"Ngươi muốn uống nước giếng?" Nhìn sơi râu nhân sâm trong tay, Quý An Dật cũng chậm rãi bình tĩnh, hỏi một câu.

Cách một khoảng thời gian không gặp, cây nhân sâm này lại béo lên không ít, chắc gần đây trải cũng rất thoải mái.

Cành cây nhỏ không lay động, thực thần kỳ gật gật hai cái, giống như con người đang gật đầu.

"Có thể uống nước giếng, trước tiên ngươi đừng cho râu, ta cũng không biết bảo quản như thế nào, không chừng lại phá hủy dược tính của nó, trước cứ để chúng sinh trưởng trên người ngươi, khi nào ta cần ta sẽ tìm ngươi, sao ngươi có thể xuất hiện ở trong này?" Quý An Dật cảm thấy cây nhân sâm này đùa rất vui.

Lời này vừa dứt, cành cây nhỏ liền trầm xuống một chút, thật giống như bị thổ địa cắn nuốt. Ngay sau đó, ở một phía khác, lại dài ra.

Quý An Dật thấy thì trợn mắt há hốc mồm. "Đây là. . . . . ."

"Lý đại phu nói, cỏ cây có tuổi càng cao có linh tính thì có thể độn thổ, đây là độn thổ?" Vương Tiểu Nhị cũng có chút ngây người.

Lần đầu thấy chuyện này, nên hai đều cảm thấy rất thần kỳ.

Cành cây kia gật gật hai cái, như là trả lời câu hỏi của Vương Tiểu Nhị.

"Ta đi chuẩn bị nước giếng." Quý An Dật cười đứng lên, ra sau phòng bếp, sau đó trực tiếp vào phòng, đóng kỹ cửa đi vào không gian, khi đi ra, liền dọa hết hồn, chỉ thấy trên mặt đất mọc lên một gốc cây nhỏ.

Cây nhân sâm này vậy mà vào trong đây.

"Sao ngươi lại đi vào đây?" Quý An ội hỏi một câu.

Cành cây nhanh chóng dựa lại gần bên chân Quý An Dật, đong đưa qua lại.

Trong lòng Quý An Dật sinh ra một suy nghĩ lớn mật, ngồi chồm hổm xuống, nhỏ giọng hỏi. "Ngươi muốn đi vào không gian của taphải không?" Hỏi xong, hắn còn có một chút khẩn trương.

Ai ngờ cành lá rậm rạp kia lại phe phẩy trái phải.

Đây la. . . . . . "Ngươi không muốn?" Quý An Dật ngẩn người hỏi.

Cành cây lại gật gật hai cái.

Được rồi. Quý An Dật cũng không miễn cưỡng. "Đi đến phòng bếp đi, ta tưới cho ngươi linh thủy."

Được linh thủy làm dịu cây nhân sâm mỹ mỹ mãn mãn đi mất.

Quý An Dật còn đang nghĩ, cây nhân sâm sao lại không muốn đi vào không gian?

Lửa cháy trong hầm sưởi ấm cho hai người, đều đang phát ngốc.

Cây nhân sâm vừa mới rời đi lại từ dưới đất xông lên, trên cành lá kia vậy mà kéo một ít đồ vật này nọ.

"Đây là cái gì?" Quý An Dật không biết đây là món đồ chơi gì, liền đẩy đẩy đến bên cạnh Vương Tiểu Nhị.

Vương Tiểu Nhị nhìn chăm chú, sau đó nói. "Không biết."

Màu sắc ngược lại rất đẹp, màu trắng rất tinh khiết, nhìn giống như trái cây, mà vỏ bên ngòai lại rất cứng.

"Chúng ta lột cái này ra xem thử? Cây nhân sâm mang qua đây, chắc trái này là đồ tốt đi." Quý Any,ật nắm chắc trái cây trong tay lúng ta lúng túng nói xong.

Đang nói, thì thấy cây nhân sâm chui từ dưới đất lên, lần này, cành lá vẫn kéo theo một cái trái cây, nó bỏ trái cây xuống xong liền đi.

Lúc này đợi thật lâu, nó không còn xuất hiện nữa.

Quý An Dật và Vương Tiểu Nhị cầm quả nhỏ không biết làm gì cho phải.

Mắt nhìn thấy đã đến giữa trưa, họ để trái cây qua một bên, rồi bắt đầu làm cơm.

Ăn xong cơm trưa, nhàn rỗi không có việc gì hai người lại mang trái cây ra nghiên cứu, sau đó, Quý An Dật nhịn không được, lột vỏ, một cỗ mùi ngát xông vào mũi, đợi khi hắn hoàn hồn, mới phát hiện, mùi này rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ sự thèm ăn, hắn liền ăn một trái.

Cẩn thận nhớ lại một chút hương vị, có chút nhạt, lạnh lạnh, lượng nước rất đủ, sau đó, không có sau đó.

Vương Tiểu Nhị thấy vợ ăn, y cũng lột vỏ ăn luôn.

Vỏ ném vào trong lửa đốt.

Quý An Dật và Vương Tiểu Nhị hai mắt nhìn nhau, sau đó, hai người đều nở nụ cười, cười có hơi ngớ ngẩn.

Không biết sao, trong lòng hai người đều rất kiên định.

Cho dù trái cây này có xảy ra chuyện gì, thì bọn họ đều ăn, hắc hắc. . . . . .

Vốn nghĩ buổi chiều sẽ qua cách vách chơi đùa với tiểu mập mạp, nhưng xảy ra việc này, nên hai người cũng không có tâm tình, liền ngơ ngác đứng trước hố lửa canh một buổi chiều.

Kết quả, thân thể nửa điểm phản ứng cũng không có.

Quý An Dật cầm tay Vương Tiểu Nhị, cười hắc hắc. "Ta rất tốt."

"Ta cũng rất tốt." Vương Tiểu Nhị nhếch miệng vui vẻ cười theo.

Nói hết lời, hai người đồng thời nhẹ nhàng thở ra, thần kinh bị buộc chặt cả buổi chiều cuối cùng cũng được thả lỏng.

"Vợ, buổi tối ăn thịt kho tàu được không? Ta thấy sáng nay ngươi mua thịt ba chỉ." Vương Tiểu Nhị vừa nhóm lửa vừa cười nói.

Vốn buổi trưa định làm thịt kho tàu, nhưng trong đầu hắn chỉ tòan nghĩ về chuyện trái cây, nên không có tâm trạng làm cơm trưa.

"Đi. Ta chưng thêm một ít tương cá, hầm một cái bí đỏ." Quý An Dật trả về một câu, lấy nguyên liệu nấy ăn ra.

Đến bây giờ, Trương tam ca nhi vẫn chưa về. trong đầu Quý An Dật nghĩ, chắc là buổi sáng hắn nghĩ nhiều.

Nhưng không ngờ, khi bọn họ đều chuẩn bị ăn cơm, Trương tam ca nhi lại trở về, hai mắt hồng hồng, môi bị đông lạnh có hơi tím, đi đường thì cứng đơ, trông như thế này, chỉ sợ là bị đông lạnh ở bên ngoài một khoảng thời gian không ngắn.

Sao lại thế này?

Quý An Dật nhanh chóng để đũa xuống, kéo Trương tam ca nhi vẫn còn ngơ ngác sững sờ vào vào phòng bếp. "Sao thế?" Lấy một chậu nước ấm để trước mặt y. "Mau tẩy rửa đi, để lấy lại tinh thần."

Trương tam ca nhi trầm mặc rửa sạch tay và mặt.

"Đến, trước tiên ăn cơm đã, hôm nay trời lạnh đồ ăn rất dễ nguội." Quý An Dật lôi kéo Trương tam ca nhi ngồi xuống trước bàn ăn.

Trầm mặc ăn xong cơm chiều, thu dọn xong phòng bếp, Vương Tiểu Nhị xách nước ấm đi tắm rửa.

Trương tam ca nhi vẫn luôn không nói chuyện đột nhiên nói một câu. "Sau này, ta sẽ không về đó nữa." Nói xong, y liền im lặng khóc.

Gặp tình huống này, Quý An Dật cũng không biết nói gì cho phải, chỉ có thể vỗ vỗ bờ vai của y.

Trương tam ca nhi khóc một hồi, sau đó, y lau nước mắt, lăng lăng nhìn đống lửa, thanh âm có hơi khàn. "Quý ca nhi, sau này ta xem nơi này là nhà có được không?"

"Được." Quý An Dật nhanh chóng trả lời.

"May là có ngươi." Trương tam ca nhi nắm chặt tay Quý An Dật, nắm rất chặt.

Đợi cảm xúc y bình tĩnh hơn một chút, Quý An Dật mới nói. "Sau này, chúng ta sẽ sống thật tốt." Dừng một chút, hắn cố ý dời đề tài hỏi một câu. "Tiểu Hoàng và Tiểu Hoàng có nghịch ngơm không? Sao không thấy chúng theo ngươi về?"

"Sau khi Đại Hoàng và Tiểu Hoàng đưa ta đến nhà, ta liền bảo bọn chúng trở về, chúng không có trở về sao?" Trương tam ca nhi hỏi có chút khẩn trương.

Hai chú chó này, nhất là Tiểu Hoàng, y trông mà lo.

"Không a. Vẫn chưa thấy về." Nói xong, Quý An Dật còn nói một câu. "Sợ là bọn chúng lại vào núi chơi đùa rồi đó."

Trương tam ca nhi nghe, có chút lo lắng. "Hôm nay trời có tuyết, không nên chơi đùa trong núi."

Có câu vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Ngoài truyền tới tiếng chó sủa dồn dập, là thanh âm của Đại Hoàng.

"Hình như đã xảy ra chuyện gì rồi." Khó nghe được Đại Hoàng lại phát ra thanh âm như thế, Quý An Dật vội đứng lên chạy ra ngoài.

Trương tam ca nhi vội vàng chạy theo sau.

Vương Tiểu Nhị vừa tắm xong đi ra,tưh nhiên cũng nghe thấy tiếng kêu của Đại Hoàng, để thùng gỗ trên tay xuống chạy theo vợ ra ngoài.

Thấy Quý An Dật đi ra, Đại Hoàng cắn ống quần hắn kéo về hướng ngọn núi.

"Đóng kỹ cửa nhà, chúng ta đi nhìn thử." Quý An Dật nói một câu.

Trương tam ca nhi quay trở lại đóng kỹ cửa nhà, rồi vội vàng đuổi theo Quý An Dậtà Vương Tiểu Nhị chạy vào núi.

Khi chạy vào núi, thì gặp một người cũng đang hướng vào núi, đi theo sau Tiểu Hoàng là Lí đại phu.

Đây là xảy ra chuyện gì?

Mọi người vừa đi vừa nghe Lí đại phu nói chuyện. "Ta thấy trên người Tiểu Hoàng có máu, cả một người máu, ta đoán có người bị thương, đây là Tiểu Hoàng kéo ta qua nhìn thử."

Lại đi một đọan đường thật dài, tuyết rơi cả ngày, nên ngọn núi đã tích thành một tầng tuyết thật dày, đi đường hơi khó khăn.

Quý An Dật có hơi thở hổn hển, Vương Tiểu Nhị thấy vậy, trực tiếp cõng vợ lên, vững vàng đi trên tuyết.

Nằm dưới tàng cây là một người đàn ông, trên mặt có râu quai nón, thấy không rõ gương mặt, mặc kệ là tóc hay quần áo, đều có thể thấy được, người này đã thật lâu không để ý đến bản thân, trên đùi có một vết thương rất lớn, sâu đến nổi có thể thấy được xương.

Lí đại phu đắp cho y một ít thuốc đơn giản.

Trên đường về, Vương Tiểu Nhị không thể cõng vợ, mà trên lưng phải cõng một đai hán đang hôn mê.

Ngay cả Đại Hoàng và Tiểu Hoàng cũng cảm giác được, chủ nhân mất hứng.

Hết chương 78.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.