Trong Thôn Có Một Cô Nương

Chương 146: Bình định thiên hạ



Khi Lục Nguyên Sướng mang đại quân của mình đầy phong trần mệt mỏi chạy tới thành Bảo An thì được Tống Định Thiên tự mình dẫn toàn bộ tướng sĩ đến cửa Nam thành để nghênh tiếp. Vậy là cùng một lúc diễn ra cảnh hai cánh quân cùng hội hợp. Cảnh tượng diễn ra cực kỳ hùng tráng.

"Tướng sĩ chúng ta liều mình ra sức để chiến đấu là vì cái gì? Đó là vì quốc gia xã tắc, vì lê dân bách tính, vì để bảo vệ quê hương ở phía sau chúng ta, cũng là vì để cho chính bản thân chúng ta có phần cơm ăn! Đúng như vậy, chúng ta chiến đấu chỉ là vì tranh phần cơm ăn này!" Tống Định Thiên đứng trên đài cao ngất nghiêm túc phát biểu: "Trên suốt chặng đường đánh trận của chúng ta, nỗi khổ bách tính Quan Trung chúng ta đều đã nhìn thấy rõ. Nếu không có đội quân uy vũ hùng tráng như thế của chúng ta, nếu không có mỗi một người lính trong đội quân này đã quên mình để chiến đấu thì không có được như hôm nay. Nhưng chúng ta cũng phải biết rằng nỗi khổ của Quan Trung cũng chính là nỗi khổ của Bắc cảnh! Chúng ta có thể để mặc cho các phụ lão hương thân tiếp tục tự gánh chịu khổ này trên người được hay không?"

"Không thể! Không thể! Không thể!" Tiếng gầm thét đáp lời mênh mông cuồn cuộn vang vọng đến tận thinh không, cùng thể hiện quyết tâm sẽ không để cho bất cứ sức mạnh nào địch nổi.

"Đang ở ngay trước mắt chúng ta là kinh sư. Chỉ cần chúng ta công phá được tòa thành kia thì chúng ta sẽ không cần phải tiếp tục quăng đầu lâu tát nhiệt huyết nữa. Chúng ta sẽ có được cuộc sống giàu có, an nhàn. Chúng ta sẽ lại được trở về quê hương cùng người một nhà đoàn tụ. Bây giờ là lúc chúng ta có thể kết thúc kiếp nạn đã kéo dài quá lâu này, để cho Đại Chu bắt đầu một thời kỳ thịnh vượng mới, dài lâu hơn!"

"Bách tính nói chúng ta là loạn thần tặc tử, điều đó có đúng như vậy hay không? Không phải! Bởi vì chúng ta vì Đại Chu mà chiến đấu. Vì hoàng gia mà chiến đấu! Vì Lục hoàng tử mà chiến đấu!"

Khi Tống Định Thiên hò hét đến đây thì tất cả mọi người đều bị hắn làm cho kinh ngạc đến ngây cả người. Không phải là tôn thất hoàng tộc đã bị Quách Đạt Minh tru diệt đến không còn ai nữa hay sao? Lục hoàng tử là người phương nào? Đã từ nhiều năm nay rồi, đâu có ai từng nghe nói rằng còn có nhân vật số một là Lục hoàng tử như vậy chứ.

Lục Nguyên Sướng kinh ngạc nhìn về phía Vương Siêu, trong khi Vương Siêu lại tỏ ra cực kỳ khiếp sợ nhìn về phía Tống Định Thiên. Đúng vậy, nếu nói về Lục hoàng tử, bây giờ sợ là chỉ có Tống gia cùng Vương gia mới biết được đó là người nào mà thôi.

Lục hoàng tử vốn là con của Mẫu phi, chính là em gái của Tống Định Thiên, cũng là chị em ruột với mẫu thân của Vương Siêu. Nhưng mà nàng đã bị chôn thây bởi cuộc tranh đấu bên trong hậu cung từ hơn hai mươi năm trước đây. Còn về Lục hoàng tử, chẳng phải là trong khi tứ cố vô thân đã bị cái trận đại hỏa năm đó nuốt chửng đi rồi hay sao?

Mọi người nhìn thấy Tống Định Thiên từng bước một đi xuống khỏi đài cao, sau đó đi vào giữa đám thân quân của Vương Siêu, rồi dừng bước lại trước mặt một người, hắn quỳ một chân sau xuống đất, nói với giọng trấn định: "Lục hoàng tử, bây giờ Quách tặc đang chiếm cứ ở kinh sư, tôn thất đều đã bị diệt hết, hoàng tộc may mắn còn duy nhất một mình ngài là còn sống sót. Giang sơn Đại Chu bây giờ chỉ còn biết trao vào tay ngài. Xin mời Lục hoàng tử hãy dẫn dắt Trấn Bắc quân chúng ta vào kinh giết giặc, vì Đại Chu mà tẩy sạch vết máu khuất nhục này!"

Tất cả mọi người đều bị chấn kinh rồi, riêng Lục Nguyên Sướng cùng Vương Siêu thì dường như còn bị chấn động đến mức kinh hãi. Bởi vì người kia chính là cái người đối với bọn họ đều rất quen thuộc, thậm chí cùng từng vào sinh ra tử, người kia chính là -- Phí Chiến!

Tại sao lại là hắn? Lại đúng là hắn? Cái người cực kỳ xấu xí kia vậy mà lại là Lục hoàng tử? (Chết cười tui! Nhớ cái ngày mới vào quân ngũ LNS vẫn cho rằng xấu như Phí Chiến thì đừng mơ được phong quan tiến chức. Giờ thì sao?)

Lục Nguyên Sướng không thể tin nổi vào mắt mình nữa. Lúc trước, khi Trương Thành cùng bốn người kia quyết định đi theo nàng, chỉ riêng Phí Chiến là bị Vương Siêu tự mình hạ lệnh triệu hồi trở về làm thân quân cho Vương Siêu. Trên thực tế đây cũng không phải là mệnh lệnh của Vương Siêu, mà là của Tống Định Thiên!

Vương Siêu tiếp nhận được ánh mắt chất vấn của Lục Nguyên Sướng thì tỏ ra cực kỳ bất đắc dĩ mà lắc đầu. Năm đó Phí Chiến được Tống Định Thiên sắp xếp vào thân quân cho hắn thì cũng không có nói gì cả. Vương Siêu cũng chỉ cho rằng Phí Chiến là người được Tống Định Thiên vừa ý. Từ đó về sau Tống Định Thiên cũng chưa bao giờ hỏi về hắn, mà Phí Chiến cũng không hề tỏ ra có ham muốn về danh vọng quân công, cho nên Vương Siêu sớm đem người này lãng quên.

"Xin cậu hãy mau đứng dậy. Trách nhiệm nặng như thế khoác lên người, ta làm sao xứng đáng được đây?" Phí Chiến tự mình nâng Tống Định Thiên dậy rồi uyển chuyển từ chối.

"Lục hoàng tử, đây là chức trách thiên hạ ngài nên gánh, sao có thể từ chối được? Được làm người hoàng thất là vinh quang, nhưng cũng phải chịu trên người trọng trách quốc gia. Ngài đã được sống ở trong dân gian mấy chục năm nay rồi, trong mắt hẳn cũng đã nhìn thấy rõ ràng nỗi khổ của bách tính, làm sao ngài lại có thể bỏ qua bách tính mà không để ý được đây!" Tống Định Thiên nói với giọng chắc như đinh đóng cột.

Toàn quân cùng ồ lên một lượt, bởi chẳng ai trong số họ lại nghĩ tới, trong hàng ngũ của bọn họ vậy mà lại có hoàng thất chính thống. Kỳ thực cũng sẽ không ai bận tâm chuyện đến cùng Phí Chiến có phải là huyết thống hoàng tộc hay không. Điều bọn họ muốn chỉ là có thể danh chính ngôn thuận để được xuất binh, chỉ cần Lục hoàng tử đứng cùng phía này dựng thẳng lá cờ lên để mọi người cùng tụ hợp dưới là cờ đó. Một khi đã thu được dân tâm cùng hướng về, thì việc tiêu diệt Quách Đạt Minh tất nhiên là điều chắc chắn. Đến lúc đó bọn họ cũng sẽ thoát khỏi cái danh xấu là loạn thần tặc tử.

"Xin mời Lục hoàng tử hãy dẫn dắt Trấn Bắc quân chúng ta tiến vào kinh sư, chấn chỉnh lại Đại Chu!" Một lần nữa Tống Định Thiên lại quỳ xuống, kiên định nói.

""Xin mời Lục hoàng tử hãy dẫn dắt Trấn Bắc quân chúng ta chiếm lại kinh thành, chấn chỉnh lại Đại Chu!" Một vị tướng quân cùng tán thành, hắn quỳ xuống đất cầu xin.

""Xin mời Lục hoàng tử hãy dẫn dắt Trấn Bắc quân chúng ta tiến vào kinh sư, chấn chỉnh lại Đại Chu!" Càng ngày lại càng có thêm nhiều tướng sĩ cùng hô to khẩu hiệu, trong giọng nói của họ đều tràn đầy nhiệt huyết.

Trong khi tuyệt đại đa số tướng sĩ đã quỳ xuống đất thì chỉ còn lại Lục Nguyên Sướng cùng Vương Siêu là vẫn còn đứng thẳng. Hình ảnh ấy trông vào lại thật chói mắt. Quân của Lục gia cùng quân của Vương gia thấy chủ tướng của mình như vậy thì cũng lập tức làm theo tướng quân bọn hắn. Từng người từng người đứng dậy nghiêm trang tiến đến đứng bên cạnh hai người này. Bọn họ là thân quân, bọn họ chỉ nghe theo mệnh lệnh tướng quân của chính mình mà thôi.



"A Nguyên, Siêu nhi, còn không mau lại đây bái kiến Lục hoàng tử!" Tống Định Thiên lớn tiếng quát.

Vương Siêu nắm thật chặt nắm đấm, nhìn về phía cái người được gọi là Lục hoàng tử kia. Người kia là biểu đệ của mình thật đấy, nhưng trong lòng hắn lúc này lại cực kỳ không cam lòng. Giang sơn này không mấy chốc nữa là sẽ rơi vào tay bọn hắn, đến lúc đó mọi người sẽ chỉ còn chờ được luận công ban thưởng. Mặc kệ là Tống Định Thiên hay là Lục Nguyên Sướng xưng đế thì Vương Siêu cũng vẫn sẽ vui lòng phục tùng theo. Nhưng nếu như để cho cái tên Lục hoàng tử này được hưởng lợi như vậy thì hắn không muốn! Thật sự không muốn một chút nào!

Đừng nói là chỉ có một mình Vương Siêu không cam lòng, ngay đến Lục Nguyên Sướng cũng không cam lòng. Đây không phải vấn đề ở chỗ cái ghế Hoàng đế kia thuộc về ai. Mà vấn đề là ở chỗ, mình đã phải nhọc nhằn khổ sở nhiều năm như vậy, phải trả giá bằng không biết bao nhiêu tâm huyết cùng máu và nước mắt, vậy mà hết thảy đều chỉ là làm người mai mối cho người khác mà thôi. Mà cái người cha vợ vốn là người được nàng ngưỡng mộ nhất, lại chính là người xếp đặt cho mình đi vào con đường này.

Đây là sự lừa dối trắng trợn!

Phí Chiến chậm rãi tiến đến, đứng trước mặt Lục Nguyên Sướng rồi nói: "Lão đại, ở trong lòng ta, ngươi vẫn là lão đại của ta. Việc này cũng không phải là ta có ý định lừa gạt gì. Chỉ vì việc này thực sự có quan hệ trọng đại, sau khi ta xuất cung thì cũng chỉ mong muốn giữ được tính mạng mà thôi."

"A Nguyên, ngươi tin có tin hay không?" Vương Siêu bất mãn hỏi.

Bởi vì Lục Nguyên Sướng cùng Vương Siêu vẫn không đổi ý, có rất nhiều tướng quân đều đã đứng dậy. Tình thế trước mắt cho thấy Trấn Bắc quân cũng không phải là một đội ngũ bền chắc như thép. Trong đội quân này có phái thân Tống, nhưng cũng có phái thân Lục. Bởi vì có được Vương Siêu tận lực giúp đỡ, thế lực của Lục Nguyên Sướng lúc này đã chiếm thế thượng phong. Chỉ cần nàng ra lệnh một tiếng, cái người được gọi là Lục hoàng tử kia liền không được đếm xỉa đến nữa. Cái gì mà Đại Chu, cái gì mà quốc gia, đây chỉ là những lời dùng để lừa dối người ngu xuẩn mà thôi, làm sao để các tướng quân cả ngày phải liếm máu trên lưỡi đao tin phục được. Bọn họ vào sinh ra tử, chính là vì cái gọi là danh lợi, là quan to lộc hậu, là vinh quang của con cháu về sau!

Mắt thấy, Trấn Bắc quân sắp rơi vào nguy cơ, thế lực của hai phái bắt đầu đụng nhau.

Tống Định Thiên vẫn duy trì thế quỳ, nhưng hắn đã ngẩng đầu nhìn về phía Lục Nguyên Sướng. Tình thế trước mắt cho thấy hoàn toàn phụ thuộc vào một câu nói của Lục Nguyên Sướng. Người này là con rể của mình, cũng là người mà mình vừa ý nhất! Tống Định Thiên tin tưởng, Lục Nguyên Sướng sẽ không để cho bản thân mình thất vọng được.

Tin sao? Lục Nguyên Sướng thật nhiều lần cân nhắc lời của Vương Siêu. Nếu đúng nàng là tin vào lời nói kia của Phí Chiến, nàng không phải là Lục Nguyên Sướng nữa. Cho đến hôm nay, nàng đã thấy được việc có được quyền lực trong tay so với lời nói này lại càng khiến người ta tin tưởng hơn. Nhưng mà, việc đó trọng yếu sao?

Đột nhiên Lục Nguyên Sướng có chút không xác định nổi. Nàng không biết việc mình hô đánh hô giết nhiều năm như vậy là vì cái gì,. Nàng trở nên nghi ngờ. Khi nàng nghe tin hoàng tộc đều bị tru diệt hết thì không thể phủ nhận được là, lúc đó trong lòng Lục Nguyên Sướng vừa hết sức vui mừng nhưng cũng lại sầu lo. Cái tâm tình phức tạp kia, bản thân nàng cũng không lý giải nổi.

Nàng quay đầu nhìn đám thân quân phía sau mình đang lộ ra vẻ tức giận khó kìm giữ, nhìn vẻ mặt tàn nhẫn của Vương Siêu. Lại nhìn vẻ thiết tha chờ đợi của Tống Định Thiên. Lại còn có sự đối đầu giữa hai bên đang bày ra kia nữa. Lục Nguyên Sướng hít một hơi thật sâu, còn chưa đánh tới kinh sư, vậy mà người mình đã xảy ra nội chiến rồi hay sao?

"Nếu như quân ta chiến thắng, ngươi có tin rằng mình sẽ là một Hoàng đế tốt?" Lục Nguyên Sướng nhìn chằm chằm vào Phí Chiến mà hỏi hắn.

"Ta sẽ tận lực dùng hết khả năng mình có được." Phí Chiến trấn trọng đáp. Kỳ thực, tâm tình của hắn cùng Lục Nguyên Sướng cực kỳ giống nhau. Ghế ngồi Hoàng đế kia cũng không phải là khát vọng của hắn, nhưng khi nó bỗng dưng rơi vào trong tay mình thì hắn cũng không cưỡng lại được cái sự mê hoặc ghê gớm kia. Còn Lục Nguyên Sướng mạnh hơn hắn ở chỗ, Lục Nguyên Sướng từ chối được mê hoặc.

Lục Nguyên Sướng cao giọng cười, cái cười có chút thê lương. Bị cha vợ cố tình xếp đặt mình vào con đường này a, người ta đã đánh cược vào sự mềm lòng của nàng. Thôi đành, thân nàng cũng chỉ là một người con gái. Biết đánh trận đến được mức này rồi cũng đã là không làm bôi nhọ các thế hệ tổ tiên của Lục thị. Hơn nữa, trong khoảng thời gian nội tâm phải giãy dụa kia, nàng vẫn luôn nghĩ đến Cố Tiểu Phù.

Mặc kệ sau này có là quan lớn tước dày đi nữa, ta cũng đều xem như là cặn bã. Chỉ cần đợi đến khi thiên hạ đại định, ta liền sẽ cùng ngươi trở về thôn Lạc Khê!

Việc này mình đã hứa với nàng rồi, làm sao có thể nuốt lời được!

"A Nguyên!" Vương Siêu không phục lắm, hắn quá không cam lòng.

"Biểu ca, ngươi và ta là huynh đệ cùng sinh tử. Vậy ngươi có nguyện theo ta đánh trận chiến cuối cùng, dồn hết sức lực để đánh hay không?" Lục Nguyên Sướng cười cực kỳ xán lạn. Ném đi được mũ áo này cũng chính là giải thoát. Ngôn Tình Tổng Tài

"A Nguyên!"

"Biểu ca, có thể nguyện cùng ta giết địch hay không?" Lục Nguyên Sướng trấn trọng nhìn về phía Vương Siêu. Một khi đã quyết định rồi thì nhất quyết không hối hận, không thẹn với lòng mình.



"Được!" Vương Siêu đem cơn phẫn nộ tràn ngập phát tiết ra ngoài, lớn tiếng nói: "Nếu như A Nguyên đánh, tất nhiên ta cũng đánh!"

"Xin mời Lục hoàng tử hãy dẫn dắt Trấn Bắc quân chúng ta tiến vào kinh sư, chấn chỉnh lại Đại Chu!" Lục Nguyên Sướng quỳ xuống đất, lớn tiếng nói.

"Xin mời Lục hoàng tử hãy dẫn dắt Trấn Bắc quân chúng ta tiến vào kinh sư, chấn chỉnh lại Đại Chu!" Vương Siêu đập đầu gối xuống bên người Lục Nguyên Sướng, rất không cam lòng mà nói.

"Xin mời Lục hoàng tử hãy dẫn dắt Trấn Bắc quân chúng ta tiến vào kinh sư, chấn chỉnh lại Đại Chu!" Tống Định Thiên chống hai tay xuống đất, đem nước mắt của người anh hùng nhỏ xuống đất bùn. Hắn hi vọng rồi đây Lục Nguyên Sướng cũng sẽ hiểu ra được nỗi khổ tâm của mình lúc này.

"Xin mời Lục hoàng tử hãy dẫn dắt Trấn Bắc quân chúng ta tiến vào kinh sư, chấn chỉnh lại Đại Chu!" Trấn Bắc quân trên dưới một lòng, mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng.

Vào ngày mùng 6 tháng 6, dưới sự chỉ huy của Lục Nguyên Sướng, Trấn Bắc quân xuất phát từ thành Bảo An, Tống Định Thiên đi hậu vệ, Vương Siêu lĩnh đội tiên phong, một đường đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Dân chúng vừa nghe tiếng đã liền quy thuận. Quân của Quách Đạt Minh cũng chỉ biết khổ sở chống đỡ tại cổng thành Hoàng Đăng.

Một tháng sau đó, Vũ Uy hầu liên minh với các nhà Văn gia, Phương gia là những nhà đời đời cự phiệt, thế gia công huân cùng hợp lực đem cả kinh sư khống chế vững vàng trong tay. Quách Đạt Minh hai mặt thụ địch, lương thảo cũng dần tiêu hao hết. Cái con người một đời kiêu hùng, cuối cùng cũng chết trận ngay tại cửa thành Hoàng Đăng. Mà người vung nhát kiếm đâm chết Quách Đạt Minh lại chính là Vương Siêu!

Sau khi mang theo cuộc chiến đấu cực kỳ gian khổ cùng niềm vui mừng tột độ vì chiến thắng, Trấn Bắc quân tiến vào kinh sư. Bách tính đổ ra đường để hoan nghênh, cả nước cùng vui mừng. Vậy là mấy chục năm chiến loạn kéo dài, rốt cục cũng đã kết thúc một cách mĩ mãn đúng vào lúc này.

Lục hoàng tử ở trên hoàng thành để tiếp nhận triều bái* của bách tính. Trong khi đó Lục Nguyên Sướng cùng Vương Siêu lại cùng trốn ở trong phủ Vũ Uy hầu, cùng nhau lẳng lặng uống rượu.

"Biểu ca, rốt cục ngươi cũng đã về nhà, cao hứng sao?" Lục Nguyên Sướng đã có chút say, nàng ngoẹo cổ hỏi.

* Triều bái: Chầu lạy.

"Đương nhiên là cao hứng rồi. Khi mới mười lăm tuổi ta đã phải tòng quân làm tuỳ tùng cho cậu ở Bắc cảnh, số lần về kinh cũng chỉ đủ đếm được trên một bàn tay. Chốn biên quan buồn khổ kia sao hơn được kinh sư phồn hoa." Hai con mắt của Vương Siêu như long lanh nước mắt. Khi đại thắng trở về kinh thì cha mẹ đã già, người vợ cũng đã già đi, con trai cũng đã cao lớn sắp bằng mình. Làm sao hắn lại không cảm khái cho được.

"Nếu đã như vậy thì bây giờ tiểu đệ cũng sẽ cùng biểu ca nói lời từ biệt trước. Chờ thêm mấy ngày nữa, đến khi thời cuộc ổn định hẳn rồi, ta sẽ lập tức trở về Bắc cảnh. Sau này nếu như biểu ca có rảnh rỗi, thì hãy tìm đến thôn quê nơi tiểu đệ sống cùng ngồi với nhau một chút, ta sẽ mang ngươi lên núi săn thú." Lục Nguyên Sướng mỉm cười nói.

"Để bình định được thiên hạ, cậu là người có công đầu, người có công tiếp theo thì phải là ngươi và ta. Chúng ta đều là người kiến công lập nghiệp ngay thẳng, làm sao ngươi lại có thể xem thường mà hồi hương như vậy được?" Vương Siêu bất mãn nói.

"Mệt mỏi thì sẽ trở về thôi. Phù nương cùng Trứng Gà còn ở bên đó chờ ta. Vinh hoa phú quý, công tước bổng lộc có chăng cũng chỉ như là mây khói mà thôi. Nhân sinh cũng chỉ ngắn ngủi có mấy chục năm, không bằng làm bạn với người mình yêu. Được như vậy thì đời này cũng không còn gì để phải tiếc nữa." Lục Nguyên Sướng cảm khái nói. Một đời này của nàng, được như vậy cũng là thỏa mãn rồi.

"Nếu ngày đó không có ngươi nhường cho hắn, thì ngày hôm nay người ở trên hoàng thành tiếp nhận lễ triều bái cũng không phải là hắn." Vương Siêu vẫn luôn canh cánh trong lòng về sự mềm yếu ngày đó của Lục Nguyên Sướng.

"Nếu số mệnh mà có thì tự nhiên sẽ có, nếu số mệnh không có thì chớ cưỡng cầu. Lục hoàng tử là hoàng thất chính thống, được dân tâm trong thiên hạ hướng về là đúng. Những lời ấy sau này tất nhiên không thể nói ra, biểu ca cũng phải biết vì Vũ Uy hầu phủ mà suy nghĩ một chút." Lục Nguyên Sướng chân thành khuyên nhủ.

"Cũng đúng, bây giờ có nhiều lời cũng là vô ích. Hai huynh đệ chúng ta uống thật sảng khoái một lần, để chúc mừng cho thắng lợi của chúng ta!"

"Được!"

Cuộc đời rồi cũng như giấc mộng, mong đến kiếp sau xin được chuộc lỗi với ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.