Lần đầu tiên Chính Sóc Đế mở tiệc, có vẻ vừa long trọng lại vừa thân thiết. Tất cả người nhà của Tống gia, Vương gia, Lục gia đều dự họp. Khi yến tiệc mở ra Chính Sóc Đế miễn quỳ lạy, miễn cả việc phải hành lễ quân thần, chỉ lấy gia lễ để đối xử. Đối lập với cảnh người của Tống gia cùng Vương gia con cháu hưng thịnh là cảnh một mình Chính Sóc Đế đại diện cho cả hoàng gia, cảnh này trông có vẻ hơi thê lương.
Vương Phi Võ Uy thấy Chính Sóc Đế thân đơn bóng chiếc, trên mặt lại đầy vết bỏng thì không khỏi có chút đau lòng nên nói với hắn: "Hoàng thượng cũng gần đứng tuổi rồi, hậu cung thì lại trống vắng, dưới gối thì không con. Hiện tại đã là thời điểm vàng ngọc, ngoại trừ chuyện vững chắc vị trí trong triều, bình ổn thiên hạ, lúc này cũng phải lấy việc nối dõi làm trọng."
Chính Sóc Đế nghe nói như vậy thì không khỏi cười khổ. Hắn không nhịn được mà liếc nhìn Tống Định Thiên một chút. Thấy vậy Tống Định Thiên liền tiếp lời: "Bây giờ Mẫn nhi cũng đã trở về kinh rồi. Chờ đến sang năm vào dịp đầu xuân, chúng ta sẽ vì hoàng thượng mà xử lý việc này. Một khi có được Mẫn nhi làm chủ trong cung, thì sợ gì hậu cung lại không thể náo nhiệt lên."
"Lời ấy rất là có lý. Tuy Mẫn nhi là con gái của ta, nhưng cũng hiểu đạo lý quân trước thần sau, việc công trước việc tư sau. Vậy nên phu nhân cũng nên để tâm giáo dục Mẫn nhi cho tốt, không nên để cho nàng phụ tấm lòng chân thành của hoàng thượng." Võ Uy Vương cũng ra vẻ chỉ giáo một chút. Nếu như không phải vì chuyện Tống gia không còn khuê nữ nữa thì vị trí hoàng hậu này sợ là cũng không đến lượt Vương gia.
Võ Uy Vương nhìn về phía Cố Tiểu Phù mà tự thấy được là Vương Mẫn không bằng được Cố Tiểu Phù về nhiều mặt. Luận tướng mạo, nhìn Cố Tiểu Phù lại càng đoan trang, cao quý. Luận lòng dạ, Cố Tiểu Phù lại có vẻ thận trọng, đại khí. Luận về tài năng, tuy rằng Cố Tiểu Phù đối với thơ từ thư họa cùng việc phong nhã thì đúng là không thể bằng Vương Mẫn, nhưng hành xử của nàng lại cực kỳ kín kẽ, cực kỳ vượng phu. Nếu như không có sự hiệp trợ to lớn của Cố Tiểu Phù, thì cho dù Lục Nguyên Sướng có vạn phần dũng mãnh cũng làm sao có thể được như hôm nay. Huống chi trước đây tính tình Vương Mẫn cũng đã phong lưu như thế, cả về phẩm chất cùng tính tình đều không phù hợp đây. Điều này còn không phải là đã để cho Vũ Uy hầu lau mồ hôi không kịp hay sao.
Không phải chỉ có Võ Uy vương đã nghĩ như vậy, mà ngay cả tất cả mọi người của Vương gia cùng Tống gia đều cho là như vậy. Vương gia cảm thấy may mắn cực điểm, mà Tống gia thì lại là có chút tiếc nuối. Có điều khi nhìn đến Lục Nguyên Sướng mặt như ngọc, lại là một người có tài năng xuất chúng, đối xử với Cố Tiểu Phù thì toàn tâm toàn ý như vậy, người nhà họ Tống cũng chỉ còn biết tiếc nuối mà thôi. Duy chỉ có riêng Tống Văn Quý đã cùng Lục Nguyên Sướng giao hảo như vậy, thì lại cảm thấy Cố Tiểu Phù có phúc. Được ở với Lục gia thì sẽ an tâm mà sống qua ngày, điều đó dù sao cũng tốt hơn sống ở trong cung tuy rằng lầu son gác tía nhưng lại ngươi lừa ta gạt, tranh giành tình nhân.
Đây là số mệnh!
Riêng Tống Định Thiên lúc này thì lại là thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng hắn vẫn làm chỗ dựa cho Cố Tiểu Phù trong khi đối xử với Lục Nguyên Sướng lại quá mức hà khắc, nhưng yêu mới cho roi cho vọt. Nhất là khi hắn biết được bí mật của Chính Sóc Đế, dĩ nhiên lại càng không muốn cho Cố Tiểu Phù tiến cung.
"A Nguyên, biểu muội, vậy nhưng Trứng Gà đâu rồi?" Chính Sóc Đế không muốn cùng mọi người tranh tài đọ sức ở đề tài này thêm nữa, liền chuyển sang cô cháu ngoại đáng yêu kia.
Lời này vừa nói ra, vốn Cố Tiểu Phù vẫn đang mỉm cười liền trở nên trầm xuống. Trước khi đến đây Lục Nguyên Sướng đã phải dốc lòng chiều chuộng Cố Tiểu Phù, mong đem chuyện Trứng Gà quên đi. Cố Tiểu Phù trừng Lục Nguyên Sướng một chút, Lục Nguyên Sướng có chút lúng túng khi nói: "Bẩm hoàng thượng, Trứng Gà đã lên núi bái sư rồi. Để sau này khi thần đón nàng trở về sẽ đem nàng đến bái kiến hoàng thượng."
"Ồ? Là cao nhân cỡ nào mà để cho biểu muội cũng cam lòng xa được Trứng Gà như vậy đây?" Những năm gần đây tuy Chính Sóc Đế không theo Lục Nguyên Sướng nữa, nhưng mỗi khi quá niên quá tiết Cố Tiểu Phù vẫn sẽ lệnh cho hạ nhân chuẩn bị cho hắn một phần lễ, vì vậy đối với Lục gia hắn vẫn ít nhiều hiểu biết, biết được Trứng Gà dính Cố Tiểu Phù vô cùng.
"Ngày vi thần còn ở thôn Lạc Khê thì ngẫu nhiên gặp được vị cao nhân này. Về sau cũng là gặp may đúng dịp, cùng Trứng Gà cực kỳ hợp ý, vì vậy đã thu nhận Trứng Gà làm đệ tử cuối cùng. Còn hắn là nhân vật cỡ nào, thần cũng không biết. Thần chỉ biết cao nhân này y thuật tinh xảo, có thể nói là thần y." Khi nói những lời này trên mặt Lục Nguyên Sướng vẫn giữ được nét cười, nhưng trong lòng không khỏi run rẩy. Ai bảo bàn tay của Cố Tiểu Phù lại đang nhéo lấy bắp đùi của nàng chơi trò xoay tròn đây.
"Kỳ nhân trong thiên hạ nhiều biết bao. Nếu như có cơ duyên, A Nguyên cũng đừng ngại đem cao nhân dẫn tiến với trẫm nha." Ánh mắt của Chính Sóc Đế trở nên sáng rực khi nói những lời này, nhưng ở đằng kia Tống Định Thiên lại rơi vào trầm tư.
"Thần tuân chỉ! Có điều hành tung của cao nhân luôn bất định, mà Trời lại sinh tính thích tiêu dao, thần không thể bảo đảm cao nhân sẽ nguyện từ bỏ được chốn sơn thủy." Lục Nguyên Sướng cẩn thận trả lời.
"Không sao, tất cả còn tùy vào duyên."
Trải qua lượt tra hỏi này xong, mọi người lại bắt đầu náo nhiệt ôn lại chuyện cũ. Lục Nguyên Sướng đem bàn tay nhỏ nhắn của Cố Tiểu Phù đem đặt vào trong lòng bàn tay của mình rồi hỏi lấy lòng: "Tay Phù nương có bị đau hay không?"
"Xì ~ "
Cố Tiểu Phù nghe hỏi vậy thì không nhịn được mà che miệng cười khẽ. Nàng rút bàn tay của mình ra, vẫn đắm chìm trong ánh mắt sủng nịch của Lục Nguyên Sướng mà đặt tay trở lại trên bắp đùi của nàng vừa nhẹ nhàng xoa bóp vừa hỏi: "Có đau hay không?"
"Không đau, không có đau một chút nào." Lục Nguyên Sướng vội vã lắc đầu. Dù có rất đau cũng không cho phép đau a.
"Ngươi chỉ cần Tết đến đem Trứng Gà đón về là được!" Cố Tiểu Phù muốn có được Trứng Gà.
"Được, ta sẽ tự mình đi." Lục Nguyên Sướng nghiêm trang gật đầu. Làm sao nàng lại không muốn Trứng Gà đây? Những hai năm rồi nàng không nhìn thấy khuê nữ. Cũng không biết đến lúc đó Trứng Gà có còn nhận ra mình nữa hay không đây.
Toàn bộ những người dự yến hội đều là cốt nhục thân thiết. Chính Sóc Đế đã không còn một người trong dòng họ chống đỡ, những người có thể dựa vào cũng chỉ có Tống gia cùng Vương gia. May mà cả hai nhà đều xuất hiện lớp lớp nhân tài có thể để cho hắn sử dụng. Bắc cảnh đã an bình, kinh sư, ba châu Vân, Tương, Cam cũng đều đã bình định xong, bây giờ chỉ còn lại phía nam là vẫn còn cực kỳ hỗn loạn. Chính Sóc Đế để cho việc Vương Siêu tập hợp tàn dư của nam quân và tây quân chính là có ý định đem hắn phóng tới phía nam. Quân công của Tống gia đã quá cao, không thể thêm ân điển nhiều hơn được nữa, không bằng đem công này cho hoàng hậu mẫu gia, để cho hai nhà kiềm chế lẫn nhau. Như vậy thì có thể làm cho quyền lực triều đình trở nên cân bằng.
Thuở nhỏ hắn vẫn luôn ngưỡng mộ tâm cơ của thái, tổ nên thường lấy sự tích của thái, tổ tự xét lại. Vì vậy hắn không muốn lấy việc giết công thần để ổn định triều cương. Trong khi thiên hạ đến hôm nay cũng vừa mới bình định xong, cần phải có kế sách dùng người cho đúng. Chỉ cần Tống gia cùng Vương gia thành tâm phục tùng thì hắn sẽ còn lấy ân điển mà đối đãi.
Yến hội rồi cũng tàn, các gia hồi phủ.
Lục Nguyên Sướng tắm rửa qua loa xong liền ở trên giường chờ đợi Cố Tiểu Phù. Chờ rồi lại chờ, trong lòng bắt đầu lo lắng. Dù sao cũng đã hai năm không gần nhau, tương tư làm sao lại không nồng đậm? Ngay giữa ban ngày mà chỉ cần có một cái nhíu mày, một nụ cười, một cái ánh mắt, một động tác của Cố Tiểu Phù cũng khiến cho lòng mình trở nên ngứa ngáy rồi.
"Nam Nhi, đi xem xem phu nhân đã tắm xong hay chưa." Lục Nguyên Sướng không chờ được nữa liền sai người ta đi thúc dục.
Nam Nhi che miệng mỉm cười, mặt hơi đỏ lên nhận mệnh đi đến phòng tắm thúc người.
"Bình tỷ tỷ, tướng quân đang ở trong phòng thúc dục đây này. Ngươi cũng nên có động tác mau mau một chút." Nam Nhi thật không dám ra mặt đi hỏi Cố Tiểu Phù, chỉ dám thúc dục Bình Nhi.
"Là ngươi muốn tìm đường chết hay sao vậy? Phu nhân không ra thì ta còn biết làm sao. Còn không mau đi dụ dỗ tướng quân. Nếu như tướng quân quá nôn nóng mà chọc giận phu nhân thì chúng ta đều không có ngày sống dễ chịu." Mặt Bình Nhi cũng trở nên đỏ bừng. Trong đám đầy tớ không có ai hiểu rõ chuyện phòng the của Cố Tiểu Phù cùng Lục Nguyên Sướng bằng nàng được.
Nam Nhi sầu trắng đầu, đành phải quay trở lại phòng kia để tìm cách dụ dỗ tướng quân nhà mình. Nàng cực kỳ sợ Lục Nguyên Sướng. Trong lòng nàng, tuy tướng mạo Lục Nguyên Sướng có thanh tú, không giống một người hay ức hiếp kẻ khác, thế nhưng đến cùng Lục Nguyên Sướng vẫn là một Đại tướng quân lĩnh binh bình định giang sơn. Thường ngày trừ đối xử với Cố Tiểu Phù cùng Trứng Gà luôn ôn hòa cùng đa tình, người này đối với hạ nhân lại luôn luôn đàng hoàng, trịnh trọng. Nếu không vì phu nhân đã đem phần lớn người hầu hạ ở lại Phần Thành thì dù có thế nào cũng không tới phiên Nam Nhi được vào hầu hạ ở chính thất.
Nam Nhi sầu não bao nhiêu thì Bình Nhi lại khó hiểu bấy nhiêu, vì sao ở trước mặt phu nhân, tướng quân lại trở thành một con hổ không nanh, cực kì vô hại như vậy? Có điều trời cũng dần chuyển lạnh, phu nhân tắm cũng đã lâu, Bình Nhi tiến vào phòng tắm rồi mới cẩn thận hỏi: "Phu nhân, bây giờ cũng đã muộn rồi, không bằng để nô tỳ giúp ngài lau chùi thân thể, coi chừng lại bị cảm lạnh."
"Được." Cố Tiểu Phù lười biếng nói. Tắm cũng đã lâu, thân thể có chút mềm nhũn ra, đến cổ họng cũng trở nên khàn khàn, nghe vào cực ngứa ngáy lòng người.
Đây là nàng cố ý. Nàng vẫn còn tức giận chuyện Lục Nguyên Sướng đem Trứng Gà đưa cho người ta. Có điều nàng không dám để cho Lục Nguyên Sướng chờ quá lâu. Nếu như làm cho người này trở nên nóng nảy, đến lúc đó còn không phải tự mình chuốc lấy cực khổ hay sao. Phu thê cũng đã nhiều năm, hai người cùng chậm rãi thích nghi, cũng tự biết giới hạn của mình là đâu.
Sau khi mặc vào bộ quần áo được may bằng lụa mỏng đã được chuẩn bị từ trước, với màu hồng sắc ở bên ngoài, bên trong là cái yếm màu đỏ sẫm có đôi chim uyên ương đang nghịch nước, khiến cho da dẻ Cố Tiểu Phù càng trở nên trắng như tuyết. Mái tóc dài phủ trên bờ vai thon gầy, bởi vì vẫn còn ẩm ướt mà lại càng trở nên quyến rũ hơn mấy phần, đem rót thêm vào khuôn mặt vốn quạnh quẽ một nét phong tình.
Lục Nguyên Sướng nằm dựa vào trên đầu giường, chỉ qua một cái chớp mắt đã không di chuyển nổi ánh mắt của mình nữa. Cố Tiểu Phù ngượng ngùng cúi đầu, bước chân nhẹ nhàng lướt vào, nàng chậm rãi tiến vào trước ánh mắt hừng hực kinh hỉ kia. Bọn nha hoàn sớm nhìn thấy như vậy thì đều đồng thời lui ra, Bình Nhi đem cánh cửa chính thất đóng chặt lại.
"Phù nương!" Lục Nguyên Sướng vừa mở miệng, liền cảm giác cổ họng của mình bỗng dưng lại trở nên khàn khàn đến lợi hại.
Cố Tiểu Phù tự tin mỉm cười, được người mình yêu nhìn kỹ như vậy, tuy rằng tim đập như trống chầu nhưng cũng thật vui mừng. Ánh mắt hai người cùng tụ hợp, tình triều lưu chuyển như sóng ngầm. Cố Tiểu Phù cảm thấy thân thể có chút nóng lên mà trở nên mềm nhũn đến trên ba phần mất rồi.
Nàng quay lưng lại, rút đi giải lụa mỏng, tấm lưng trắng như tuyết ánh vào trong con mắt của Lục Nguyên Sướng. Sợi tơ màu hồng, thắt nút phía sau cần cổ trắng nõn cùng với làn tóc đen mượt càng thêm mấy phần mê hoặc. Lục Nguyên Sướng cũng không thể nằm tiếp được nữa, nàng ngồi dậy, tay nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng trắng như tuyết cùng mái tóc dài hơi rối kia mà có cảm giác như tơ chạm vào mặt, còn trên bả vai của người này là cái nốt ruồi son đỏ như máu.
Lúc này cả người Cố Tiểu Phù đã trở nên vô lực. Vì cái vuốt ve của Lục Nguyên Sướng mà run rẩy, hai chân cố khép lại thật chặt. Bởi vì nàng phát hiện ra, chính mình lại đã động tình, hương lộ giữa hai chân không tự chủ được mà uốn lượn ra.
"Phù nương, ngươi thật là đẹp!" LụcNguyên Sướng đưa tay lên khẽ trêu ghẹo phía trước ngực của Cố Tiểu Phù, nhìn vào cái yếm cao chót vót, trên đó bất ngờ nổi lên hai điểm thì không kìm lòng được nữa mà thốt lên.
"A Nguyên, tắt đèn đi có được không?" Bị ngắm nhìn một cách trực diện như vậy, thực sự là Cố Tiểu Phù không còn chịu được ánh mắt nóng rực của Lục Nguyên Sướng.
"Không muốn! Ta muốn được ngắm nghía ngươi thật cẩn thận."
- ---- (
Thật ngượng ngùng) -----
Hai người cùng chìm đắm trong niềm hoan ái một lúc thật lâu rồi mới thở hổn hển dừng cái thân thể đã trở nên cứng ngắc lại. Lúc này Lục Nguyên Sướng cảm thấy rất là mệt mỏi, nhưng cũng đúng lúc này Cố Tiểu Phù lại cảm nhận được có một dòng nước ấm đang chậm rãi lưu chuyển vào trong cơ thể của mình.
Cuộc hoan ái kịch liệt trên giường cuối cùng cũng kéo dài tới tận bình minh mới kết thúc. Hai người cũng không đủ sức thu thập nữa, chỉ còn biết ôm nhau mà ngủ. Lục Nguyên Sướng ngủ thật say, trong khi Cố Tiểu Phù thì lại nhắm mắt lại mà suy nghĩ thật cẩn thận. Nàng đột nhiên có cảm giác hiểu ra được một điều, thì ra Trứng Gà đã đến với mình bằng cách như vậy.
Bây giờ thân thể của nàng bây giờ đã hoàn toàn tốt đẹp. Thế nên nếu hai người cứ tiếp tục hoan ái như vậy có thể nàng sẽ còn sinh được cho Lục Nguyên Sướng một đứa bé nữa.
Ngày hôm sau mặt trời lên cao ba cây sào hai người mới thức dậy mà rời khỏi giường. Bình Nhi cực kỳ nhanh ý, nàng vẫn luôn canh giữ ở trước cửa phòng không cho người ta quấy rối hai người. Lục Nguyên Sướng rất là cao hứng, bởi vì mình được thăng quan tiến tước, cũng nên có ban thưởng cho mọi người trong phủ, trong khi hạ nhân tuỳ tùng được đem đến kinh sư đều là người đắc lực. Lục Nguyên Sướng để cho Cố Tiểu Phù đứng ra làm chủ việc trọng thưởng toàn phủ. Nhất thời, Lục phủ trở nên vui mừng như tết đến vậy.
Bởi vì Cố Tiểu Phù đã có suy tính trong lòng, thế nên mỗi khi Lục Nguyên Sướng muốn cùng mình hoan ái, nàng liền buông bỏ da mặt cực mỏng của mình, dụ dỗ Lục Nguyên Sướng tiếp tục dùng cái thức kia. Dần dần, trong lòng Cố Tiểu Phù ngày càng tin tưởng vào suy đoán của mình hơn. Trong khi đó Lục Nguyên Sướng lại bị Cố Tiểu Phù làm cho mê muội mà không hay biết gì.
Cũng không trách được vì sao Cố Tiểu Phù lại có tư tâm như vậy. Bởi nàng biết được Lục Nguyên Sướng cực kỳ không muốn cho mình lại sinh nở một lần nữa. Cái lần sinh Trứng Gà kia đã làm cho Lục Nguyên Sướng vô cùng sợ hãi. Vậy nhưng bản thân Cố Tiểu Phù lại không thấy sợ. Đặc biệt là sau khi Trứng Gà phải lên núi, Cố Tiểu Phù lại càng ngày càng muốn vì Lục Nguyên Sướng mà sinh thêm một đứa bé nữa.
Lục phủ của các nàng thực sự nhân số quá đơn bạc, mà Lục Nguyên Sướng chỉ được có một cô con gái trong khi lại không muốn cưới vợ bé, vậy nên mới bị người ta lên án từ lâu nay. Bây giờ là ở kinh sư, không thể so được với Bắc cảnh, nhân tình thế thái lại càng phức tạp hơn. Cố Tiểu Phù không muốn Lục Nguyên Sướng vì nàng mà phải mang tiếng xấu, cũng không muốn chính mình mang tiếng xấu. Đương nhiên đây cũng chỉ là những lời nói bên ngoài, trong lòng Cố Tiểu Phù vốn cũng đã nghĩ muốn vì Lục Nguyên Sướng sinh thêm một đứa bé.
Trong suốt cả một tháng này, Lục Nguyên Sướng vừa phải bận rộn giúp Chính Sóc Đế thanh lý kinh sư lại vừa bị lừa gạt đến điên cuồng trong việc tái tạo nên một đứa trẻ. Vậy nên tháng ngày trải qua cực kỳ vừa ý. Việc ăn, mặc, ở, đi lại đều do Cố Tiểu Phù dốc lòng chuẩn bị. Cái vẻ mặt môi hồng răng trắng cùng dáng dấp thon gầy của nàng đã làm cho các tiểu thư danh môn của chốn kinh sư mê mẩn đến ngất ngây. Có điều, khuê tú đại gia kinh sư dĩ nhiên so với đám quý nữ cao quý chốn Bắc cảnh thì rụt rè hơn nhiều. Mỗi khi ở trên yến hội cũng chỉ dám trêu đùa chọc cười mà thôi, không có mong muốn đến mức đơn phương giống như thiêu thân dập lửa phải gả vào Lục phủ cho bằng được. Đã vậy còn có Tống phu nhân có ý định làm lễ đính hôn cho mấy cái Tôn nhi, việc này càng khiến cho các quý nữ vừa đến độ tuổi lại càng rục rà rục rịch.
Tống gia đã là quý tộc cực đỉnh, dưới một người trên vạn người. Mà gia phong Tống gia lại cực nghiêm, nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn tất nhiên sẽ không được cưới vợ bé. Việc này trong giới quý tộc mà nói thực là nhân duyên vô cùng tốt đẹp. Vì vậy mà mỗi khi Tống phu nhân tổ chức hoa yến, quý nữ tới dự tiệc chỉ có tăng lên chứ không giảm đi.
Trải qua mọi người trong Tống gia cùng chọn tuyển, cuối cùng Tống gia cũng định ra được người vừa ý nhất. Đó chính là trưởng tôn nữ của Văn Thừa tướng, một nữ tử cực kỳ xuất sắc. Sau một phen lựa chọn ngày lành tháng tốt, hôn kỳ đã được định là qua mùa thu sang năm.
Bất tri bất giác tháng ngày đã tiến vào tháng chạp. Lúc nào Cố Tiểu Phù cũng chỉ tâm niệm đến Trứng Gà, lúc nào cũng thúc dục Lục Nguyên Sướng đi đón con gái. Cuối cùng rồi cũng đem được người này đuổi ra khỏi cửa, kết thúc cuộc sống hạnh phúc mà Lục Nguyên Sướng đang hết sức vừa ý.