Vốn dĩ Quý An Dật đã lên kế hoạch, hai mươi tám lên trấn một chuyến, tìm hiểu tình huống của Ngụy gia.
Không ngờ, cả ngày hai mươi bảy tuyết không rơi, nửa đêm gần sáng lại bay bay vài bông tuyết nhỏ, đến sáng tuyết nhỏ lại thành lớn tuyết, hôm qua mới dọn tuyết thành một con đường nhỏ, hôm nay tuyết lại dày lên một tầng.
“Hôm nay, đừng nên lên trấn.” Trương Tam ca nhi đi theo trở về nhà, đóng cửa phòng lại, rửa sạch tay ngồi xuống cạnh hố lửa. “Lạnh lắm. Gió ngoài kia, đập vào mặt rất đau.”
Đúng lúc, Vương Tiểu Nhị bưng trấu vào nhà, nghe nói thế, y nói tiếp một câu. “Qua năm rồi lại lên trấn, ngoài trời tuyết rơi rất lớn, lễ mừng năm mới thì gần tới rồi, nên đừng ra ngoài chịu tội.”
“Ừ. Ta cũng nghĩ vậy. Cũng gần tới ba mươi tết rồi, đừng nghĩ đến mấy việc vặt vãnh này nữa, trước hết cứ vui vẻ trải qua năm nay. Ta đoán sang năm là tuyết sẽ ngừng rơi đấy, đến lúc đó chúng ta lại lên trấn.” Quý An Dật giặt sạch giẻ lau rồi phơi lên kệ bếp, rửa sạch tay xong hắn cũng ngồi xuống cạnh hố lửa.
Vương Tiểu Nhị đặt trấu phía sau đống lửa, lấy kìm gắp than đảo đảo củi trong hố lửa, lại nhìn số cá khô treo trên cao, cười nói. “Cá khô năm nay hun khói rất tốt, mùi thơm rất đậm vị.”
“Nhiều cá như vậy, nói không chừng có thể ăn đến mùa thu năm sau, chỉ cần cất giữ cẩn thận.” Trương Tam ca nhi vui vẻ cười, ánh mắt sáng ngời hữu thần.
Tạ Thất đẩy cửa vào phòng. “Nhìn khí trời hôm nay, chắc không lên trấn phải không?”
“Không lên trấn, qua năm rồi lên.” Vương Tiểu Nhị trả về một câu.
“Ngày mốt là ba mươi tết rồi.” Nói xong, Tạ Thất mang ghế đến bên cạnh Trương Tam ca nhi ngồi xuống.
Quý An Dật thấy y lấy ra cái gì đó, tò mò hỏi. “Ngươi còn biết chạm khắc?”
Cẩn thận nhìn, thì có hơi giống cây trâm gỗ.
Theo bản năng ánh mắt hắn dừng trên người Trương Tam ca nhi.
“Biết một chút. Sư phụ ta dạy.” Tạ Thất nghiêm túc bắt tay điêu khắc cây trâm gỗ, đầu cũng không ngẩng lên mà đáp lại một câu.
Vương Tiểu Nhị ở bên cạnh cười hắc hắc, vui vẻ nhìn Quý An Dật, đặc biệt hưng phấn nói. “Vợ ơi, Tạ Thất nói, đợi y làm xong cái này, sẽ dạy ta điêu khắc, năm sau ta sẽ khắc cho ngươi một cây trâm, mua ở ngoài cũng không có, chỉ có ngươi có cây trâm như vậy.”
Thật giống như một lò lửa, nóng bỏng luôn sưởi ấm lòng hắn.
Quý An Dật không biết trả lời y thế nào, chỉ cười nhìn Vương Tiểu Nhị, cười rất dịu dàng, trong ánh mắt hắn chỉ toàn hình bóng y.
Trong lòng thì nghĩ, hắn vẫn nên thành thành thật thật, nghiêm túc, theo Trương Tam ca nhi tiếp tục học thêu thùa may vá thôi.
Ngốc tử rất thích quần áo hắn may, cho dù không vừa, còn xấu đến chính hắn cũng không dám nhìn thẳng, nhưng y vẫn xem chúng như trân bảo, bộ dạng hưng phấn ấy, bây giờ nghĩ lại, ý cười trên mặt Quý An Dật lại nhiều hơn ba phần.
Đêm ba mươi, hôm nay tuyết ngừng rơi, cả bầu trời sáng ngời, ngay cả gió lạnh cũng nhỏ đi nhiều.
Ở trong phòng làm ổ nhiều ngày, cuối cùng cũng có thể ra ngoài hít thở không khí.
Hôm nay phải làm rất chuyện.
Quý An Dật và Trương Tam ca nhi đang chuẩn bị cơm trưa trong bếp, Tạ Thất và Vương Tiểu Nhị thì đang dọn dẹp bên ngoài nhà, sau khi ăn xong cơm trưa, sẽ có ngươi đến.
Vốn bọn họ định gọi ca qua đây ăn cơm, nhưng chỉ có thể nghĩ thôi, hôm nay là ba mươi tết, bọn họ phải về Quý gia ăn cơm.
Cơm trưa được nấu rất thịnh sọan, khoảng chừng mười món.
Quý An Dật phô ra tất cả bản lĩnh của mình để nấu buổi cơm trưa này.
Đương nhiên, nhờ Quý An Dật trổ tài không ngừng. Nên còn chưa tới trưa, mà trong phòng đã bay ra đừng đợt mùi thơm.
Mùi thơm này bao phủ cả Hà Khê thôn, cũng gián tiếp cho thấy, cuộc sống trong thôn rất sung túc, nên mới có đêm ba mươi tốt như vậy.
Cơm trưa của Quý gia bên này, cũng phong phú hơn bình thường một chút.
Có gà có vịt có cá có thịt còn có móng heo vân vân.
Từ sáng sớm Liễu Ngân đã thức dậy, bắt đầu bận rộn ở trong bếp.
Hai người Quý A Cường và Vương Bảo Nhi ôm tiểu mập mạp qua đây sau, Vương Bảo Nhi định vào bếp giúp, y còn không đồng ý.
Đến lúc ăn cơm trưa, ba người ngồi vào bàn, nhìn một bàn đồ ăn phong phú này, ai cũng ngây người, lăng lăng nhìn Liễu Ngân, vẻ mặt không thể tin nổi.
Đây là...... bỗng nhiên thông suốt khi về già?
Liễu Ngân mặc kệ tầm mắt ba người trong phòng, tự múc cho mình một chén lớn, bỏ đầy thịt gà canh gà, đặt trước mặt Quý A Cường. “Thừa dịp còn nóng ăn đi, nhìn ngươi hôm đó, trông cha ngươi còn trẻ hơn ngươi.” Dừng một chút, y lại nhìn Vương Bảo Nhi, hung hăng nói một câu. “Nhìn sắc mặt hắn hồng hào, tinh thần toả sáng, ăn một ít rau xanh là được, những món này......” Chiếc đũa đảo qua gà vịt bò. “Phải để cho hai cha con họ ăn, vất vả suốt một năm, cuối năm bồi bổ cho nó.”
“A ma.” Quý A Cường không biết phải nói gì cho tốt.
“Vợ không được chiều chuộng quá, sao ngươi ngốc như vậy, nhìn xem, hắn chỉ lo bản thân, tuyệt không quan tâm ngươi, mau ăn cơm của ngươi đi.” Liễu Ngân không kiên nhẫn nói, lại múc một chén đầy cho Quý Cốc.
Nhìn bát canh gà chỉ còn lại đầu gà, móng gà và một ít canh, Liễu Ngân múc tất cả vào bát mình, còn ít canh thì đổ vào chén trước mặt Vương Bảo Nhi. Miệng lại bắt đầu niệm. “Ta đã nói, không thể ra ở riêng, nhìn lại cuộc sống của các ngươi xem, sang năm thì về đây ở đi. Trước kia cuộc sống không phải rất tốt sao, tự nhiên lại dọn ra, làm đủ thứ, ồn ào thì ồn ào đi, kết quả ngươi nhìn xem, chia ra ở riêng, cũng có tốt hơn gì không. Ta chỉ biết, nhất định là do cái mầm tai họa như ngươi ở bên cạnh nói to nói nhỏ với y, chứ không sao đang êm đẹp lại đòi ra ở riêng .”
“A ma, hôm nay là ba mươi tết, nên ngươi có thể để cho ta ăn một bữa cơm ngon lành được không?” Quý A Cường đặt bát xuống, thản nhiên nói.
Kỳ thật, Liễu Ngân cũng biết hôm nay là ba mươi tết, không được mắng không được ồn ào không được cãi nhau, nếu không năm sau sẽ không may mắn, chỉ là nhìn thấy Vương Bảo Nhi, y nhìn sao cũng không vừa mắt, miệng liền nhịn không được bắt đầu mắng.
“Ta no rồi.” Nói một câu, Vương Bảo Nhi đứng lên, cầm chén đũa bỏ vào bếp, đi vào buồng trong, nhìn tiểu mập mạp ngủ say trên giường, y ôm bé con lên, hôn lên mặt bé, thở dài thật sâu.
Ăn xong cơm trưa, trong ngoài đều dọn dẹp qua một lần, lấy trái cây kẹo đường ra, dọn lên bàn.
Bốn người Quý An Dật ngồi bên cạnh hố lửa, câu được câu không tán gẫu với nhau.
“Trương Tam ca nhi, khoai lang này ngươi phơi nắng thật không tồi đâu, nhai thì rất dai, nhưng không quá cứng.” Vốn năm nay định làm phiền Chung ba a ma làm giúp, nhưng Trương Tam ca nhi nói y biết làm món này, Quý An Dật liền giao khoai lang cho y xử lý, khoai lang dẻo này, thực sự làm hắn kinh hỉ một phen.
Khoai lang trong nhà đều được phơi nắng thành khoai lang dẻo, Vương Tiểu Nhị rất thích món này, không có việc gì cũng lấy một ít ra nhai, khi đó hắn thấy nhiều khoai lang như vậy mà đều làm thành khoai lang dẻo, thì có vẻ hơi nhiều, nhưng bây giờ thì thấy có vẻ hơi thiếu.
“Sang năm lại phơi nhiều hơn một chút.” Vương Tiểu Nhị lại bắt đầu tay cầm một cục, miệng nhai một cục.
Tiểu Hoàng cũng vừa nhai xong một cục, dùng đầu đẩy đẩy chân Quý An Dật, hai mắt mong chờ nhìn hắn, rõ ràng là muốn xin thêm một cục nữa.
“Ngươi đã ăn hai cục, đây là cục cuối cùng đó.” Quý An Dật cầm một cục đưa cho nó, lại đưa một cục cho Đại Hoàng.
Không quan tâm đến ba người bên cạnh, không để ý đến mùi thơm của khoai lang dẻo, Tạ Thất vẫn tập trung khắc cây trâm gỗ trên tay.
Không còn bao nhiêu thời gian, hắn phải khắc xong cây trâm gỗ này trước khi trời tối, đưa cho Trương Tam ca nhi.
Đầu giờ Mùi, người ra vào nhà dần ít hơn.
Thôn dân thường xuyên qua đây gánh nước giếng, đều thích ngồi ở đây tán gẫu với nhau, lại nói, cả thôn cũng chỉ có nhà bọn họ và nhà thôn trường là náo nhiệt nhất, người đến người đi, chưa khi nào ngừng.
Cuối giờ Thân, sắc trời có hơi tối, phải chuẩn bị cơm chiều.
Tạ Thất tập trung tinh thần bận rộn suốt từ giờ ngọ, cuối cùng cũng khắc xong cây trâm, lúc này y liền đưa tới trước mặt Trương Tam ca nhi. “Cho ngươi. Sau này năm nào ta cũng sẽ khắc cho ngươi một cây.”
Cây trâm gỗ kia, ngay cả vụn gỗ phía trên còn chưa thổi sạch sẽ, Tạ Thất đã giống như muốn mau tống đi, hai mắt như phát sáng nhìn Trương Tam ca nhi.
Trương Tam ca nhi sửng sờ ngay tại chỗ, không biết phản ứng thế nào.
Kỳ thật, hai ngày nay y cũng đoán, cây trâm này có phải làm cho y không, không nghĩ tới, thật sự là đưa cho y.
Ngày hôm đó, Vương tiểu ca nói với Quý ca nhi: năm nào ta cũng sẽ khắc cho ngươi một cây trâm, mua ở ngoài cũng không có, chỉ có ngươi có cây trâm này.
Hắn nhớ lại khoảng thời gian hơn một năm qua, Vương tiểu ca và Quý ca nhi ở chung với nhau, nói không hâm mộ là giả, y biết tình huống của mình, có một số việc y nghĩ cũng không dám nghĩ, chỉ cần có thể sống qua ngày là y đã hài lòng rồi.
Vất vả lắm y mới chỉnh lý xong tâm trạng của mình. Tạ Thất lại đột nhiên xuất hiện..... .
“Nhận.” Thấy Trương Tam ca nhi nửa ngày không có phản ứng, Tạ Thất nhét cây trâm gỗ vào tay y.
Cây trâm gỗ kia bị Tạ Thất cầm cả buổi chiều, mặt trên vẫn còn độ ấm, Trương Tam ca nhi cảm giác tay mình như bốc cháy, trái tim y nhịn không được nhẹ nhàng run lên, y có chút không biết phải làm sao.
“Vợ, Diêu Đại và Diêu Lang đang đứng trước cửa nhà ca.” Vương Tiểu Nhị vừa hái xong cải trắng, đang định vào nhà thì thấy cách đó không xa có hai người, y vội vào bếp, ném đồ ăn vào trong thùng gỗ vội vàng đi qua nói một câu.
Quý An Dật đang xắt đồ ăn, nghe y nói thế, trong lòng thầm nghĩ một tiếng không ổn. “Đi. Chúng ta mau qua nhìn xem.”
Lúc này, hai người này đến nhà là muốn làm gì đây?
Việc này xảy ra bất ngờ, Trương Tam ca nhi cũng không quan tâm đến tâm tình của mình, vội vàng đuổi theo, Tạ Thất đóng cửa nhà rồi cũng đi theo sau.
Vừa bước tới cửa, vẫn chưa vào nhà, Quý An Dật đã nghe thấy tiếng của Diêu Lang truyền ra từ bên trong. “Quý A Cường, mùi vị gánh đá thế nào? Ngươi có tỉ mỉ kể lại cho vợ ngươi không? Ngươi phải cho hắn biết, lúc trước ta phải chịu đựng đau đớn như thế nào.”
“Ngươi yên tâm.” Quý An Dật đẩy cửa ra, bước vào, nhìn Diêu Lang, bình tĩnh nói một câu. “Ta sẽ cho ngươi biết, cái gì mới là thực sự đau đớn.”
Quả thực là khinh người quá đáng! Đã ba mươi tết mà y còn dám chạy qua đây nói những câu này, y thực nghĩ là kiếm được hơn người ta mấy đồng thì coi bản thân là vô địch thiên hạ à.