Lạc Ân Ân loạng choạng lùi về sau, tay cầm áo bác sĩ cũng buông thõng. Anh từ nay sẽ sống cuộc sống người thực vật?
- Bác sĩ, anh ấy sẽ không tỉnh lại sao?
Cô thấy bác sĩ lắc đầu, tia hi vọng nhỏ cuối cùng đã bị dập tắt.
- Cậu ta cả đời sẽ không tỉnh lại, nếu không muốn cô có thể chọn thời gian để rút ống thở.
Cô ngã ngồi xuống đất, tại sao, tại sao ông trời lại đối xử với anh như vậy? Tại sao? Tất cả là tại ông ta, nếu không phải ông ta anh sẽ không bị như vậy. Lạc Ân Ân đứng dậy đi về phía anh, miệng lẩm bẩm
- Duật, em sẽ trả thù cho anh. Là Vương Dĩ Minh khiến anh ra nông nỗi này...
- Em sẽ trả thù cho anh...
- Không, Ân nhi...em đừng làm chuyện dại dột.
Phong Duật đứng bên nóng lòng ngăn cản, nhưng cô có nghe thấy? Anh phải làm sao đây, anh không muốn tinh thần cô suy sụp như vậy. Ông trời ơi, con phải làm gì mới phải đây?
Đúng lúc này Vương Minh Hạo bước vào, nhìn thấy cô như vây khiến lòng anh nhói lên
- Ân Ân, em nên nghỉ ngơi.
- Không, tôi không cần sự thương hại của các người.
- Ân Ân, em bình tĩnh lại.
Vương Minh Hạo bước lại ôm cô vào lòng nhưng bị cô né tránh cô đẩy Vương Minh Hạo ra hét lớn
- Đừng đụng vào tôi, tại các người mà anh ấy không tỉnh lại. Tại các người mà Duật không thể tỉnh lại, tôi sẽ trả thù các người...
Lạc Ân Ân vừa nói vừa lùi lại đằng sau, Phong Duật nhìn cô như vậy mà lòng buốt giá.
- Ân nhi, đừng khóc!
- Ân nhi...
Một giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt lạnh lẽo của Phong Duật, anh khóc ư? Cũng phải thôi, anh không muốn nhìn thấy cô như vậy. Anh muốn nhìn thấy một Lạc Ân Ân hoạt bát, có được không?
- Đi đi, Vương Minh Hạo tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.
- Ân Ân.
- ĐI.
- Được, anh đi.
Vương Minh Hạo nhìn cô hồi lâu rồi mới rời đi, còn cô sau khi Vương Minh Hạo rời đi liền ngã xuống đất khóc lớn. Anh vậy mà không làm được gì cho cô.
Trong những ngày đó, cô luôn ở bên cạnh anh. Chăm sóc anh từng chút một, cô luôn ngồi nói chuyện với anh. Anh nghe thấy nhưng không thể trả lời cô, cứ như vậy cho đến một tháng sau Tô Trinh thư ký của anh đến tìm cô
- Thiếu phu nhân, tập đoàn Phong Thị là tâm huyết cả đời của tổng tài, chúng ta không thể để nó rơi vào tay người khác.
- Cô nói sao? Có người muốn ngồi lên ghế tổng tài?
- Phải, họ không phục khi không có ai đứng ra điều hành tập đoàn. Bây giờ họ muốn đổi chủ...
- Tôi biết rồi, cô hãy mở cuộc họp cổ đông. Tôi sẽ thay Duật điều hành công ty, sẽ không để tâm huyết của anh ấy đỗ xuống sông xuống biển.
- Vâng.
Tô Trinh rời đi để cô chuẩn bị cho buổi họp cổ đông. Lạc Ân Ân nhìn Phong Duật nói
- Duật, anh nhất định phải cổ vũ cho em.
- Được, Ân nhi.
- Em đi rồi sẽ về ngay, yêu anh.
Cô cúi xuống hôn anh rồi rời đi và dĩ nhiên Phong Duật đi theo cô. Đầu tiên cô ghé vào cửa tiệm mua một bộ vest đen dành cho nữ, làm tóc và trang điểm xong cô mới đến tập đoàn.
Phòng hội nghị
- Chúng tôi muốn đổi người điều hành.
Cổ đông A tức giận nói
- Đã hơn một tháng không thấy tổng tài, có phải cậu ta chết rồi không.
Lời vừa dứt mọi người cảm thấy không khí phòng họp ngưng động, cửa phòng hội nghị mở ra. Lạc Ân Ân thân vận vest đen quý phái, khí thế ngút trời đi vào. Cô lạnh lùng liếc xéo tên vừa nói câu khi nãy
- Ông vừa rủa chồng tôi chết?
- Tôi...
- Tôi đến đây để thông báo mọi người một tin tức.
Cô vừa nói vừa ngồi xuống ghế, hai tay cô đang lại đặt trên bàn. Các cổ đông nhìn cô đầy nghi hoặc, Lạc Ân Ân nở nụ cười lạnh đưa mắt nhìn mọi người, nơi nào có ánh mắt cô đi qua nơi đó như bị rút cạn khí. Giọng cô lạnh lùng vang lên
- Từ nay tôi là người điều hành công ty.
- Dựa vào cô?
- Không phục? Tôi sẽ làm cho các người phục.
Cô đưa mắt nhìn về Tô Trinh, Tô Trinh như hiểu ý phát cho mọi người một tờ giấy. Các cổ đông đọc xong sắc mặt đều méo xệch, cô mỉm cười
- Giấy chuyển nhượng, từ này về sau tôi là tổng tài của Tập đoàn Phong Thị, ai có ý kiến.
Cô nhìn một lượt rồi nói tiếp
- Nếu không thì cuộc họp đến đây chấm dứt.
Lạc Ân Ân lạnh lùng bước ra ngoài, cô đến phòng làm việc trước kia của anh thì thở dài nhẹ nhõm. Lúc nãy tim cô như treo trên cổ họng, có thể nhảy ra bất cứ lúc nào. Phong Duật nhìn cô đang dựa vào cửa thở phào nhẹ nhõm thì mỉm cười
- Bà xã, vất vả cho em.
Tối hôm đó, cô về bệnh viện lúc chín giờ. Cô lại làm công việc như ngày thường, lau người cho anh và ngồi nói chuyện phím. Cô kể cho anh nghe tất cả, đến nỗi cô buồn ngủ ríu mắt mà vẫn ngồi nói. Giọng cô một nhỏ dần cuối cùng không còn âm thanh nữa, căn phong rơi vào trầm lặng. Chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều, Phong Duật nhìn cô ngủ gục trên giường mà đau lòng. Anh đưa tay chạm nhẹ vào tóc cô, nhưng vẫn là không được. Anh chỉ biết ngồi ngắm cô, bất giác anh nở nụ cười nói với cô
- Bà xã, anh yêu em.
- Duật...
Lạc Ân Ân gọi tên anh khiến anh giật mình, nhưng rồi thấy cô vẫn ngủ nên anh thở nhẹ nhõm.