Trọng Sinh Vợ Thương Nhân

Chương 17: Nhận con nuôi



Edit: Hoàng Nghiêm

Beta: Dứa Dứa

Sáng sớm ngày mười lăm tháng giêng Chu Vũ Hàm gọi tiểu Hải dán cáo thị ở cửa nói hôm nay là ngày mười lăm nên buổi trưa bán xong sẽ không tiếp tục mở cửa bán hàng nữa. Toàn bộ súp, ai mua ba sẽ được tặng một, bán xong liền ngừng lại, xin mọi người nắm rõ thời gian khi mua hàng.

Đừng nói đến sau khi dán cáo thị ra ngoài rất nhiều người chưa tới giờ cơm trưa đã tới mua hết rồi, còn những người không mua được Chu Vũ Hàm đành nói một tiếng xin lỗi bảo bọn họ ngày mai lại đến.

Lúc chuẩn bị đóng cửa, bất ngờ có một tiểu hài tử mười hai mười ba tuổi lao tới quỳ gối trước mặt bọn họ nói: “Đại tỷ, thẩm thẩm van cầu các người cho cháu một chén súp thừa đi. Mẹ cháu không chịu được nữa rồi, cháu muốn cho người ăn một món ngon rồi đi, nếu không bắt cháu làm gì cũng được , cháu van cầu các người !” Nói xong lại dập mạnh đầu xuống đất, cái trán đã chảy máu .

Vương thị không đành lòng bèn nâng đứa trẻ dậy, Chu Vũ Hàm nhìn nó rõ ràng là mùa đông lại mặc một bộ quần áo có nhiều miếng vá, giầy đã rách hết, trên tay đều bị nứt nẻ. Chu Vũ Hàm nhìn thấy thiếu chút nữa khóc lên.

Lúc này có nhiều người chung quanh đứng nghị luận ầm ĩ, có một hai người biết rõ hoàn cảnh của nó, nói với Chu Vũ Hàm: “Tiểu nương tử, cho nó thức ăn đi! Nhìn thật đáng thương! Không có nhà để ở, nó với mẹ nó liền trú ngụ trong cái miếu đổ nát kia. Chúng ta cũng không đành lòng nhìn, cho mẹ con nó chút gì ăn đi. Haizz…!”

“Vài ngày trước nhìn thấy đứa trẻ này cõng mẹ nó đi cầu đại phu khám bệnh cho, đại phu chuẩn đoán không qua nổi mười ngày, bảo nó chuẩn bị sớm một chút!”

Vương thị nghe xong lập tức đi vào chuẩn bị súp cho nó, bảo nó mang về cho mẹ nó ăn. Chu Vũ Hàm bảo Vương thị cho nó thêm năm mươi văn tiền và một cái áo bông lớn của Chu Đại Phúc, nói với nó: “Mặc quần áo lên đi, chúng ta cũng bán súp để nuôi sống bản thân, cũng không có nhiều tiền, có mấy văn đệ cầm lấy lo liệu cho mẹ đệ.”

“Cảm ơn đại tỷ và đại nương, cháu giúp mẹ lo liệu hết mọi việc rồi sẽ trở lại làm trâu làm ngựa báo đáp các người.” Nói xong dập đầu ba cái, quay đầu lại chạy ra khỏi cửa hàng.

Mọi người xung quanh đều nói nhà họ có lòng thương người, sẽ có thiện báo.

Trên đường trở về, Chu Vũ Hàm cứ suy nghĩ về tình cảnh đáng thương của đứa bé, Tiểu Hải trước kia tuy rằng không được ăn ngon nhưng may ra vẫn nhét đầy được cái dạ dầy. Mặc dù Tiểu Hải có phần trưởng thành sớm nhưng vẫn có một chút tính tình trẻ con, mà đứa bé kia bây giờ mới có mười mấy tuổi đã gánh vác mọi việc, nếu như ở hiện đại nàng cũng không gánh vác nổi trách nhiệm này.

Tiểu Hải thì trầm mặc, nó cảm thấy nó so với vị ca ca kia hạnh phúc hơn rất nhiều, nó có cha mẹ, có tỷ tỷ, bây giờ còn được đọc sách. Trên đường đi ba người đều không nói lời nào, về đến nhà, Chu Đại Phúc thấy tâm tình bọn họ không tốt còn nghĩ rằng buôn bán không suôn sẻ .Vương thị kể câu chuyện đứa bé kia cho ông nghe, chu Đại Phúc nói nếu ngày mai nó có quay lại thì bảo nó ở lại đây luôn. Ở nhà của chúng ta, chúng ta còn có thể cho nó ăn cơm no, đi ra bến tàu làm việc, không biết đứa bé sẽ bị chèn ép thành bộ dáng gì nữa. Chu Vũ Hàm suy nghĩ cũng thấy đúng, dù sao trong tiệm đang cần người, nếu đứa bé đến liền nói nó ở lại cửa hàng.

Hôm nay là ngày mười lăm, trong thôn rất náo nhiệt. Bữa tối là nguyên tiêu, còn chưa ăn cơm xong, đã có người ở bên ngoài gọi Tiểu Hải đi ra ngoài chơi đèn, Tiểu Hải buông bát trong tay xuống, nhờ Chu Đại Phúc buộc lại cái đèn con thỏ giúp nó, xong rồi liền chạy ra ngoài chơi, người một nhà vui vẻ ăn tết nguyên tiêu. Lúc này trong thành rất náo nhiệt, mọi người trên đường đang giải câu đố đèn lồng, còn thả đèn trên sông, các chàng trai có thể nhìn thấy người trong lòng của mình. Mà ở nông thôn đâu có chỗ nào náo nhiệt như vậy, tiểu hài tử thì ra ngoài chơi, người lớn đều ở nhà làm việc.

Chu Vũ Hàm và cha mẹ đang thảo luận xem đứa bé kia thế nào rồi ? Cùng thời điểm đấy trong ngôi miếu đổ nát ở ngoài thị trấn, tiểu hài tử đang ôm thi thể của mẹ mình khóc nghẹn ngào đau đớn, nó oán hận ông trời sao lại đối xử bất công với mẹ con nó như vậy. Mẹ con nó chưa làm điều gì sai trái, mà ông trời chưa từng đối xử tốt với mẹ con nó. Mẹ bảo nó không cần oán hận, thế nhưng bảo nó làm sao không hận đây. Nó thề một ngày nào đó sẽ đoạt hết tất cả những thứ thuộc về lão ta, nó muốn hỏi người nam nhân kia tại sao ra đi mà không một lời từ biệt, lại để nữ nhân kia châm chọc và tra tấn mẹ nó. Một ngày nào đó nó sẽ trở về, sẽ khiến cho bọn họ tan cửa nát nhà.

Sáng sớm hôm sau Chu Vũ Hàm và Vương thị chuẩn bị khai trương cửa tiệm, Tiểu Hải hỏi Chu Vũ Hàm có thể đến học đường ở trong thành không, Vương phu tử năm trước có nói nên tìm thư viện tốt trong nội thành cho hắn , thư viện Lam Thiên Thư là tốt nhất, phu tử có viết một phong thư đề cử cho nó. Chu Vũ Hàm và Chu Đại Phúc thương lượng nên đưa Tiểu Hải vào trong thành, hai ngày nay đi hỏi thăm thư viện Lam Thiên Thư có thu người hay không. Vậy hai ngày nữa đợi Chu Đại Phúc vào thành sẽ cùng đi hỏi thăm xem sao.

Ba người vừa đến trước cửa đã nhìn thấy một bóng dáng ngồi xổm ở cửa , Chu Vũ Hàm và Vương thị vội vàng đem nó vào bên trong, nấu cho nó một bình nước ấm để uống cho ấm dạ dày.

Vương thị hỏi nó như thế nào rồi, nó nói một câu là mẹ nó đã ra đi. Hi vọng bọn họ có thể thu nhận nó, cho nó làm cái gì cũng được. Chu Vũ Hàm hỏi nó tên gì, trong nhà còn có người nào không, nó chỉ nói nó gọi là Lâm Nhị, cha mẹ đã mất, không có bất kì người thân nào.

Thật ra Chu Vũ Hàm có chút không tin, có điều nàng cảm thấy mỗi người đều có nỗi khổ riêng không muốn nhắc tới cho người khác biết, cho nên cũng không hỏi nữa. Cho nó mấy văn tiền bảo nó đến phòng tắm phía sau tắm rửa cho sạch sẽ, sợ nó không đồng ý liền nói vói nó ở đây tiếp đãi khách hàng phải gọn gàng, sạch sẽ.

Tiểu nhị đưa mấy món đồ tới, Chu Vũ Hàm và Vương thị bắt đầu làm việc .

Không lâu sau Lâm nhị đã trở lại, trên mặt tẩy rửa sạch sẽ lộ ra bộ dáng khôi ngô tuấn tú, Chu Vũ Hàm cảm thấy nó không phải là người đơn giản, nghĩ đến nhà mình lưu nó lại có phải là quyết định sai lầm và có thể mang tới phiền toái gì không?

Có Lâm Nhị ở đây, Chu Vũ Hàm và Vương nhị thoải mái hơn rất nhiều, chuyện gì nó cũng đều tranh làm. Có một lần nàng nhìn thấy nó vụng trộm xem sách của Tiểu Hải. Tiểu Hải là một hài tử rất chăm chỉ mặc dù là lễ mừng năm mới vẫn đến nhà chính luyện tập hai giờ viết chữ mỗi ngày, còn làm bài văn. Học xong mới có thể đi ngủ, thế nhưng nó (Lâm Nhị) chờ ban đêm khi Tiểu Hải học xong, vụng trộm ngồi xổm bên ánh lửa xem sách.

Nàng cảm thấy không thể để nó ở cửa hàng mãi được, nếu không thì để nó và Tiểu Hải đi thư viện đọc sách, ngày mai sẽ đi thư viện hỏi thử xem.

Đến buổi sáng, nàng bảo Chu Đại Phúc ở lại đây không về nhà nữa. Hai người mang Tiểu Hải và Lâm Nhị đến thư viện Lam Thiên Thư. Phu tử trong thư viện thấy thư đề cử của Vương phu tử liền kiểm tra bọn nó một phen, choTiểu Hải vào lớp sơ cấp vừa bắt đầu vào học đường không bao lâu, thông thường là những hài tử bảy tám tuổi. Tiểu Hải là hài tử lớn tuổi nhất,chỉ có điều có thân hình nhỏ nên cũng không dễ nhận ra.

Ở lớp sơ cấp nhất định phải ở lại trong thư viện cho phu tử quản giáo, chờ lên lớp trung cấp và thượng cấp thì không cần ở lại nữa. Bởi vì hài tử nhỏ tuổi cần phải dạy dỗ thường xuyên, hài tử lớn tuổi thì không cần. Cũng vì có những hài tử ở lớp trung cấp và thượng cấp đã thành thân rồi, cũng không thể không cho những học trò đấy về nhà được.

Một tháng nộp ba lượng bạc, bao gồm tiền sách vở và ăn ở. Chu Vũ Hàm nghĩ thầm may mà tiền nộp một tháng cũng không nhiều lắm, bằng không thì nộp phí một lần cũng không nổi ! Nàng lập tức đưa ngay ba lượng.

Nàng lại hỏi phu tử có thể nhận thêm Lâm Nhị hay không, trên đường tới đây Chu Vũ Hàm nói với Chu Đại Phúc về việc muốn đưa nó đến thư viện, ngoài ý muốn là Chu Đại Phúc cũng đồng ý giúp đỡ! Lâm Nhị lắp bắp nói mình không biết chữ, Chu Vũ Hàm lại nói biết rõ bí mật trong lòng nó, không muốn bức nó nói, nhưng nói nếu nó có thù hận muốn báo thù thì nó phải có năng lực lớn mạnh, tiền này coi như tỷ cho đệ mượn, về sau trả lại gấp đôi là được rồi. Lâm Nhị suy nghĩ một chút cũng đúng nếu muốn báo thù phải có thực lực, vốn hắn muốn buôn bán, nhưng mà Chu Vũ Hàm nói trúng lòng của nó, đọc sách sẽ càng có cơ hội lớn hơn.

Lâm Nhị đồng ý cách làm của nàng rồi để cho phu tử kiểm tra một phen, khen ngợi học vấn có chút tiến bộ. Chữ viết có khí phách, cứng cỏi chỉ sợ có người luyện cả đời cũng không ra, cẩn thận gọt giũa chắc chắn sẽ thành người tài. Liền đưa nó vào lớp trung cấp, học nửa năm nữa, cũng có thể tham gia thi hương rồi. Học phí nộp hai mươi hai lượng bạc. Nộp học phí xong thì các khoản tiền lời trong mấy tháng nay cũng hết sạch, lúc trở về đoán chừng Vương thị sẽ cằn nhằn một hồi đấy.

Về đến nhà quả nhiên nghe Vương thị lảm nhảm một hồi, nghe được phải trả cho Lâm Nhị hai mươi hai lượng bạc, thiếu chút nữa Vương thị nhảy dựng lên. Bất quá đã giao tiền xong biết phải làm sao bây giờ ! Lâm Nhị đột nhiên quỳ xuống trước mặt Chu Đại Phúc và Vương thị, thề sau này sẽ coi bọn họ như cha mẹ ruột mà phụng dưỡng, nếu không mình đã uổng công làm người. Vương thị nghe xong hai mắt đẫm lệ rưng rưng kêu hai tiếng hài tử ngoan, Chu Đại Phúc có vẻ bình bĩnh hơn, chỉ nhẹ gật đầu.

Buổi tối Tiêu chưởng quỹ đến quán còn dẫn theo một người tới, nói với Chu Vũ Hàm đây là đại phu, hiểu được dược thiện ( các vị thuốc ), ông sẽ chỉ cho mọi người biết cách làm dược thiện như thế nào. Ngày mai bọn họ có thể mời đại phu đi mua nguyên liệu cùng bọn họ, sau đó giao cho bọn họ. Chu Vũ Hàm không ngớt nói lời cám ơn, lại cùng đại phu nói: “Đại phu, trước tiên chúng ta nói đến vấn đề tiền lương đi , chúng tôi chia cho ngài một phần lợi nhuận trong phần bán súp dược liệu, ngài cảm thấy thế nào!”

“Tiểu nương tử, tuy ta cho rằng mỗi người đều yêu tiền tài, bất quá món lời nhỏ của các ngươi ta cũng không để ở trong lòng. Ta chỉ là đáp ứng một vị bằng hữu yêu cầu đến giúp đỡ các ngươi, đem sự hiểu biết của ta dạy cho mọi người là được rồi.” Đại phu nói với Chu Vũ Hàm.

Chu Vũ Hàm cảm thấy tâm tư của mình đã bị ông nhìn thấu, có chút ngượng ngùng. Nàng trực tiếp nói lời cảm ơn với đại phu, lại nhắn đại phu nói lời cảm tạ của mình đến vị bằng hữu kia của đại phu. Rồi lại nói lời cảm ơn với Triệu chưởng quỹ.

Thật ra thì ngay hôm sau khi Chu Vũ Hàm tìm Triệu chưởng quỹ, ông đến truyền tin cho Tam thiếu gia, nói một nhà Chu Vũ Hàm mở tiệm bán món canh súp, còn muốn bán dược thiện, muốn tìm một người hiểu dược thiện chỉ giáo cho bọn họ. Thư gửi vài ngày không có tin tức, mấy hôm sau Tam thiếu gia hồi âm nói hai ngày trước lão gia có giao cho hắn một công việc quan trọng nên chậm trễ, ngài đã tìm được đại phu hiểu rõ được dược thiện, hiện đang ở trên đường đi tới đây.

Đoán chừng ngày mai sẽ tới, lại để cho ông chờ. Kết quả là buổi trưa đại phu đã tìm tới, Triệu chưởng quầy liền dẫn tới đây. Nói sáng mai bọn họ đến khách điếm Diệp Lai gặp mặt, vì đại phu sẽ trọ ở đó. Bàn giao nhắn nhủ hết thảy, trước khi đi ông nói năm nay Chu Đại Phúc mở cửa hàng cũng bận rộn nên không cần đi đưa thức ăn rồi. Chu Đại Phúc liên tục nói cảm ơn với Triệu chưởng quầy .

Buổi tuối Chu Đại Phúc nói với Chu Vũ Hàm chúng ta có thể sống tốt như vậy phải đa tạ Triệu chưởng quỹ thật nhiều . Nếu không có Triệu chưởng quỹ giúp đỡ sợ là Tiểu Hải cũng không được đọc sách, lại càng không có thêm một người con nuôi. Chu Vũ Hàm thầm nghĩ không phải cảm tạ Triệu chưởng quỹ mà phải cảm tạ con gái của người, là sự thông minh của nàng đã giúp nhà chúng ta làm giàu đấy. (Lời ed : cảm thấy một sự yy không hề nhẹ ở đây…^^ )

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.