Nghe được tiếng Nhã Đồng từ phòng cách vách kêu lên, Mục Thụy bất đắc dĩ đóng sách lại, đứng dậy đi làm cơm.
Vì có ý định ở lại Z quốc một thời gian dài, cho nên gã phải đi tìm việc làm. Vừa lúc Nhã Đồng lại là sinh viên năm hai khoa báo chí trường Đại học A, Mục Thụy nhờ vào bằng tiến sĩ đại học Oxford dễ dàng kiếm được một chân giáo viên tiếng Pháp khoa Ngoại ngữ của trường. Lần đầu tiên bước chân vào trường đại học lại lấy thân phận là giáo sư, cái này quả là gạt người a.
Mục Thụy mua một căn phòng ở gần trường, chờ khai giảng sẽ chuyển qua sống ở đó.
Bây giờ vẫn còn tạm ở nhà của mẹ. Chú Nghiêm là nhiếp ảnh gia kiêm giám đốc của một tạp chí thế giới, vì tính chất công việc nên một năm khó có thể ở nhà được vài ngày. Mục Thụy vừa đến, ngày hôm sau ông liền vác hành ly rời đi. Mà bản thân mẹ lại là một nhạc sĩ dương cầm thường xuyên đi lưu diễn. Cho nên trong khoảng thời gian này trong nhà cũng chỉ có Nhã Đồng và Mục Thụy.
Mà từ khi Mục Thụy tự tay nấu cơm, có đánh chết Nhã Đồng cũng không thèm gọi đồ ăn ngoài về nhà nữa.
“Anh, lớp học của anh sao rồi?” Nghiêm Nhã Đồng ăn đến lang thôn hổ yết, thật không ngờ người anh từ nhỏ đến lớn đều ở Pháp lại có thể làm ra một bàn đồ ăn ngon tới vậy, ngay cả đồ ăn ở quán còn không bằng. Cô ngấu nghiến ăn nhưng vẫn không quên hỏi thăm tiến độ công tác của anh mình.
“Đại khái không thành vấn đề, còn cần phải căn cư vào tình huống thực tế mà tiến hành điều chỉnh. Dù sao anh cũng không có kinh nghiệm dạy học, chỉ có thể chờ đến khai giảng mới thực hành.”
“Vậy anh đang rảnh phải không?” Nghiêm Nhã Đồng cố gắng nuốt một họng cơm, ánh mắt long lanh nhìn đối phương.
“Em muốn làm gì?” Mục Thụy cầm chén cơm, không khỏi cảnh giác nhìn em gái tinh quái như tinh linh của mình. Mấy người đừng có để cho biểu tình của nó mà lừa gạt a, chả biết là đang đánh cái chủ ý quỷ quái gì nữa đây, bản thân không thể mềm lòng được.
“Không có gì. Thời gian vào học còn hai tháng lận mà. Anh chơi game với em đi, được không~” Nghiêm Nhã Đồng tiếp tục sử dụng công phu làm nũng, đôi mắt to tròn chớp sáng chớp sáng, dùng chiêu này với gã thì trăm trận trăm thắng a.
Lại là chiêu này!
Mục Thụy nhịn không được quăng cái xem thường. Tiểu nha đầu này thực sự nghĩ gã không chịu nổi bị người ta làm nũng sao. Không phải chỉ là chơi game thôi sao, làm gì mà phải bán luôn cả nhan sắc vậy?
“Được, chơi cái gì?”
“Oa! Anh đáp ứng?! Game này chơi siêu cấp vui a, chờ tý, em đem đĩa game cho anh xem.” Nói xong, Nghiêm Nhã Đồng liền phóng vù trở về phòng.
Nhìn đĩa cài đặt game “Hồng Hoang Thiên Hạ”, Mục Thụy cảm thấy, thế giới này kỳ thực nhỏ khủng khiếp.
Chờ cho laptop cài đặt xong game, Nghiêm Nhã Đồng đưa laptop qua: “ Anh, em ở server Tứ Hải Tung Hoành. Anh chơi Băng Tâm được không, về sau có thể giúp em thêm máu, em giúp anh luyện cấp. Anh muốn đặt tên gì?”
Nghĩ đến nhân vật của Rey hình như cũng nằm ở server “Tứ Hải Tung Hoành”, Mục Thụy lại một lần nữa cảm thán, thế giới này thật sự là quá nhỏ!
“Tùy tiện đi, kêu là ‘Mạch nhiên hồi thủ’ (bỗng nhiên quay đầu)”. Mục Thụy mỗi lần chơi game đều đặt cái tên này.
“Được rồi, anh xem thử a.” Nghiêm Nhã Đồng như tranh công đem laptop đến trước mặt Mục Thụy.
Mục Thụy nhíu nhíu mày: “Sao lại là acc nữ?”
“Acc nữ mới tốt. Acc nữ mới có người chịu kéo cấp. Nữ Băng Tâm khiêu vũ rất khá.”
Nha đầu kia, quên đi, mặc cô nhóc thôi, dù sao bản thân cũng đã có một nhân vật nam rồi, chơi thêm một cái nhân vật nữ phái Băng Tâm cũng không sao.
Băng Tâm mỹ nữ xinh đẹp thanh tú “Mạch nhiên hồi thủ” cứ như vậy liền được sinh ra tại Băng Tâm đường server “Tứ Hải Tung Hoành”.
Trong Hồng Hoang Thiên Hạ, Băng Tâm là một đại phu, cầm trong tay hai cây châm, có thể thêm máu cứu người, cũng có thể phóng độc, nhưng lực công kích lại vô cùng thê thảm. Nhưng chiêu thức “Mặc Anh Túc” xem racũng có vẻ lợi hại, nhưng phải chờ đến lúc bản thân sắp chết mới có thể phóng chiêu thức. Đây là chiêu thức đồng quy vu tận điển hình nha.
Nha đầu Nhã Đồng kia bất quá cũng chỉ mới 21 cấp, là một nhân vật nam phái Vân Lộc, tên là “Huyết nhiễm Hồng Hà ngạn”. Hỏi nha đầu vì sao lại chọn nhân vật nam pháp sư, thế nhưng cô nàng đáp lại rằng nam đệ tử phái Vân Lộc ăn mặc rất gợi cảm. Mục Thụy mở thương thành bán trang phục, nhìn qua nhìn lại đều là loại quần áo trước ngực đều thiếu vải, không khỏi trầm mặc.
Quả nhiên, 19 tuổi, tính cách khác biệt……
Hai anh em đều là người mới, sư phụ của Nhã Đồng lại không onl. Mục Thụy đành để em gái đi phó bản, còn bản thân thì đi làm nhiệm vụ.
Phó bản ở Hồng Hoang Thiên Hạ so với các game online khác thì có sự khác biệt khá lớn. Các phó bản đều được chia cấp bậc rõ ràng phù hợp với từng cấp độ của người chơi, chỉ cần đi phó bản nhiều là có thể thăng cấp. Nếu người chơi không muốn tiêu tiền mua sáo trang (quần áo), vậy thì đi đánh phó bản nhặt trang bị tốt cũng được.
Mục Thụy còn tham khảo diễn đàn game, đối với game này cũng có một độ hiểu biết nhất định, không giống như lúc trước ngay cả đường cũng không biết đi.
Tiếp nhận vài cái nhiệm vụ, Mục Thụy chơi đến hưng trí bừng bừng. Nhiệm vụ của game này chơi vui a, nội dung rất hấp dẫn, đọc mẩu đối thoại với NPC cũng rất có ý tứ, cứ như vậy chạy lên chạy xuống khắp bản đồ, đem mấy cái cái nhân vật nho nhỏ có dấu chấm hỏi nhiệm vụ trên bản đồ tiêu diệt hơn phân nửa, bất tri bất giác đã lên tới cấp 14.
Nhớ tới diễn đàn game có giới thiệu cấp 14 là có thể lập tổ đội đánh phó bản cấp 14 “Nhàn Dật Cư”, Mục Thụy liền cưỡi con báo nhỏ – lễ vật tân thủ – chạy đến tới điểm truyền tống. Server “Tứ Hải Tung Hoành” đã mở gần nửa năm, đương nhiên sẽ không có nhiều xuất hiện tại phó bản cấp thấp, ngẫu nhiên có người xuất hiện thì chỉ chớp nhoáng cái liền biến mất, cũng chả phải mấy cái quý nhân mang đồ đệ đi thẳng cấp này nọ, điều này khiến cho Mục Thụy có chút thất vọng.
Nhìn nhìn thời gian đã không còn sớm, nên chuẩn bị cơm chiều, Mục Thụy để nhân vật của mình đứng ngay trước trận truyền tống phó bản “Nhàn Dật Cư”, đứng dậy di nấu cơm.
Cơm nước xong thì đã là một giờ sau.
Mục Thụy một lần trở lại máy, Mạch nhiên hồi thủ vẫn ngơ ngác đứng ngay cửa phó bản, phía dưới nhân vật có vài cái biểu tượng nho nhỏ xa lạ. Mục Thụy mở lên liền thấy: “Túy dịch vấn thanh phong mời bạn tham gia đoàn đội, đồng ý hay không?”
Cái gì? Là tên ma vương giết người hả? Mục Thụy nháy mắt đã quên bản thân đang là Mạch nhiên hồi thủ chứ không phải là Tường Thụy, theo bản năng nhấn không, kết quả lại xuất hiện một thông báo “Thời gian phản hồi quá lâu, mời hủy bỏ.”
Lúc này lại có một dấu chấm than nhảy ra, mở lên liền thấy, là khung chat mật em gái gửi:
“Anh, phó bản 14 không?”
“Không.”
“Anh không đi tìm sư phụ?”
“Tìm như thế nào? Hệ thống bái sư ở đâu?”
“⊙﹏⊙b ngất, anh logout rồi lên lại hệ thống, nó sẽ chỉ dẫn cho anh.”
“Nga.”
Logout sau đó login lại, quả nhiên giao diện xuất hiện một thông báo “Cô độc bước vào giang hồ, bạn bè tốt chỉ điểm danh sư. Bạn cần một người sư phụ không?”
Không hề do dự liền ấn “xác định.”
Chỉ một lát sau, một hàng chữ đỏ bắt mắt “Thu thủy nhất bút trở thành sư phụ của bạn” liền xuất hiện ngay trên đỉnh đầu Mạch nhiên hồi thủ.
Mục Thụy mở hệ thống thầy trò nhìn nhìn, Thu thủy nhất bút, nữ, Băng tâm cấp 63.
Tiếp nhận lời mời Mục Thụy vào đội.
Bên trái là một nhân vậy mỹ nữ, Mục Thụy ngoan ngoãn chào hỏi.
[Đội ngũ] Mạch nhiên hồi thủ: Chào sư phụ!
[Đội ngũ] Thu thủy nhất bút: *gõ mõ* Xin chào, thường chơi hả?
[Đội ngũ] Mạch nhiên hồi thủ: Ân.
[Đội ngũ] Thu thủy nhất bút: *hấp máu mũi* Đi phó bản 14 chưa?
[Đội ngũ] Mạch nhiên hồi thủ: Chưa.
[Đội ngũ] Thu thủy nhất bút: *đổ máu mũi* Tiến đội.
Nói xong, lời mời tiến đội lập tức phát qua, Mục Thụy ấn xác định, bên góc phải liền bắn ra một khung chat đoàn đội, cùng với một cái tên nhìn có chút quen mắt.
[Đội ngũ] Bắc Hải Băng: Chồng ới, bạn nhỏ này là ai a?
[Đội ngũ] Thu thủy nhất bút: Đồ đệ mới thu. Vợ cùng đi phó bản 14 nào. *hôn nhẹ*
[Đội ngũ] Bắc Hải Băng: Được thôi~ miệng chồng thơm thơm nha. *đổ máu mũi*
[Đội ngũ] Thu thủy nhất bút: Đáng ghét, người ta mới son môi mà~ *thẹn thùng*
Mục Thụy rùng mình, như thế nào lại có cảm giác như đang gặp lại Paul với Lucas vậy? Phái Băng tâm nhiều nhân yêu, diễn đàn mạng quả nhiên không có dối gạt gã.
Bắc Hải Băng đã được thêm vào đội ngũ, bắt đầu tiến vào phó bản. Mới đầu, Mục Thụy tưởng cái avatar của Bắc Hải Băng đã bị lỗi, kết quả, đến khi Mục Thụy nhận ra đó là hình của một nhân vật nữ Võng Lượng dùng khăn lụa đen che kín mặt cấp 68, khóe miệng không khỏi run rẩy vài cái.
Gã đã nhớ ra vì sao cái tên này lại nhìn quen mắt như vậy!
Người này không phải là hắc y nữ đáng khinh vừa chém chết mình xong lại còn đứng trên thi thể của mình mà nhảy tới nhảy lui sao! Đơn giản là vì lúc đó kẻ thù quá nhiều, Mục Thụy chỉ nhớ rõ được diện mạo của nhân vật, nếu không phải Bắc Hải Băng cầm huyết y đem trưng ở kênh thế giới, Mục Thụy khẳng định ngay cả cừu nhân đứng trước mặt, gã cũng không nhận ra được.
[Đội ngũ] Mạch nhiên hồi thủ: Chào sư mẫu.
[Đội ngũ] Bắc Hải Băng:………*đổ máu mũi* nữ đồ đệ thật ngoan nga.
[Đội ngũ] Mạch nhiên hồi thủ: Tôi là nam.
[Đội ngũ] Thu thủy nhất bút: [ ⊙o⊙] Oa, đồ nhi con hóa ra là nhân yêu!
[Đội ngũ] Mạch nhiên hồi thủ: Có sư sao tất có đồ vậy (thầy nào trò nấy).
[Đội ngũ] Thu thủy nhất bút: *trừng mắt* Có ý tứ giề? Khi dễ vi sư thất học sao?
[Đội ngũ] Bắc Hải Băng: Phốc~ *cười to* Chồng ơi, tên đó nói chồng cũng là nhân yêu đó.
[Đội ngũ] Thu thủy nhất bút: *giơ búa* Cậu mới là nhân yêu, cả nhà cậu đều là nhân yêu, vi sư đây trăm phần trăm là nữ nhân có ngực.
[Đội ngũ] Mạch nhiên hồi thủ: Vậy Bắc Hải Băng là sư công sao?
[Đội ngũ] Thu thủy nhất bút: Người ta cũng là nữ, được rồi, chuẩn bị chém quái.
…….Trên thế giới có nhiều con gái thích làm ni cô vậy sao, hai mỹ nữ mà đi với nhau thật là lãng phí nghiêm trọng nha!
Nhìn hai mỹ nữ đại phát thần uy chạy khắp nơi dẫn quái, đại khai sát giới chém liên hoàn, Mục Thụy cảm thán không hổ là chức nghiệp có lực công kích cường đại nha. Nghĩ đến bản thân chỉ đánh một con quái yếu mà lâu tới dã man, không khỏi có chút hối hận đã đầu quân lầm phái.
Có sư phụ dẫn rõ ràng là không giống bình thường a, trong vòng 10 phút, năm lần một ngày, phó bản cấp 14 đã được hoàn thành.
[Đội ngũ] Thu thủy nhất bút: Đồ đệ thăng lên tới cấp 21 chưa?
[Đội ngũ] Mạch nhiên hồi thủ: Tôi xem thử xem.
Lúc nãy sư phụ có dặn Mục Thụy nén kinh nghiệm lại đừng thăng cấp vội, lúc này mới xuất hiện vài đạo bạch quang, Mục Thụy liền leo lên tới cấp 18.
[Đội ngũ] Thu thủy nhất bút: Sao lại ít như vậy? Con quên lĩnh kinh nghiệm x3 hả?
[Đội ngũ] Mạch nhiên hồi thủ: Lĩnh ở đâu?
[Đội ngũ] Bắc Hải Băng: …………..
[Đội ngũ] Thu thủy nhất bút: ………Nguyên lai đồ đệ con là tân thủ *gõ mõ*
[Đội ngũ] Bắc Hải Băng: Phốc~ thì ra em trai mới chơi. Thật hiếm a. Server hóa ra vẫn còn có một con dê con lạc đường *chảy máu mũi*.
[Đội ngũ] Mạch nhiên hồi thủ: Đừng gọi tôi là em trai được không? Tuổi của tôi lớn hơn so với mấy người đó.
[Đội ngũ] Bắc Hải Băng: *mắt trợn trăng* Nhiêu?
[Đội ngũ] Mạch nhiên hồi thủ: 38.
Mục Thụy theo bản năng nêu cái tuổi tâm lý của gã ra.
[Đội ngũ] Bắc Hải Băng: *trừng mắt*
[Đội ngũ] Thu thủy nhất bút: *trừng mắt*
[Đội ngũ] Bắc Hải Băng: *phun máu mũi* Chú hai!!!!
[Đội ngũ] Thu thủy nhất bút *mắt hình sao* Chú hai gay! Thật dễ thương! Thật đáng yêu!!!!
[Đội ngũ] Bắc Hải Băng: *kích động* Chú hai, chú yên tâm bọn con sẽ giúp chú giữ bí mật!!
Cái ót Mục Thụy chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh cực bự, gã thật không biết bản thân có cái bí mật gì mà các cô ấy phải giữ bí mật a.