Cho đến bây giờ, vẫn không có người chịu tin tưởng sự thật kia ——
Được Thẩm gia vô cùng cưng chiều, không hiểu sao công tử Thẩm Trạc đột nhiên phát bệnh tim qua đời.
2.
Trong lễ truy điệu, mọi người ai nấy đều để lộ ra sắc mặt ngưng trọng.
Vợ chồng Thẩm gia bây giờ chỉ có mỗi một mình Thẩm Sơn Hải có mặt trong đám tang, đứa con trai yêu quý qua đời, Thẩm phu nhân suy sụp đến ngất đi, lúc này vẫn còn đang trong bệnh viện, không ăn không uống, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, dường như muốn đi luôn cùng con trai.
Sắc trời u ám, nhưng vẫn không xuất hiện dù chỉ một giọt mưa.
Một người đàn ông mặc áo khoác đen đi đến.
Những người đứng ở cửa đều là anh chị của Thẩm Trạc, lúc nhìn thấy người đàn ông này, bao nhiêu thù hận trước đây cũng không còn quan trọng nữa, sắc mặt bình tĩnh gật đầu nhìn hắn.
03.
Nếu là lúc trước, bọn họ nếu không lạnh lùng hoặc trào phúng chế giễu, thì cũng sẽ tận lực không chú ý đến hắn, giả vờ như không thấy.
Bởi vì, người đàn ông này là Chu Phương Nghiễn, là một trong những người… từng theo đuổi em trai của họ.
Em trai mỗi lần gặp hắn, tâm tình đều mười phần không vui, làm nhóm anh chị bọn họ tự nhiên cũng đứng trên mặt trận thống nhất với em trai.
Chu Phương Nghiễn cả ngày không có việc gì làm, mức sống lại kém, chỗ nào xứng với người em trai mà bọn họ nâng niu trong lòng bàn tay?
Ngày hôm nay… Hắn có thể đến đưa tiễn em trai, cũng được coi như lần cuối gặp mặt đi.
4.
Lúc Chu Phương Nghiễn nghe được tin tức, cảm giác không thể tin nổi.
Gần đây hắn đi làng Miêu(*) một chuyến, cũng đã lâu không gặp Thẩm Trạc. Từ khi hai người chia tay —— hắn cũng không trở lại.
(Làng Miêu – 苗寨: Là một ngôi làng có người Miêu sinh sống – Nguồn: baike baidu
Chắc đây là một trong những dân tộc ở Trung Quốc)
Là người đều sẽ mệt.
Hắn đã từng nâng niu Thẩm Trạc trong lòng bàn tay.
Thẩm Trạc đối với hắn còn không tốt bằng đối với người làm trong nhà, cũng chưa bao giờ nhắc với những người xung quanh về quan hệ của bọn họ.
Cứ tiếp tục như vậy, lâu ngày cũng sẽ mệt mỏi thôi.
5.
Chu Phương Nghiễn nhìn di ảnh, đó là ảnh của một thiếu niên với đôi mắt trong veo, và có lẽ mãi mãi sẽ vẫn như thế này. Gương mặt kia không chỗ nào có thể bắt bẻ, cũng không phải thuộc dạng đẹp trai kinh thiên động địa, nhưng lại khiến người ta có cảm giác càng nhìn càng cảm thấy dễ chịu, thuận mắt. Trông đơn thuần vô hại, nhưng khi nói chuyện lại không hề biết nể mặt mũi người khác.
6.
Hồi còn học sơ trung, Chu Phương Nghiễn và Thẩm Trạc cùng lớp ——
Chu Phương Nghiễn lưu ban, Thẩm Trạc nhảy lớp, tuổi tác chênh lệch nhất trong lớp.
Sau khai giảng, Thẩm Trạc nhiều lúc cố tình nhằm vào hắn, Chu Phương Nghiên nghĩ, hắn cũng không biết mình đã làm sai chuyện gì…
Tỉ như Thẩm Trạc mời các bạn học đi ăn cơm, duy chỉ có hắn là không được mời.
Đưa quà cho bạn học, mỗi người một phần, cũng không có phần của hắn.
Chu Phương Nghiễn vốn không quan tâm người khác thấy thế nào về mình, gia cảnh phổ thông, có thể học được ở nơi trường tư này, học phí cũng là tự mình kiếm.
Trong một buổi sinh hoạt lớp, giáo viên muốn tổ chức bán hàng từ thiện, vì muốn để mọi người tự do thảo luận nên đã xách đồ đi ra ngoài.
Lớp trưởng đứng trên bục giảng, có người cho ý kiến, nói rằng nên cho Chu Phương Nghiễn để hắn mang đồ đi bán.
Mọi người đều nghĩ làm như vậy cũng không tệ.
Có người nói muốn bán túi xách, có người muốn bán vàng để đổi lấy tiền.
Chỉ nghe phía dưới Thẩm Trạc nói đúng một câu: “Có bị bệnh không”, tiếng nghị luận mới dần dần nhỏ đi.
Chu Phương Nghiễn nhìn Thẩm Trạc.
Thẩm Trạc cũng nhìn lại hắn, thế nhưng lại hung hăng trừng hắn một cái.
Chu Phương Nghiễn: “...”
Có chuyện gì xảy ra với tôi à?
7.
Chu Phương Nghiễn ban ngày đi học rất buồn ngủ, thường xuyên ngủ trong giờ. Giáo viên phân chia khu vực theo chỗ ngồi, Thẩm Trạc là tổ trưởng tổ A của bọn hắn, công việc bình thường đều là phát và thu bài thi, còn phải ghi chép tình hình của tổ viên thường xuyên.
Các bạn học bình thường đều viết rằng “Tiết tự học rất yên lặng, không có tình hình gì đặc biệt.”
Nhưng đến Chu Phương Nghiễn, Thẩm Trạc đều sẽ viết thế này ——
Tiết ngữ văn, Chu Phương Nghiễn nằm ngủ.
Tiết số học, Chu Phương Nghiễn nằm ngủ.
Tiết tự học, nói chuyện với bạn cùng bàn, quấy rầy các bạn làm bài tập, còn xảy ra cãi vã.
Cãi nhau xong Chu Phương Nghiễn tiếp tục ngủ.
Chủ nhiệm lớp mặt lạnh, tiết tự học ngày hôm sau gọi Chu Phương Nghiên ra ngoài.
Chu Phương Nghiên bị bạn cùng bàn đánh thức, mờ mịt nhìn bốn phía, nghe thấy chủ nhiệm ác ma nói nhỏ vào tai.
“Chu Phương Nghiễn, đi ra ngoài một chút.”
8.
Chu Phương Nghiễn từ văn phòng trở về, vừa muốn vùi đầu xuống bàn ngủ tiếp, đã nhìn thấy khuôn mặt lù lù của giáo viên chủ nhiệm trước phòng học.
Được thôi….
Hắn liền ngồi ngủ.
9.
Tiết thể dục.
Chu Phương Nghiễn không có đi ra ngoài, trong phòng học chỉ còn lại hắn và Thẩm Trạc.
Hắn ngồi phía trước Thẩm Trạc, ho khan một tiếng.
“Tiểu tổ trưởng, cậu có ý kiến với tôi à?”
Thẩm Trạc đang đọc sách, không thèm để ý tới hắn.
Chu Phương Nghiên vươn tay ra gập quyển sách của Thẩm Trạc lại, bìa sách đều viết bằng tiếng Anh, hắn đọc một lượt, nhíu mày, “Nhìn cái gì, đây là sách sao? Dày như thế này…”
“Không có ý kiến.” – Thẩm Trạc lạnh lùng đáp lại.
Chu Phương Nghiễn nhíu mày, “Cậu nghĩ tôi tin? Không có ý kiến với tôi thì sao cứ cố nhằm vào tôi, tôi đã làm gì cậu à?”
Thẩm Trạc: “Tôi nói không có, anh đừng có nghĩ nhiều.”
“Chán ghét tôi?” – Chu Phương Nghiễn phối hợp nói, “Chúng ta trước đây chưa từng gặp nhau, mặc dù tôi đã sớm nghe nói về cậu nhưng xác thực là không có thù hận gì. Cậu ngày ngày bày ra thái độ lạnh lùng với tôi, còn nói không nhằm vào tôi, cậu nghĩ xem tôi có tin không?”
Thẩm Trạc nhíu mày, dường như mất kiên nhẫn, “Tôi nói không có.”
Chu Phương Nghiễn: “Vậy sao cậu còn ngăn không cho các bạn học quyên tiền cho tôi?”
Ánh mắt Thẩm Trạc khẽ thay đổi, “Anh rất thiếu tiền?”
Chu Phương Nghiễn gật gật đầu: “Thiếu a.”
Thẩm Trạc sắc mặt vừa tái nhợt vừa đỏ lên, nhẫn nhịn nửa ngày mới nói: “Chán ghét anh thì sao? Không có lý do, đừng làm phiền tôi.”
“Aiiii.” – Chu Phương Nghiễn thở dài, “Sao lại tức giận rồi? Được được được, về sau không nói chuyện với cậu, cố gắng không để ý đến ánh mắt của cậu, đừng tức giận a, lại chọc giận chính mình.”
Thẩm Trạc cúi đầu lật sách, vừa rồi không kịp đánh dấu trang, đều bị Chu Phương Nghiễn làm mất dấu rồi.
10.
Lên cao trung, niềm yêu thích đối với học tập của Chu Phương Nghiễn ngày càng giảng, cũng không phải oan gia không gặp gỡ, hắn và Thẩm Trạc lại tiếp tục cùng lớp, còn tiếp tục cùng tổ. Bởi vì thành tích học tập và thái độ có vấn đề, đã không ít lần hắn bị giáo viên gọi đến văn phòng.
Thái độ của hắn rất thờ ơ, Thẩm Trạc không thể nhịn được nữa, rốt cuộc tìm hắn hỏi, “Thi chuyển cấp anh đã gian lận thế nào?”
“Bạn học Thẩm, cậu không có bằng chứng cũng dám vu oan người khác, không tốt đâu nha.”
Thẩm Trạc: “Tôi và anh thi cùng một phòng, anh làm cái gì, tôi đều biết.”
Chu Phương Nghiễn: “Tôi làm gì? Chép phao vào tẩy hay là đổi bài với bạn ngồi cạnh? Sao cậu lại biết hết mọi chuyện, hả?”
Thẩm Trạc kìm nén một hơi, Chu Phương Nghiễn còn sợ một ngày nào đó cậu sẽ làm hắn tức chết….
Nhưng vô duyên vô cớ bị chán ghét, bị nhằm vào, đến nay còn chẳng có lý do gì, Chu Phương Nghiễn cũng không thể tiếp tục chịu đựng, bày ra một mặt trong sạch, nhất định phải để cho Thẩm Trạc nói xem hắn gian lận thế nào.
Thẩm Trạc: “Chính anh không thẹn với lương tâm là được, lần sau có thi thì đừng gây cản trở.
Chu Phương Nghiễn: “Sẽ cố gắng hết sức.”
11.
Chu Phương Nghiễn không hề gây cản trở.
Hắn dứt khoát không thèm tham gia kỳ thi, sau đó giáo viên đặc biệt để cho hắn thi lại.
Thi xong, lúc thông báo điểm số, thứ nhất đếm từ dưới lên.
Chủ nhiệm lớp nói thắng: “Em đừng học nữa, nghĩ đến những con đường khác sớm một chút, xã hội này không thiếu những người giống như em.”
Chu Phương Nghiễn nghĩ nghĩ, “Vậy để em nghĩ sớm một chút.”
Lời này bị Thẩm Trạc nghe thấy đúng lúc cậu đến phòng giáo viên nộp bài tập, thời điểm hắn ra cửa, theo bản năng nhìn liếc qua Thẩm Trạc.
Đương nhiên lại bị chê.
12.
Chu Phương Nghiễn lên sân thượng hút thuốc, lúc xuống lầu lại đụng phải Thẩm Trạc.
Hắn tránh sang một bên, Thẩm Trạc cũng như vậy, hai người cứ như thế chặn nhau trên bậc thang.
Thẩm Trạc nói: “Nhà tôi thiếu người làm vườn, nếu anh không muốn tiếp tục học, có thể đi thử xem.”
Chu Phương Nghiễn bật cười, bắt lấy tay Thẩm Trạc túm cậu lên sân thượng, hắn muốn nói chuyện đàng hoàng.
“Không phải trong lòng cậu tôi chỉ có thể làm một người làm vườn chứ?”
Thẩm trạc cẩn thận suy nghĩ, tự hỏi: “Vậy anh có thể thi bằng lái….”
“Làm lái xe?” – Chu Phương Nghiễn nói: “Cậu đúng là tiểu thiếu gia ngây thơ không biết gì về thế giới xung quanh, tâm địa thiện thương a.”
Thẩm Trạc nắm chặt bàn tai rồi lặng lẽ buông ra.
“Vậy anh có thể làm gì?” – Cậu hỏi, giọng điệu không giấu sự mỉa mai.
Chu Phương Nghiễn nhìn cậu, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ bảo rằng: “Nói cậu cũng không hiểu, không cần ngài phải quan tâm.”
Thẩm Trạc: “A.”
13.
Cuối cùng Chu Phương Nghiễn vẫn không nghỉ học, hắn cần một cái bằng, chỉ có như vậy mới làm hắn trở nên đáng tin hơn.
Lên đại học, Thẩm Trạc cũng không rời đi, hai người tiếp tục ở cùng một thành phố.
Có lần, Chu Phương Nghiễn cùng khách hàng đi ăn cơm, vô tình nhìn thấy Thẩm Trạc.
Thẩm Trạc ánh mắt dừng lại trên người hắn và người phụ nữ dáng người dịu dàng kia, nhíu mày.
Thẩm Trạc lạnh lùng nhìn về phía bóng lưng bọn hắn rời đi.
14.
“Đang suy nghĩ gì?” – Người bên cạnh mặc một thân váy đen bó sát cơ thể, là chị gái của Thẩm Trạc, Thẩm Mãn. Mái tóc đen nhánh tết thành bím gọn gàng, nổi bật trên đó chính là chiếc kẹp tóc mà Thẩm Trạc từng tự tay làm tặng cho cô.
Chu Phương Nghiễn lấy lại tinh thần, tầm mắt từ trên di ảnh dời đi.
“Là vì phát bệnh sao?” – Thanh âm hắn trầm thấp.
Thẩm Mãn gật nhẹ đầu, nhếch môi, quay đầu đi, không muốn nhìn vào bức di ảnh trước mắt nữa. Cô hít sâu một hơi, nói: “Cậu chẳng có chút áy náy nào.”
“Tôi áy náy cái gì?” – Chu Phương Nghiễn: “Là lỗi của tôi sao?”
Hắn sở ảnh hưởng đến Thẩm Trạc, ngay lúc trong lòng cậu còn vướng bận, đã rời xa cậu….