Trọng Sinh Võng Duyên Chi Tiên Thanh Đoạt Nhân

Chương 2: Tình đoạn hồn diệt



Rey Charles Duke, 26 tuổi, là một con lai, thân cao 1m82, có bằng tiến sĩ ngành Kinh tế tài chính đại học Oxford. Rey có một mái tóc vàng bồng bềnh cùng một mắt xanh biếc mê người, vẻ ngoài Tây phương lại có ngũ quan tinh xảo tinh tế đặc chất Phương Đông, nói tóm lại, đây là thiếu niên trẻ tuổi đẹp rạng ngời lại có tiền đồ vô cùng tốt.

Sặc, gia cảnh cũng không tồi đâu, nhìn cái biệt thự ba tầng nho nhỏ ở ven biển có cảnh view cực đẹp mà gã đang ở đi, Mục Thụy thật sự muốn thở dài tiếc thương có cậu nhóc còn trẻ tuổi mà bị mất đi linh hồn này a.

Rey gần như đáp ứng được tất cả nguyện vọng mà Mục Thụy ước ao, tướng mạo xinh đẹp, thông minh sắc sảo, thân thể khỏe mạnh, có người nhà yêu thương cậu, cuộc sống lại không cần phiền não lo lắng nghĩ cách sinh nhai. Mục Thụy thật nghĩ không ra vì cái lý do gì mà cậu thanh niên này lại muốn đi tự sát.

Rey uống thuốc ngủ tự sát, Mục Thụy vừa tỉnh lại đã biết. Đây là vài đoạn ký ức ngắn ngủi của chủ nhân thân thể này cấp cho Mục Thụy. 18 tuổi được người nhà tổ chức party chúc mừng. 26 tuổi tự hào nhận tấm bằng tiến sĩ. Một gã da trắng đẹp trai cao lớn hung hăng tát thẳng vào mặt Rey, còn bồi thêm một câu “Rey, cậu quả là tên đồng tính ghê tởm!”. Thống khổ, quyết định nốc cả một lọ thuốc ngủ, nằm trên giường chảy nước mắt tuyệt vọng chờ thần chết mang đi…..

Mục Thụy giống như người ngoài đứng xem từng mảnh ký ức nho nhỏ đứt quãng Rey lưu lại cho gã, không thể tin được Rey lại có hai người cha đã kết hôn hợp pháp, lại thương tiếc thay cho Rey vì đã trót thầm mến một thằng đàn ông mười năm lại bị hắn ở trước mặt mọi người cự tuyệt, biết được Rey tuy sinh sống ở Pháp nhưng quốc tịch vẫn là Z…..

Quả là đứa nhỏ bề ngoài thì kiên cường nhưng nội tâm lại yếu ớt a. Mục Thụy thở dài thương tiếc, thanh niên này thật là tội gì phải tự sát vì bị thất tình chứ. Nếu kiếp trước bản thân gã có điều kiện như Rey, làm sao có thể bị người ta lừa gạt bị người ta khinh thường, làm sao lại gặp được một cô ả xấu xa ở trên mạng, lừa mình dối người, làm sao có thể đã gần 40 mà còn chưa có được một mảnh tình vắt vai….

Sặc, hình như bản thân gã cũng không có tư cách khinh bỉ chủ nhân của cái thân thể này a. Tuy Mục Thụy tối đó quả là bị đả kích trầm trọng uống rượu điên cuồng nhằm trốn tránh sự thật tàn khốc, nhưng gã hoàn toàn không muốn buông tha sinh mệnh a. Chỉ là bởi vì bị trúng độc cồn nên mới bỏ mình mà thôi, người khác nhìn thấy chắc chắn sẽ bị hiểu nhầm là thất tình tự tử. Ngày hôm sau tỉnh lại, Mục Thụy lập tức gọi một cuộc điện thoại đường dài đến công ty thì nghe được tin đã được tổ chức tang lễ, di thể đã được hỏa táng. Gã chỉ có thể thở dài một tiếng.

Nếu đã quay về không được nữa, thôi thì cứ dùng thân phận của Rey mà sống đi.

“Con yêu, đừng ngoài ngoài ban công lâu như vậy, coi chừng bị cảm lạnh. Ba có nướng pizza, cùng nhau ăn đi.” Một giọng nam ôn nhu thuần hậu ở dưới lầu vang lên, là tiếng Pháp, có thể nói lưu loát tiếng Pháp và tiếng Ý là món quà nho nhỏ Rey dành tặng cho Mục Thụy.

“Ừ, Lucas, con xuống ngay.” Mục Thụy học theo khẩu khí của Rey đáp lại, bưng trà cụ trở vào phòng, đi xuống lầu.

Lucas là mẹ kế hiện tại, hay là cha dượng ta?!…….

Gọi là “ba” chắc được đi ha?

Sau khi cha ruột ly dị với người mẹ Trung Quốc của mình, hắn bay qua Pháp giải sầu thì gặp được người này, một tên hồn nhiên có hương vị ngọt ngào giống như bánh nướng trái cây. Hai người nhanh chóng rơi vào bể tình kết tóc se duyên, cùng nhau nuôi nấng Rey khôn lớn.

Tuy Mục Thụy là ông chú 38 tuổi không có bao nhiêu kiến thức, nhưng tư tưởng cũng không lạc hậu. Gã ở trên mạng vui đùa rất high lại có bản tính muộn tao, nhưng đến khi biết được mình có hai người cha đồng tính vẫn là bị sốc đến đơ người, trên đời này thật sự có nam nam kết hôn a! Khụ khụ, ra vẻ cái gì, chủ nhân thân thể này cùng là một tên đồng tính thôi, quả nhiên mình không có tư cách nói người khác…..

“Con yêu, đến nếm thử xem, ba có cho hải sản vào pizza, thấy thế nào?” Lúc Lucas lấy ba Rey chỉ mới 21 tuổi. Tuy rằng hiện tại đã gần 43, nhưng được bảo dưỡng cực tốt, thoạt nhìn chỉ mới như 30 tuổi có hương vị nam nhân thành thục mà thôi.

“Ân, ăn ngon lắm. Lucas, ba thật quá tuyệt vời.” Nói thật, ăn đồ ăn của nước Z hơn ba mươi năm, Mục Thụy mấy ngày nay lại bị buộc phải ăn đồ ăn tiêu chuẩn Anh Quốc đến phát điên rồi. Gã nhớ nhung hoài niệm cơm trắng và rau xào. Nhưng vì không muốn để người nhà hiện tại của mình phải lo lắng, Mục Thụy vẫn giả bộ cực kỳ hưởng thụ mùi vị mấy món ăn này. Mục Thụy kiếp trước là một người đặc biệt quý trọng tình cảm gia đình, mặc dù hiện tại những người thân này là của Rey, không phải của gã.

Quả nhiên, gã là một tên lừa đảo còn kiêm luôn công việc của một tên trộm, Mục Thụy trong lòng nghĩ là thế, nhưng lại hạ quyết tâm không được phép đập tan bầu không khí ấm áp hiếm hoi này, nhất định không thể để cho bọn họ phát hiện con của bọn họ đã bị đổi cục CPU rồi (ý anh Thụy nói bị tráo đổi linh hồn ấy).

“Con yêu, Kevin nói muốn tới thăm con, con thấy thế nào?” Lucas ngồi đối diện, vừa nhìn thấy Rey vừa ăn xong, lập tức đưa nước trái cây tới, cẩn thận hỏi.

Kevin, là ai a? Mục Thụy không khỏi có chút đực mặt ra. Gã chỉ tiếp nhận được một ít trí nhớ và hình ảnh do Rey cung cấp, lại không tìm được nhật ký của Rey, điều này khiến Mục Thụy phi thường ảo não.

Thấy Mục Thụy ngây người, lại tưởng rằng Rey không muốn, Lucas lập tức nói: “Dù sao cũng phải nói, hắn không chấp nhận tình cảm của con cũng không phải là do lỗi của hắn. Nhưng ba và cha con không thể không trách hắn, dù sao con thiếu chút nữa đã….. Rey, đáp ứng ba, sớm thoát khỏi vòng luẩn quẩn này, được không, bọn ba không thể không có con.”

Nhìn cha dượng or “dì ghẻ” đứng trước mặt nước mắt lưng tròng, Mục Thụy cảm thấy nội tâm tràn đầy ấm áp. Đây là tình thân a. Cho dù là trộm, nhưng bản thân gã cũng luyến tiếc buông tay.

“Được, Lucas, con đáp ứng.” Nhoài người qua bàn, ôm lấy Lucas, dùng tay lau nước mắt giúp cho người đàn ông tao nhã này, nội tâm không ngừng cảm tạ thần linh đã cho gã trọng sinh. Gã đã đạt được toàn bộ khát vọng gã mong muốn. Tuy miệng phải kêu cái người đàn ông phương tây này là ba vẫn còn chưa được thích ứng lắm, nhưng ở chung lâu thêm chút nữa sẽ thành thói quen ngay thôi.

Nhàm chán nằm trên giường, Mục Thụy thật sự không biết mình nên làm cái gì đây nữa, nơi này không có cái gì để cho gã giúp cả. Trọng sinh đã hơn một tháng rồi nhưng Mục Thụy vẫn có chút không quen, đặc biệt là lúc rửa mặt. Một đầu tóc vàng óng, một gương mặt tuấn tú, nhưng vì cái gì Mục Thụy vẫn cảm thấy không thuận mắt bằng gương mặt xấu xí lúc trước nhỉ? Dã thú và mĩ nam, đây là hai thế giới khác nhau, chỉ có một điểm duy nhất tương tự nhau, chính là thanh âm.

Giọng của Rey và Mục Thụy thế nhưng lại giống nhau y như đúc. Khác biệt phải chăng chính là giọng Rey có một ít chất trong trẻo do tuổi vẫn còn trẻ. Đến khi nói chuyện thì chẳng thể phân biệt nổi. Lúc Mục Thụy dùng tiếng Trung gọi điện thoại gọi về công ty cũ, xém chút dọa ngất luôn chú Trương vì tưởng quỷ gọi điện.

Ít nhất giọng nói này vẫn thuộc về gã, Mục Thụy chỉ có thể nhìn ánh mắt xanh biếc thâm thúy phản chiếu trong gương mà an ủi chính mình như thế.

Dưới lầu có tiếng mở cửa, hẳn là ba đã về.

Mục Thụy nhanh chân chạy xuống lầu. Quả nhiên nhìn thấy ngồi trên sô pha chính là người cha hiện tại của mình, Paul Alexis Duke, một quý tộc Anh quốc thân cao 1m8, cũng tóc vàng mắt xanh giống Mục Thụy, nhưng dáng vẻ thuần túy phương Tây, Mục Thụy thì chỉ giống người này về dáng người mà thôi.

“Hắc, Rey, bảo bối của cha, hôm nay ba làm gì?” Paul kéo lấy đứa con, hung hăng vò rối mái tóc Rey vừa mới cẩn thận chải qua.

“Ba đọc thư.” Kỳ thật chả thấy cái thư nào sất, nhưng trong phòng sách lại có rất nhiều, Mục Thụy thật sự chịu không nổi cái loại cường điệu hóa phương tây này, thôi thì cứ nói qua loa cho xong chuyện đi.

“Nhìn con hồi phục cũng được tám chín phần rồi a, có muốn đến công ty giúp việc không?” Paul kéo đứa con ngồi xuống, hỏi.

Mục Thụy đổ mồ hôi lạnh. Trình độ văn hóa của gã chỉ mới tới trung học, chỉ có tiếng Anh mới có thể sánh với phần tử trí thức. Rey học quản lý kinh tế nhiều năm như vậy nhưng một chút cũng chẳng thèm lưu lại cho gã. Nếu đến công ty giả làm một tên tiến sĩ, như vậy còn không bị lộ nguyên hình sao a.

“Ba, con không muốn đến công ty.” Mục Thụy chỉ có thể trả lời như vậy.

“Úc? Sao vậy?Con không phải vẫn nói đợi con lấy được học vị tiến sĩ sẽ đến công ty giúp, muốn ba nhìn xem bản lĩnh của con sao?” Paul nhận lấy ly nước Lucas đưa qua, không chút xấu hổ kéo “vợ” của mình đặt lên đùi, sau đó hai người bắt đầu một màn hôn nóng bỏng.

Nga trời ạ! Tuy cái cảnh tượng này đã xuất hiện từ một tháng trước rồi, nhưng Mục Thụy vẫn chưa thích ứng nổi. Người ngoại quốc thật là quá nóng bỏng rồi, thật là làm khó cái ông chú xử nam ngây thơ bảo thủ như gã a!

Thật vất vả mới chờ được hai người kia tách ra thở hổn hển, Mục Thụy đỏ mặt đáp: “Con không muốn nhìn thấy Kevin.”

Dùng cái lý do này chắc là không sai ha. Nghe nói Kevin với mình là thanh mai trúc mã mà? Hai công ty này vốn có rất nhiều hạng mục hùn vốn làm ăn. Nếu mình đến công ty, khẳng định sẽ đụng trúng hạng mục do Kevin quản lý.

Vì tình mà tự tử, thương tích đầy người đến không dậy nổi, đã vậy thì cứ mặc gã sắm vai nam nhân lụy tình đi!

“Không nghĩ tới con lại bị vây hãm sâu như vậy. Loại chuyện này bọn ba không thể giúp được con, chỉ có thể chờ con quên đi đoạn tình cảm không tốt này thôi. Con của cha cao ráo đẹp trai như vậy, vẫn còn rất nhiều trai đẹp chờ con a, không cần phải một mình ngồi chờ cái tên suốt đời cũng không thể chấp nhận con như vậy.” Paul vỗ vỗ bả vai con mình, cổ vũ nói.

⊙﹏⊙b ngất, tôi kỳ thực thích gái đẹp nha……. Nào có người cha nào cổ vũ con trai mình tìm trai đâu! Mục Thụy không khỏi vì bản thân đang đeo cái gánh đồng tính mà đau đầu.

“Alô? Xin hỏi ngài tìm ai?”

Điện thoại dưới lầu liên tục reo không ngừng, đánh thức luôn Mục Thụy đang ngủ trưa, gọi Lucas vài lần, mới phát hiện cha dượng (hay dì ghẻ) của mình đã ra khỏi nhà từ lúc nào rồi, đành phải mang dép lê xuống lầu tiếp điện thoại.

“Rey, cậu khỏe không?” Đầu dây điện thoại bên kia vang lên một giọng nam cực kỳ dễ nghe, âm cuối hơi nâng cao lên một chút, mang theo một chút điện từ khiến tâm con người ta ngứa ngáy, giờ Mục Thụy mới biết nguyên lai tiếng Pháp lại nghe hay đến vậy a.

“Cũng ổn lắm, cám ơn ngài quan tâm, xin hỏi ngài là ai?”

“Giọng của tôi cậu nghe không ra sao, Rey? Hay là cậu cố ý?” Giọng bên đầu dây kia chợt nâng cao lên thêm, tuy vẫn là giọng điệu bình hoãn (đều đều), nhưng Mục Thụy mẫn cảm vẫn nhận ra bên kia có chút tức giận.

Rốt cục là ai? Giọng có chút quen a?

Đột nhiên, trong óc lóe lên một tia sáng, cái câu kia “Rey, cậu thật là một tên đồng tính ghê tởm!” vang vọng khắp tâm can. Mục Thụy khống chế không được run rẩy cả thân người, trái tim co rút từng đợt cực kỳ đau đớn. Đây là chuyện gì? Gã làm sao vậy? Hay là nói? Rey làm sao vậy?

“Nghe nói cậu không phải sinh bệnh mà là bị tôi cự tuyệt nên tự sát phải không? Thôi đi, Rey, chúng ta hiểu nhau quá rõ rồi mà. Cậu đừng có dùng trò xuẩn này chứ. Tôi không phải đồng tính, cậu nghĩ để ba cậu đi tạo áp lực cho tôi thì tôi sẽ chấp nhận cậu sao? Rey, cậu thật sự là càng ngày càng hạ lưu.” Thanh âm tao nhã lại không chút lưu tình nói ra toàn lời độc ác. Mục Thụy khống chế không được thân thể càng lúc càng lạnh như băng, cứng ngắc, tứ chi cũng không ngừng run rẩy, nhưng giọng nói bên đầu dây kia vẫn không ngừng nói.

“Mấy thủ đoạn ngu xuẩn này, cậu càng làm nhiều, bản chất xấu xí càng bại lộ nhiều thêm mà thôi. Cậu cứt chó như vậy, ngay cả tư cách làm bạn giường của tôi còn không có nữa là. Nếu lần sau còn gọi điện thoại uy hiếp Miya, tôi lập tức tìm người chụp bao đánh cậu….”

Giọng nói bên tai không ngừng vang lên, Mục Thụy cảm thấy trước mắt đã biến thành màu đen, trời đất xoay chuyển ngã ầm xuống đất, trước khi ý thức hoàn toàn mất đi hình như có nghe thấy tiếng thét chói tai của Lucas.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.