Trọng Sinh Vườn Trường: Hạ Thiếu, Thỉnh Dừng Bước

Chương 9



Sắc mặt Vân Hạ hơi trầm xuống, rời khỏi Mãn Hương Lâu, đi qua ngõ nhỏ chuẩn bị về trường học.

Lúc này, tâm trạng của cô như bị người khác ném cho một đống cứt chó.

Nhiều năm như vậy cô chưa từng bị tính kế qua, không nghĩ tới, hôm nay lại bị một người phàm tính kế.

"Đã đến."

Vân Hạ vừa bước vào ngõ nhỏ, lập tức cảm giác được trước sau đều bị người ta chặn.

Ngăn ở phía trước là một đám người, người dẫn đầu là một nữ sinh xinh đẹp, dẫn theo mấy nữ sinh trang điểm lòe loẹt khác. Còn phía sau, là đám người nhìn có dáng vẻ lưu manh, chắc là mấy tên côn đồ gần đây.

Vân Hạ mặt không biểu tình liếc mắt nhìn đám người này một cái, giọng nói thâm trầm:

"Cho chúng mày một cơ hội, lập tức cút."

Hiện tại tâm trạng của cô vô cùng tệ, nhưng cũng không muốn gϊếŧ người.

"Vân Hạ, hôm nay không ai có thể cứu mày, muốn trách thì trách mày không nên yêu thầm Trịnh thiếu, còn để cho tất cả mọi người đều biết, mày không biết như vậy sẽ mang đến phiền toái cho Trịnh thiếu sao?" Thường Huyên nói: "Những câu văn và chữ viết ghê tởm đó của mày quả thực chính là đang bôi đen Trịnh thiếu."

"Để chứng minh cho sự trong sạch của Trịnh thiếu, cũng chỉ có thể để cho tất cả mọi người đều biết, mày là đứa con gái hạ tiện."

"Anh Báo, chính là nó."

"Anh Báo, anh nhất định phải dạy dỗ cô ta thật tốt, tốt nhất là tìm nhiều người một chút, làm cho nó có một trải nghiệm khó quên."

Người gọi là anh Báo, là người cầm đầu của đám côn đồ đang chặn phía sau.

Cánh tay trần trụi, trên cánh tay có hình xăm là một con báo dữ tợn cho nên mọi người đều gọi hắn là anh Báo, hắn là một tên hung ác, trong trường học cũng có rất nhiều học sinh từng bị hắn dạy dỗ.

"Chính là con béo này."

Anh Báo ngậm điếu thuốc, chán ghét liếc mắt đánh giá Vân Hạ: "Vừa béo vừa xấu, Thường Huyên, đây không phải là đang làm khó tôi sao?"

Thường Huyên biết ý tứ của hắn, vội vàng cười nói: "Chỉ cần anh Báo giải quyết tốt thì những chuyện khác đều dễ nói."

"Vậy được, chuyện này đều giao cho tôi đi, dù sao thì trong bang cũng có mấy người thích khẩu vị nặng." Anh Báo vứt tàn thuốc, vẫy vẫy tay: "Các anh em, trói con béo này lại mang đi."

Mấy nữ sinh đứng bên cạnh Thường Huyên đều bật cười, trên mặt bọn họ chỉ có sự hung dữ và ác ý.

"Anh Báo, nhớ quay phim, chụp ảnh lại." Thường Huyên nhắc nhở.

"Yên tâm đi, chuyện này chúng tôi đều hiểu rõ."

Anh Báo nhìn cũng không nhìn Vân Hạ, đi đến chân tường, dựa vào một bên.

Mấy tên côn đồ hung ác đi về phía Vân Hạ, trong tay cầm băng dính với dây thừng, hiển nhiên đã có chuẩn bị từ trước.

Không biết từ khi nào, trong tay Vân Hạ lại xuất hiện một cây gậy sắt.

Cô chống gậy sắt xuống đất, đầu hơi hơi nâng lên, khóe miệng hiện lên nụ cười còn ác ý hơn cả bọn côn đồ: "Cho chúng mày cơ hội cuối cùng."

"Con béo chết tiệt, nhìn cái gì mà nhìn, đứng đó mà chịu trói đi."

Tên côn đồ phun một ngụm nước miếng, nếu không phải đã lấy tiền thì bọn họ sẽ không đụng vào loại nữ sinh xấu xí như vậy.

"Những lời này là nói bọn bây sao."

Tên côn đồ bị chọc giận, giơ nắm tay liền xông đến, trực tiếp đấm về phía đầu Vân Hạ.

Vân Hạ tùy ý vung gậy sắt lên, một gậy đập thẳng vào tay tên côn đồ, chỉ nghe một tiếng hét thảm, tên côn đồ đau đến mức sắc mặt trở nên trắng bệch.

Hắn phát hiện tay của hắn không còn chút lực nào, lại nhìn chỗ bị cây gậy đập vào, thế mà lõm xuống thật sâu.

"Đại ca, nó rất mạnh." Tên côn đồ chịu đựng đau đớn nói.

Anh Báo hít một ngụm thuốc lá thật sâu: "Thường Huyên, sao cô không nói chuyện này cho chúng tôi biết?"

"Anh Báo, nó chỉ là có chút sức lực mà thôi, rốt cuộc thì cũng béo như vậy, thôi thì tôi sẽ trả thêm tiền."

Anh Báo hơi hơi mỉm cười: "Được, các anh em, tiếp tục."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.