Cầm chiếc bút máy trong tay, An Lệ Nùng tâm tình rất là phức tạp. Vuốt ve những vết xước nhỏ trên thân bút máy bởi vì sử dụng lâu ngày, cảm giác ngực bị lấp đầy, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Cô luôn rất khó lý giải sự đại công vô tư thời đại này, quên mình vì người, ưu tiên người khác hơn chính mình, cho dù thực nỗ lực dung nhập, cô cũng cảm thấy bản thân mình và thời đại này không hợp nhau.
Bởi vì tư tưởng cảnh giới không giống nhau, cô nghĩ đến càng nhiều là vì chính mình. Nhưng mà, luôn có một ít người đến phụ trợ làm nổi bật lên sự nhỏ bé, ích kỷ của cô.
Nơi đáy mắt An Lệ Nùng hiện lên sự giãy giụa, nên thu liễm giấu dốt, vẫn là tận sức biểu hiện bản thân, bày ra bản thân mới có thể?
Cô tốt nghiệp khoa vật lý của trường đại học nổi tiếng nhất cả nước, cũng không cô phụ danh xưng ‘nữ sinh vật lý thiên tài’, năm nào cô cũng nhận được học bổng, thường xuyên được nhận tiền thưởng.
Một ít tri thức một ít kiến thức có lẽ có thể giúp cho rất nhiều nghiên cứu trước mắt bới phải đi đường vòng vô ích, bớt lãng phí tài nguyên nhưng lại nhận được nhiều thu hoạch.
Nhưng mà, cô sợ hãi.
Đây không phải là một niên đại có thể tận tình biểu hiện tài hoa.
An Lệ Nùng bội phục An Trình dù chịu nhục nhã trong vũng bùn lầy nhưng vẫn có thể kiên trì năm này qua năm khác, cũng lý giải cho những người quyết đoán tự sát sau khi từ thiên đường ngã xuống địa ngục.
Mà cô không dám tưởng tượng nếu có một ngày này đó đáp xuống trên đầu cô, cô sẽ lựa chọn sảng khoái chết đi vẫn là giãy giụa sống sót?
An Lệ Nùng siết chặt bút máy trong tay, cúi đầu, cân nhắc, cũng chửi thầm.
Cmn.
Cô vẫn còn là bé con nha nha nha.
Não bộ còn chưa có phát triển hoàn thiện đâu, vì cái gì muốn suy xét vấn đề thâm ảo như vậy?
“Bé con, không cần suy nghĩ quá nhiều, học tập tốt, bình an lớn lên.” Lý bí thư thân hòa cười cười, đôi lông mày còn thưa thớt đều phải nhăn thành chữ bát rồi. (chữ bát 八)
“Không cần có áp lực. Vui vẻ lớn lên là được rồi.”
Tuy rằng hy vọng An Trình có thể lưu lại chút gì đó, nhưng cũng không thể đem hy vọng ký thác ở trên người của một cô bé con được. Đóa hoa của tổ quốc nên được lớn lên trong sự vô ưu vô lự không lo nghĩ, sau đó mới có thể sẵn sàng nghênh đón mưa gió, gánh vác gánh nặng xây dựng phát triển.
Mà hiện tại, còn có bọn họ cơ mà.
Đám người của Lý bí thư cũng không có ở lâu, để lại một hòm sách vở còn có một số đồ vật thượng vàng hạ cám cho An Lệ Nùng xong liền rời đi. Trước khi rời đi, lần nữa dặn dò An Quốc Bang phải đưa An Lệ Nùng đi học, cũng cổ vũ An Lệ Nùng học tập tốt, mỗi ngày hướng về phía trước.
An Quốc Bang cùng An Lệ Nùng đứng ở cửa, nhìn mọi người rời đi.
“Ba ba.” An Lệ Nùng tâm tình phức tạp nắm chặt bút máy, rối rắm, bực bội.
Lần đầu tiên cảm nhận được, phiền não khi quá mà tài hoa.
An Quốc Bang cộc lốc sờ sờ đầu nhỏ của con gái, “Không có việc gì, có a ba ở đây. Muốn làm gì thì làm, vui vẻ là được.”
An Lệ Nùng hai mắt nhìn trời, u u oán oán, không ai biết cô đang phiền não điều gì.
“Di?” An Lệ Nùng cầm bút máy xem xét, chỉ thấy bên rìa của nắp bút có một hàng chữ rất nhỏ rất nhỏ, không xem cẩn thận sẽ bỏ qua, tưởng là vết trầy xước.
“Mong gặp gỡ ZH khi bay cao cùng thế giới ’. (ZH là Trung Hoa, Trung Quốc)
Câu này, An Lệ Nùng đã từng ở gặp trong viện bảo tàng, được khắc trên bia đá lớn trước viện bảo tàng. Cùng với câu nói ‘ vì ZH quật khởi mà đọc sách ’ đều rất là nổi tiếng.
An Lệ Nùng nháy mắt đỏ mắt, lôi kéo tay An Quốc Bang, vội vàng gấp gáp, “Ba, mau, mau mang con đuổi theo đám người của chú Lý bí thư.”
“Nhanh lên.” An Lệ Nùng lôi kéo An Quốc Bang liền chạy.
“Xảy ra chuyện gì?” An Quốc Bang ngây ngốc bị An Lệ Nùng lôi kéo đi, cà nhắc cà nhắc, nghiêng ngả lảo đảo.
“Quả vải nhỏ.” An Quốc Bang giữ chặt An Lệ Nùng, “Đừng nóng vội, chậm rãi nói, xảy ra chuyện gì?”
An Lệ Nùng bình tĩnh nhìn An Quốc Bang, đầu óc trống rỗng, lịch sử từng được học hỗn độn hiện lên ở trong đầu. An Lệ Nùng bay nhanh chạy đi, dọc theo đường nhỏ chạy như điên.
“Quả vải nhỏ.” An Quốc Bang gấp đến độ vỗ đùi, chạy nhanh lấy xe đạp đẩy ra, vội vội vàng vàng đuổi theo An Lệ Nùng cong lưng chạy một mạch đằng trước.
Tuy rằng không biết An Lệ Nùng đang gấp gáp cái gì, càng không biết vì cái gì mà con bé lại muốn đuổi theo đám người của Lý Binh, nhưng An Quốc Bang vẫn cứ dốc toàn lực mà đạp.