Hôm sau Chu Vũ Hàm theo thói quen thức dậy sớm, còn mơ màng cho rằng mình vẫn còn đang ở nhà, sau lại cảm thấy cả người đau nhức mới nghĩ ra bản thân đã xuất giá, trở thành vợ người ta. Nghiêng mặt sang nhìn người nam nhân nằm bên cạnh, lông mày của hắn gọn gàng giống như đã được tỉa qua, rất đồng nhất. Lông mi rất dài, sống mũi thẳng, môi tương đối dày. Chu Vũ Hàm cảm thấy hắn như vậy rất có sức hấp dẫn mặc dù có hơi đen. Thật ra thì suy nghĩ một chút cũng biết mỗi ngày hắn chạy tới chạy lui làm sao có thể không đen chứ!
Nhìn một lát chợt thấy Tưởng Văn mở mắt ra, Chu Vũ Hàm có chút lúng túng lùi vào bên trong một khoảng, miệng còn thúc giục:
"Tướng công, không còn sớm nữa tranh thủ thời gian rời giường đi! Thiếp còn phải dậy làm bữa sáng."
Tưởng Văn thấy nương tử mình như vậy lại cảm thấy rất thú vị muốn trêu chọc một chút, lập tức ôm nàng vào trong ngực giả bộ muốn hôn, Chu Vũ Hàm ngay tức khắc che miệng nói không được, cứ nằm ỳ trên giường sẽ bị Tiểu Võ chê cười. Tưởng Văn nhìn một chút, quả thật không còn sớm, cũng không trêu nương tử mình nữa liền để cho nàng rời giường.
Chu Vũ Hàm ngồi trước bàn trang điểm nhìn gương đồng tự búi tóc lên, tóc mái chải xéo sang một bên, đây là kiểu tóc của phụ nhân đã có chồng, ở nhà Vương thị đã từng dạy nàng nhưng bà cũng chỉ biết chải mấy kiểu đơn giản.
Đến khi nàng thu thập xong liền xuống phòng bếp làm bữa sáng. Tưởng Võ đã ngồi ở trong sân đọc sách. Chu Vũ Hàm nghĩ mọi người ai cũng khen nó học tốt, nhưng lại không biết rằng nó ở sau lưng đã phải nỗ lực chăm chỉ rất nhiều. Nàng dọn thức ăn lên bàn xong thì ra gọi hai huynh đệ vào ăn cơm, trên bàn ăn Tưởng Võ khen tẩu tử (chị dâu) làm bữa sáng ăn rất ngon, sau này không cần ăn cơm đại ca nấu nữa. Bữa cơm đầu tiên ở nhà họ Tưởng của Chu Vũ Hàm kết thúc trong sự vui vẻ, cơm nước xong sau đó Tưởng Võ phải đến học đường, mà Tưởng Văn cũng muốn đi ra ngoài buôn bán, chung quy cũng là miệng ăn núi lở thôi! Chu Vũ Hàm chỉ có thể ở nhà làm bà chủ gia đình.
Nàng quét dọn nhà cửa từ trong ra ngoài một lần, lại mang quần áo bẩn của hai huynh đệ đi giặt sạch, lúc giặt thấy không ít chỗ bị sờn rách, chờ quần áo khô đem chỗ bị hỏng vá lại. Quần áo của Tưởng Văn ở chỗ bả vai bị mài mòn rất nhiều còn Tưởng Võ lại bị mòn ở chỗ ống tay áo.
Đến lúc làm xong việc đã đến giờ cơm trưa, nghĩ cơm nước xong phải đến nhà Nhị thúc, mẹ nàng nói sau này có chuyện gì không biết nhất định phải thỉnh giáo Nhị thẩm, bây giờ phải giữ quan hệ thật tốt.
Chuẩn bị một vài thứ mang đến nhà Nhị thúc đưa cho bọn trẻ nhà thúc ấy, Chu Vũ Hàm nghe Vương thị nói nhà Nhị thúc có nhiều trẻ con, có hai người con trai, hai người con gái. Con trai lớn Tưởng Vũ đã thành thân sinh được một cô con gái cũng đã hai tuổi, con thứ hai Tưởng Phong vẫn chưa thành thân, còn hai cô út còn tương đối nhỏ tuổi.
Đi tới cửa nhà Nhị thúc gọi một tiếng, chỉ thấy một thiếu phụ đi ra, thoạt nhìn tuổi cũng xấp xỉ so với nàng, đoán chừng là con dâu lớn nhà Nhị thúc, bởi vì con trai thứ còn chưa cưới!
“ Đại tẩu, sao tẩu lại tới đây? Mau vào đi.”
Nàng dâu của Tưởng Vũ nhanh chóng đưa Chu Vũ Hàm vào nhà rồi gọi Nhị thẩm. Nhị thẩm dẫn theo tôn nữ (cháu gái) đi ra, nói với bé gái:
"Nữu Nữu mau gọi Đại bá mẫu nào!"
Nữu Nữu ngượng ngùng gọi một tiếng Đại bá mẫu, Chu Vũ Hàm vừa cười vừa lấy ra một khóa bình an cho bé, Nhị thẩm vừa nhìn thấy ước chừng phải đến ba trăm văn liền lập tức nói:
"Nương tử Đại lang à, cái này không thể được, nó cũng không ít tiền đâu! Chúng ta cũng không thể nhận."
"Không có chuyện gì đâu, cho tiểu hài tử đeo, không đáng giá bao nhiêu tiền. Thẩm đừng khách khí." Chu Vũ Hàm nói xong liền đem khóa bình an nhỏ đeo vào cổ của bé gái.
Lúc này hai người con gái Tưởng Hạnh, Tưởng Mật nhà Nhị thẩm cùng đi ra, hai người cũng gọi một tiếng đại tẩu.
Chu Vũ Hàm tặng mỗi người một bông hoa cài đầu. Hai nữ hài tử cao hứng lập tức vào trong phòng đeo lên nhìn xem có đẹp hay không, Chu Vũ Hàm có thể lý giải được tâm lý tiểu cô nương mới mười một mười hai tuổi đều là thích chưng diện.
Nhị thẩm thì nghĩ ngày thường trong nhà cũng không có tiền mua cho các con, nếu không sẽ mắng mấy đứa không có lễ phép rồi, hơn nữa Chu Vũ Hàm cũng không phải người ngoài. Sau Chu Vũ Hàm đưa cho Nhị thẩm một ít vải vóc, cũng không đưa cái gì cho Nhị thúc, Tưởng Tam Lang và Tưởng Tứ Lang. Ở nơi này không thể tặng đồ lung tung cho nam nhân, không thì sẽ bị người ngoài chỉ trích.
Chu Vũ Hàm cùng Nhị thẩm và con dâu trưởng tên Vương Nam ngồi ở chỗ kia trò chuyện chút việc nhà, Nhị thẩm nói cho nàng biết Tưởng Văn và Tưởng Võ thích ăn món ăn gì, hai người có thói quen nào. Mà Vương Nam thì nói cho nàng những nơi nào cần phải chú ý nhiều, Chu Vũ Hàm cảm thấy Vương Nam là người cũng không tệ lắm.
Một lát sau Chu Vũ Hàm hỏi xin ít hạt giống, lúc sáng nàng dọn dẹp thấy vườn rau phía sau hậu viện để trống một thời gian rồi, nghĩ muốn trồng một ít rau để ăn. Lại nói mẹ nàng có cho mấy con gà con, định đem thả ở chỗ đất trống phía trên.
Nhị thẩm nghe vậy nói Đại Lang bọn họ đã lâu lắm rồi không trồng rau vì trong nhà không có người trông nom. Hiện tại có nàng cũng có thể làm mấy món ăn, chờ buổi tối bà nhổ ít mầm non đưa qua cho nàng.
Mấy người nói chuyện phiếm một lúc , Chu Vũ Hàm thấy sắc trời đã muộn, phải về nhà nấu cơm liền cáo từ ra về. Nhị thẩm thấy cũng không còn sớm thì không giữ người ở lại nữa, nhà mình cũng nên làm đồ ăn, bằng không mấy nam nhân ra ruộng trở về lại không kịp ăn cơm.
Về nhà Chu Vũ Hàm đem mấy món còn dư lại của ngày hôm qua nấu thành một món thập cẩm, lại thấy cơm còn có mấy miếng cháy, như vậy ăn cùng sẽ tạo ra một hương vị đặc biệt.
Tưởng Võ vừa trở về đến gần phòng bếp liền ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, nghĩ lại chính mình lâu rồi chưa ăn món gì ngon. Tuy rằng không so đo phải ăn thật ngon mới tốt nhưng nghĩ đến ăn ngon ai mà không cao hứng chứ.
Chu Vũ Hàm thấy Tưởng Võ đã trở lại, nhờ đệ ấy mang đồ ăn để lên bàn còn nàng ở lại nấu thêm canh nữa là xong rồi. Tối hôm nay có món thập cẩm cùng một ít rau xanh và canh trứng. Hai người đợi một lúc thì Tưởng Văn trở lại, Tưởng Văn nghĩ hôm nay không cần vội vã trở về nấu cơm thì có thể kiếm thêm một ít tiền, liền trì hoãn một chút. Chu Vũ Hàm ăn một ít còn lại hai người đem miếng cơm cháy cùng món thập cẩm ăn hết toàn bộ, ăn xong hai huynh đệ ở trong lòng than một tiếng quá sung sướng.
Buổi tối Chu Vũ Hàm ngồi ở trên giường đem quần áo ban ngày đã phơi khô may lại một chút, toàn bộ quần áo của Tưởng Văn bỏ thêm mấy tầng lót thật dày ở bên trong vai, như vậy bả vai sẽ không đau nữa, còn khâu cho hắn một miếng nhỏ ở giữa giúp giảm bớt áp lực. Ngày hôm qua nàng đụng đến hai bả vai hắn đều thấy có một tầng vết chai rất dày, phỏng chừng chính là lý do này mới sờn nhiều như vậy. Còn Tưởng Võ thì tay áo bên ngoài của nó khâu nhiều thêm một đường chỉ.
Đợi đến lúc Tưởng Văn vào phòng thì đem quần áo đã làm xong nhờ hắn đưa cho Tưởng Võ, Tưởng Văn ghen hỏi:
“Sao lại không có của ta? Nương tử, nàng thật bất công!”
Chu Vũ Hàm cười nói hắn lòng dạ hẹp hòi, lại lấy ra một bộ đã sửa xong đưa cho hắn.
Tưởng Văn chậm rãi vuốt quần áo nghĩ đến bao nhiêu năm nay không có người nào giúp hắn may một bộ quần áo, hình như là sau khi nương hắn mất. Sờ xong Tưởng Văn liền đem bộ quần áo bỏ vào phía dưới đáy hòm, đến tận nhiều năm về sau vẫn còn giữ được như cũ.
Chu Vũ Hàm nói với Tưởng Văn chuyện hôm nay đi nhà Nhị thúc, hắn nói thời gian rảnh không có việc gì đi chơi cũng tốt. Chu Vũ Hàm còn nói muốn đem mảnh vường sau hậu viện trồng ít rau ăn, nuôi ít gà. Tưởng Văn nói mấy ngày nữa hắn có thời gian sẽ sửa chuồng gà.
Một lúc sau Tưởng Văn lấy từ trong ngăn tủ bên cạnh ra hai mươi lượng bạc đưa cho nàng giữ, Chu Vũ Hàm không nghĩ tới hắn tin tưởng nàng như vậy, cư nhiên đem toàn bộ gia sản giao toàn bộ cho nàng. Hai người lại nói một hồi về những dự định trước mắt, Tưởng Văn nói nàng đừng khâu quần áo nữa, vẫn còn nhiều quần áo để mặc, hơn nữa khâu trời quá tối không tốt đối với đôi mắt, không thì ngày mai lại làm. Chu Vũ Hàm đơn giản tin lời nói của hắn, kết quả bị ép buộc đến nửa đêm.
Sáng sớm hôm sau nàng lại giống như hôm trước, thức dậy thấy cả người đau đớn, mà người nằm bên cạnh đã dậy từ lâu. Sau khi trang điểm xong nàng liền đến hậu viện thấy hắn đang xới đất, đã được một khoảnh lớn. Hắn tranh thủ thời gian dừng lại nghỉ ngơi một lúc, Tưởng Văn nói không có việc gì, hai ngày nay cố thêm một chút là có thể trồng rau. Nói xong tiếp tục làm đến khi Chu Vũ Hàm gọi về ăn điểm tâm hắn mới dừng lại.
Ngày hôm qua là Chu Vũ Hàm tự mình giặt quần áo ở nhà, sau này Tưởng Văn nói với nàng chỗ hai bên bờ sông giặt đồ dễ dàng hơn. Nàng nghĩ bây giờ thời tiết nắng ráo liền đem chăn của Tưởng Võ ra phơi, cũng thuận tiện mang vỏ chăn đi giặt sạch. Ở nhà cũng giặt không sạch sẽ được, như vậy liền đến bờ sông giặt đi. Chu Vũ Hàm đến nơi thấy lúc này đã có không ít người, mọi người vừa nhìn thấy nàng đều rất nhiệt tình. Trong đó có một người gần Chu Vũ Hàm nói:
“Nàng dâu nhà Tưởng Văn à, đến nơi này giặt cùng đi.”
“Cám ơn đại tỷ”. Nói xong cũng cầm chậu đi tới.
“Nhà ta là Lí gia sát vách nhà muội, muội cứ gọi ta một tiếng Hoa Lan tỷ là được, người kia là nàng dâu lớn nhà Trương gia ở đầu thôn, nàng ấy là Đào Tử tỷ, còn kia là nàng dâu nhà lão nhị gọi Khiếu Tĩnh tỷ...’’
Vị đại tỷ này hảo tâm giới thiệu mọi người cho Chu Vũ Hàm biết, nàng cũng không kiểu cách, theo thứ tự chào một tiếng, xem người nào nhỏ tuổi thì gọi muội muội, lớn tuổi giống nhau đều kêu tỷ tỷ.
Mọi người cùng nhau nói chuyện một hồi đều rất thích nàng dâu mới này, vui vẻ khiến người khác yêu thích, đặc biệt lúc cười làm cho người ta cảm thấy thật thoải mái. Đợi đến lúc giặt xong đồ, Chu Vũ Hàm và Hoa Lan tỷ trở về cùng nhau, trên đường đi Hoa Lan tỷ để cho nàng về nhà phơi quần áo trước, nếu muốn thêu thùa may vá thì phải đi đến đầu thôn, mọi người đều ở nơi đó vừa làm vừa nói chuyện phiếm.
Chu Vũ Hàm gật đầu đồng ý về nhà đem vỏ chăn ra phơi, lại cầm đôi giày đi đến đầu thôn. Đã có không ít nàng dâu ở nơi đó biết nàng lại giúp đỡ giới thiệu với mọi người một chút, Chu Vũ Hàm coi như là đã dung nhập với những phụ nhân ở thôn này. Chẳng qua thời tiết này hơi lạnh, hiện tại tuy không lạnh lắm nhưng có đôi khi gió thổi lên vẫn thấy lành lạnh.
Chẳng qua mọi người tám chuyện, dần dần cũng không còn thấy lạnh nữa. Chu Vũ Hàm nghe các nàng ấy nói nào là nhà ai có mẹ chồng cùng con dâu lại ầm ĩ lên, thiếu chút nữa là đánh nhau, còn nói nàng dâu nhà nào thật lâu cũng không thấy có thai uống thuốc gì đó lập tức có, cái này thật đúng là có không ít người đến hỏi thăm đấy!
Chu Vũ Hàm nghe xong cảm thấy rất thú vị, bỗng nhiên không biết ai đem bát quái chuyển tới trên người nàng, có người hỏi:
“Ta nghe người trong thôn nói năm nay nhà muội làm ăn buôn bán kiếm được rất nhiều tiền phải không?”
Chu Vũ Hàm nghe xong chỉ cười cười cũng không trả lời, những người khác nghe xong cũng lập tức hỏi theo phát tài như thế nào, kiếm được nhiều hay ít. Nàng chỉ nói một câu là ở trong thành làm việc kiếm sống, cũng không được bao nhiêu tiền. Rõ ràng mọi người đối với câu trả lời của nàng cũng không vừa lòng nhưng qua một lúc lại chuyển sang đề tài khác, Chu Vũ Hàm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tiếp theo cũng yên tâm khâu đế giày, nàng thấy đế giày của Tưởng Văn đặc biệt nhanh mòn liền nghĩ khâu cho hắn cái đế kép thật dày, đi cũng thoải mái hơn.
Đến giờ cơm ai cũng nhao nhao về nhà, Chu Vũ Hàm làm hết việc buổi chiều thì quyết định lần sau yên tâm ở nhà không đến đây nữa, bởi vì nàng cũng không muốn dẫn lửa thiêu thân!