Trong Thôn Có Một Cô Nương

Chương 16: Người nhà họ Cố đánh tới



Lễ tang của Trịnh gia, bởi vì không ai muốn làm cái việc không có tiền, nên việc thu xếp mãi vẫn không xong. Hòa thượng cũng chỉ niệm hai ngày kinh, Trịnh Đại nương liền đem hai người đi chôn cất qua loa cho xong.

Chỉ sau khi Trịnh gia đã chôn cất xong xuôi, người nhà họ Cố mới nghe được tin tức. Có điều Cố gia ở mãi bên thôn Phượng Dương, khi tin tức truyền được tới đó thì đã bị biến dạng. Cố gia chỉ nghe nói Trịnh Nhị vì mắc nợ mà bị người đến đòi nợ đánh chết, còn Trịnh lão cha vì quá tức giận mà cũng chết theo, còn lại thì chỉ toàn là những lời nói bóng nói gió, nhưng lại rất đa dạng.

Cố lão cha cảm thấy mình cùng Trịnh gia dù sao cũng là nhân thân, nếu không biểu hiện một chút thì sau này gặp mặt cũng sẽ khó ăn khó nói. Vậy nên Cố lão cha liền lĩnh theo Cố Đại lang, mới sáng sớm đã chạy đi thôn Lạc Khê, dự định thắp một nén hương cúng tế trước mộ phần của Trịnh gia một hồi. Ai ngờ vừa tới thôn Lạc Khê, liền nghe được lời đồn đại Cố Tiểu Phù đã bị Trịnh gia bán đi.

Dĩ nhiên là Cố lão cha sẽ không tin. Khuê nữ của hắn làm người thế nào làm sao hắn lại không biết. Cần lao, thông minh, có thể chịu được cực khổ, nhà ai cưới được Cố Tiểu Phù đó là thiên đại phúc phận. Cho dù là Trịnh gia có bị đòi nợ đi chăng nữa, cũng không thể đem người vợ tốt như vậy bán đi. Nếu không vì gia kế quá gian nan, làm sao mà Cố lão cha lại cam lòng đem Cố Tiểu Phù gả đi từ rất sớm như vậy đây.

Nhưng mà người trong thôn đối với chuyện này lại nói chắc như đinh đóng cột, làm cho hắn không thể không tin cho được. Dù vậy Cố lão cha vẫn chưa cam lòng, hắn sai Cố Đại lang đi chung quanh để hỏi thăm. Cũng không mấy chốc đã làm rõ sự tình đầu đuôi câu chuyện đến mức không còn chỗ để nghi ngờ nữa.

Tin tức thu được sau khi nghe ngóng đã làm cho Cố lão cha phải hoảng sợ.

Đối với việc khuê nữ của mình vậy mà lại đáng giá đến hai mươi lượng bạc đã làm cho Cố lão cha cảm thấy khó mà tin nổi. Nhưng cái điều làm cho hắn hoảng sợ hơn cả chính là ở chỗ, người mua khuê nữ của mình lại là Lục Nguyên Sướng, là cái tên Thất Sát Cô Tinh!

Hung danh của Lục Nguyên Sướng quá vang dội. Bởi vì chuyện Dương Đại nương vì Lục Nguyên Sướng mà đi các nơi để cầu thân đã làm cho trong chu vi mười dặm tám thôn của thôn Lạc Khê chẳng có ai lại chưa từng nghe nói đến. Họ nói rằng chỉ cần là cái vật còn sống, nếu dính phải Lục Nguyên Sướng thì đều phải chết. Chuyện đã xảy ra làm cho Cố lão cha bị há hốc mồm. Theo quy củ của nơi này, sau khi người nhà bị bán đi rồi thì người đó sẽ là người của người khác. Người mua chỉ cần nắm được trong tay giấy bán thân, muốn đánh thì đánh, muốn mắng cứ mắng. Thậm chí là có đánh chết thì người trong nhà cũng không có quyền được đi đến quan phủ để cáo kiện. Người bị bán đi chẳng khác nào là súc vật vậy!

Tất nhiên là Cố lão cha cùng cố Đại lang đã bị tức điên vạn phần. Tuy rằng Trịnh gia bần cùng, vậy nhưng Cố gia cũng bần cùng, hiện tại chẳng thiếu gì nhà nghèo túng, nhưng cũng không thấy nhà ai đem bán người vợ đi cả! Cho dù kế sinh nhai thực sự gian nan mà phải đem Cố Tiểu Phù bán cho một gia đình tốt đẹp thì người nhà họ Cố cũng chỉ có thể cảm khái thương tâm một hồi. Thế nhưng Trịnh gia ngay ở lần thứ nhất đã muốn đem Cố Tiểu Phù bán vào kỹ viện, còn lần thứ hai lại bán cho Thất Sát Cô Tinh!

Đáng đời bị đánh chết, đáng đời bị làm cho cửa nát nhà tan!

Trong cơn tức giận của mình, Cố lão cha mang theo Cố Đại lang đem gian nhà vừa mới được Trịnh Đại nương thật không dễ dàng thu thập lại đập phá đến nát bét. Như vậy vẫn còn chưa hết giận, Cố Đại lang được cha chỉ thị, đi tới phần ruộng của Trịnh gia đem toàn bộ chỗ lúa mạch sắp đến kỳ thu hoạch phá huỷ hết.

Trịnh Đại nương khóc đến chết đi sống lại, lại là chửi bậy lại là dồn sức để ngăn cản. Thế nhưng nàng là một nữ nhân luôn tuân thủ chuẩn mực đạo đức làm sao có thể địch nổi hai cái tráng hán đang nổ cơn thịnh nộ như vậy được đây. Vì vậy mà đành trơ mắt nhìn toàn bộ lúa mạch đều ngâm mình ở trong nước.

Đây chính là khẩu phần lương thực để cho nàng cùng Trịnh Đại dựa vào nửa năm sau a! Còn có chi phí để mua chén thuốc cho Trịnh Đại nữa đây! Toàn bộ hi vọng cho kế sinh nhai của Trịnh gia sau này đều dồn cả vào mùa thu hoạch vậy là xong rồi. Trịnh Đại nương lại nằm trên đất gào khóc thảm thiết, phu quân cùng đứa con thứ hai của nàng đã chết rồi, con lớn nhất cũng chỉ còn nửa cái mạng. Trong nhà không còn nam nhân làm chỗ dựa, hiện tại chính là nàng dù muốn khóc lóc om sòm cũng không còn lấy đâu ra sức lực nữa.

Trịnh Đại nằm ở trên giương nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, mấy lần giẫy giụa muốn ngồi dậy, nhưng vì thân thể vốn đã quá gầy yếu lại còn trải qua việc bị đám thủ hạ của Hà lão đại thủ vây đánh, nên từ lâu đã là cung giương hết đà, làm sao còn lật thân mà dậy nổi. Trịnh Đại vắt người ở trên giường mà thở hổn hển. Hắn hồi tưởng lại ngày xưa được Cố Tiểu Phù ôn nhu săn sóc, hai dòng nước mắt hối hận chảy xuống.

Khi Cố lão cha dẫn Cố Đại lang một phen đập phá, đã thu hút không ít thôn dân đang làm đồng xúm đến xem. Có điều tất cả thôn dân có mặt đều tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt, căn bản không có ai ra tay ngăn cản.

Trải qua việc này, trong lòng thôn dân cũng sáng tỏ một việc, Trịnh gia là chính mình tự tìm đường chết, không thể oán trách ai được. Còn với hành động trượng nghĩa của Lục Nguyên Sướng với trận chiến đấu nghĩa khí kia, lại để cho thôn dân nhìn với cặp mắt khác xưa. Đã có không ít thôn dân nghĩ lại về những lời đồn đại trước kia, tuy rằng việc này là có thực, nhưng là có hay không đã quá mức khi chỉ dựa vào ý kiến bản thân? Đặc biệt là khi bọn họ nhìn thấy Cố Tiểu Phù sống rất tốt khi ở Lục gia, chỉ mới ngăn ngắn mấy ngày mà đã trở nên hồng hào rạng rỡ. Thật không có một chút dáng vẻ nào cho thấy nàng đã bị Lục Nguyên Sướng khắc trụ.

Còn những người vẫn thường lên núi săn thú rồi cùng gặp gỡ Lục Nguyên Sướng, mỗi khi có dịp lại vì Lục Nguyên Sướng mà nói không ít lời hay với người nhà của mình.

Sau khi đập phá xong rồi Cố lão cha liền dẫn Cố Đại lang ướng về Lục gia giết tới. Khuê nữ của hắn bị người ta bán đi, hắn phải thật mau chân đến xem khuê nữ sống sót như thế nào. Chứ đừng thật sự bị Thất Sát Cô Tinh khắc trụ, đến lúc đó hắn người đầu bạc tiễn người đầu xanh, không biết sẽ còn khổ sở đến chừng nào.

Có điều khi đến ngoài cửa viện Lục gia, Cố lão cha lại trở nên do dự không biết có nên xông vào hay không nữa. Không phải là vì hắn sợ hung danh của Lục Nguyên Sướng, mà là căn bản hắn không có tư cách như ở Trịnh gia vì Cố Tiểu Phù mà làm chỗ dựa cho nàng được. Nếu như thái độ hắn lại quá mức cứng rắn, khiến cho Lục Nguyên Sướng nổi giận, thì người chịu thiệt vẫn là Cố Tiểu Phù mà thôi.

Cố lão cha suy nghĩ một chút rồi vẫn quyết định tiến lên gõ vào cánh cửa viện. Mặc kệ như thế nào, một khi phát sinh chuyện lớn như vậy, chung quy hắn cũng phải liếc mắt nhìn xem Cố Tiểu Phù có mạnh khỏe hay không rồi mới có thể an tâm được.

Trong khi đó, Cố Tiểu Phù lại đang theo Lục Nguyên Sướng học nhận mặt chữ đây! . Truyện Full

Cố Tiểu Phù nhìn Lục Nguyên Sướng nắn nót viết xuống ba chữ ở trên tờ giấy trắng rồi nói cho nàng biết đây là tên của mình, trong lòng ngọt xì xì mà nói với nàng: "Đại lang viết chữ thật là đẹp."

Lục Nguyên Sướng nghe thấy nàng khen mình như vậy thì mặt liền đỏ lên. Từ khi Bao thị qua đời đến nay, nàng cũng không còn để tâm vào việc đọc sách viết chữ nữa. Thế nên hiện tại có viết chữ, cũng chỉ có thể miễn cưỡng đọc được mà thôi. Cũng chỉ có ở trước mặt cái người mù chữ như Cố Tiểu Phù thì nàng mới được khích lệ đến như vậy.

"Khụ, Phù nương, đây là tên của ngươi, ngươi hãy nhớ mà xem trọng nó." Lục Nguyên Sướng lúng túng trả lời nàng.

"Chữ Cố thì ngày ở nhà cũng đã từng thấy, ta vẫn còn chút ấn tượng, nhưng còn hai chữ kia thì ta lại không biết." Cố Tiểu Phù cảm thấy thật là xấu hổ, bởi vì ngay đến cả tên của mình mà còn không nhận ra.

"Không sao đâu. Sau này ngươi chỉ cần luyện tập nhiều một chút thì rất nhanh sẽ học được. Bây giờ thì ngươi thử viết một lần đi." Lục Nguyên Sướng đem bút đưa cho Cố Tiểu Phù, trong mắt tràn đầy sự cổ vũ.

Cố Tiểu Phù học theo dáng vẻ Lục Nguyên Sướng nắm lấy bút lông. Nhưng đây là lần đầu tiên nàng được tiếp xúc với vật này, làm thế nào cũng cảm thấy rất khó nắm. Lục Nguyên Sướng thấy vậy thì cười khẽ một tiếng rồi vạch ngón tay Cố Tiểu Phù ra giúp nàng giữ đúng tư thế. Khi ngón tay hai người chạm vào nhau thì trái tim của Cố Tiểu Phù lại đập nhanh hơn.

Cố Tiểu Phù bình ổn lại tinh thần, cực kỳ nghiêm túc lần đầu tiên viết tên của mình. Bởi vì đây là lần đầu tiên viết chữ, nên dĩ nhiên là không nhận ra mặt chữ, cái bút lông mềm mại không chịu nghe theo sự sai khiến, không phải nơi này thô thì chỗ kia lại quá nhỏ, vì ngòi bút run rẩy mà họa thành sâu róm, làm cho Cố Tiểu Phù cũng không dám nhìn mặt Lục Nguyên Sướng.

Lục Nguyên Sướng thấy thế liền đứng dậy đứng vào phía sau Cố Tiểu Phù, một tay chống xuống mặt bàn, một tay nắm lấy bàn tay của Cố Tiểu Phù, tay nắm lấy tay mà hướng dẫn Cố Tiểu Phù.

Toàn bộ thân thể Cố Tiểu Phù đều bị Lục Nguyên Sướng bao phủ, trong mũi là mùi vị của Lục Nguyên Sướng, bên tai là nhiệt khí do Lục Nguyên Sướng thở ra, trên tay lại cảm thụ được nhiệt độ của Lục Nguyên Sướng, trái tim của nàng lập tức trở nên rối loạn.

"Phù nương, ngươi xem đi, chữ là phải viết như thế, biết không?"

Bên tai truyền đến giọng ôn hòa của Lục Nguyên Sướng, Cố Tiểu Phù kinh ngạc mà quay đầu lại nhìn liền bắt gặp nụ cười nhàn nhạt của Lục Nguyên Sướng, đuôi mắt cong cong, khóe miệng hơi nhếch lên. Trước khuôn mặt anh tuấn như vậy đã làm cho Cố Tiểu Phù cảm thấy bị căng thẳng đến nỗi cả lòng bàn tay của nàng lúc này đều là mồ hôi.

Đúng vào thời khắc Cố Tiểu Phù mơ hồ sáng tỏ được phần nào tâm tình của mình, thì bên ngoài cửa viện có tiếng động vang lên. Lục Nguyên Sướng đứng dậy đi mở cổng và thứ nàng nhìn thấy là vẻ mặt hết sức rối rắm của hai người Cố gia.

"Xin hỏi đây là các ngươi muốn tìm ai vậy?" Tất nhiên là Lục Nguyên Sướng sẽ không nhận ra được người nhà họ Cố. Cánh cổng Lục gia của nàng đã có bao nhiêu năm rồi không bị người ngoài gõ vào. Vậy nên khi liếc thấy hai người như vậy thì trong lòng không khỏi có một chút nghi hoặc.

"Xin hỏi Phù nương có ở trong nhà hay không?" Cố lão cha vừa nhìn thấy Lục Nguyên Sướng thì không khỏi trở nên nghi hoặc. Thì ra Thất Sát tinh trong lời đồn đại lại là một người còn trẻ như vậy, hơn nữa dung mạo cũng rất anh tuấn, không một chút nào có vẻ là hung thần ác sát như trong những lời đồn đại kia.

"Các ngươi là người phương nào? Tìm Phù nương để làm gì?" Nam nhân từ bên ngoài tìm đến tận cửa muốn gặp phụ nhân của người ta, một việc như vậy thật không còn gì để mà nói.

"Ta là cha của Phù nương, hắn là đại ca của Phù nương, chúng ta muốn được gặp Phù nương."

Lục Nguyên Sướng nghe thấy vậy liền biết bọn họ không phải là đang nói dối. Nhưng nhìn vào tướng mạo của hai người này, mặc kệ là Cố lão cha hay là Cố Đại lang, đem so với Cố Tiểu Phù thì thật là không một điểm giống nhau.

Vẻ bên ngoài của Cố Tiểu Phù phi thường thanh tú, ngũ quan rất tinh xảo. Tuy nàng đã phải quanh năm vất vả, vậy nhưng cả người nàng lại toả ra một loại khí chất không hề giống như từ một hộ hoa màu đi ra. Trái lại, cha con Cố gia đều là những người có thân hình cao lớn, tướng mạo thô lỗ, điển hình của một người xuất thân là nông dân. Nếu không nói trước còn không thể tin được bọn họ lại là người một nhà.

Lục Nguyên Sướng nghĩ, có lẽ Cố Tiểu Phù là người giống mẹ đi.

"Cố lão bá, Cố đại ca, xin mời vào. Phù nương ở trong nhà." Lục Nguyên Sướng đứng chếch sang một bên, nhường lối cho hai người tiến vào.

Cố Tiểu Phù thấy Lục Nguyên Sướng đi ra đã rất lâu rồi vẫn không thấy trở lại, liền đi ra ngoài để nhìn thử xem đến tột cùng là có chuyện gì đã xảy ra. Ai ngờ vừa ra đế giữa sân thì gặp phải hai người Cố gia.

"Cha, đại ca!" Cố Tiểu Phù không thể tin vào mắt mình nữa khi nhìn thấy hai người trước mặt. Từ sau khi nàng gả tới Trịnh gia tới nay, cũng chỉ có ở tam triều lại mặt thì được về nhà, cùng với mỗi khi cuối năm thì lại về nhà một ngày. Còn từ lần tết đến nay, nàng đã có hơn nửa năm chưa gặp lại người nhà họ Cố.

"Phù nương, khuê nữ đáng thương của ta." Cố lão cha nhìn thấy Cố Tiểu Phù, trong lòng nghĩ đến chuyện nàng bị bán đi mà không khỏi một trận bi thống, không khỏi kéo Cố Tiểu Phù lại nhìn cho kĩ.

"Phù nương, ngươi phải chịu oan ức rồi." Cố Đại lang cũng rất khó lòng khống chế được cảm xúc. Có nhà ai xảy ra chuyện như vậy lại có thể không thương tâm được chứ.

"Cha, đại ca, ta không sao." Tuy ngoài miệng thì Cố Tiểu Phù nói như vậy. Nhưng khi nhìn thấy người thân, nàng vẫn cảm thấy ngột ngạt bởi những oan ức tới giờ khắc này mới xông lên đầu, mắt không khỏi đỏ lên.

"Phù nương, hãy mời Cố lão bá vào nhà đi." Lục Nguyên Sướng đi tới bên người Cố Tiểu Phù rồi nói với vẻ thật thản nhiên.

"Cha, đại ca, hãy mau vào nhà đi." Cố Tiểu Phù nghe thấy Lục Nguyên Sướng nhắc nhở mới nén xuống sự chua xót đang dâng lên trong lòng.

Hai cha con Cố gia cùng tiến vào chính sảnh. Điều họ thấy trong sảnh là bàn ghế đều có đầy đủ hết, gia sản cũng được tính là hài lòng, còn gian nhà thì phi thường rộng rãi. Nhìn vậy đã biết điều kiện của Lục gia là vô cùng tốt. Nghĩ lại thì cũng đúng, nếu là nông hộ bình thường thì sao có thể bỏ ra được những hai mươi lượng bạc để mua Cố Tiểu Phù đây.

Lục Nguyên Sướng bồi tiếp hai người Cố gia ngồi xuống, Cố Tiểu Phù liền vội vàng dâng trà. Một nông hộ bình thường, có được bát nước nóng mà uống là tốt lắm rồi, chứ lấy đâu ra trà để mà uống, cho dù là một thứ kém cỏi nhất như trà bọt, nông hộ cũng không dám bỏ tiền ra mua để uống được.

Cố lão cha nâng bát trà lên uống, hắn nhìn Cố Tiểu Phù yên tĩnh đứng bên người Lục Nguyên Sướng thì trong lòng lại một trận bối rối.

Nếu chỉ nhìn vào điều kiện của Lục gia thì tất nhiên là không cần phải nói nữa. Dáng dấp của Lục Nguyên Sướng cũng không tệ, ăn nói cử chỉ cũng có lễ nghi. Sắc mặt Cố Tiểu Phù cũng đã hồng hào hơn, qua đó cũng nhìn ra được nàng ở Lục gia tháng ngày rất tốt. Lục Nguyên Sướng cũng không có vợ, nếu như người này vẫn có thể chăm sóc Cố Tiểu Phù tốt như vậy thì hắn cũng có thể yên tâm. Thế nhưng cái lời đồn đại thất sát kia vẫn không khỏi làm cho trong lòng Cố lão cha phát khổ.

Lục Nguyên Sướng không quen kết giao với người lạ, thế nên chỉ cũng biết ngồi nhìn Cố Tiểu Phù cùng hai người Cố gia trò chuyện. Nàng nhận ra trong lời nói của người nhà họ Cố, dường như có ý tứ sẽ đem Cố Tiểu Phù trở về. Những lời này của bọn họ không khỏi làm cho nàng nhăn lông mày lại.

Mấy ngày nay, những lúc rảnh rỗi Lục Nguyên Sướng lại suy nghĩ về rất nhiều điều.

Trước hết, chính là suy nghĩ về công phu của chính mình. Từ sau khi nàng cùng Quản lão đại đánh qua một trận, liền nhận ra nếu như mình chỉ có chọn việc đi lên núi để săn thú thì võ công sẽ không có tiến bộ, mà phải cùng người luận bàn nhiều một chút. Nhưng nên đi đâu để tìm người luận bàn bây giờ? Đây là một vấn đề lớn.

Chuyện về Trịnh Nhị cũng làm cho nàng ngộ ra về chuyện đối nhân xử thế. Sơn thôn bé nhỏ này của nàng ở vào một nơi hẻo lánh, dân phong chất phác, tâm địa thiện lương. Tuy họ đối xử với nàng có chút phiến diện, nhưng đó cũng chỉ là nói ngoài miệng một chút. Họ chỉ không muốn cùng mình kết giao mà thôi, chứ không hề có chuyện chủ động làm chuyện thương tổn tới mình.

Nhưng ở thế giới bên ngoài lại là ngươi lừa ta gạt, lòng người cực kỳ khó lường. Trịnh Nhị chỉ là một tên dân cờ bạc, vậy mà vẫn có thể làm cho mình đại bại té ngã. Bởi vậy Lục Nguyên Sướng không thể không vì tình cảnh của mình mà cân nhắc. Nếu như sau này tính cách của mình vẫn cứ thẳng thắn như hiện tại, nếu lên chiến trường mà bị người hãm hại, thì sợ là đến lúc đó thứ mất đi chính là cái mệnh của mình.

Còn có một chuyện nữa khiến cho Lục Nguyên Sướng đặc biệt phiền lòng, chính là Cố Tiểu Phù. Mấy ngày nay cùng ở chung, việc Cố Tiểu Phù đối với Lục Nguyên Sướng tỉ mỉ chăm sóc làm cho Lục Nguyên Sướng rất hưởng thụ, cũng rất thích thú với việc có Cố Tiểu Phù làm bạn. Nhưng là, dù sao nàng cũng chỉ là thân con gái, rồi cũng đến lúc Cố Tiểu Phù phải thành thân lập gia đình, sinh con dưỡng cái, không thể dành cả đời đi theo mình được.

Đêm đó Lục Nguyên Sướng đem giấy bán thân cho Cố Tiểu Phù, chính là muốn cho nàng có được thân phận tự do. Sau này nếu như có một người thân thế trong sạch, lại tốt tính thì có thể lập gia đình thành thân, dù sao cũng tốt hơn ở lại Lục gia khổ sở chờ đợi mình trở về. Nhưng thái độ kiên định của Cố Tiểu Phù lại làm cho Lục Nguyên Sướng do dự.

Tất nhiên là nàng không muốn để Cố Tiểu Phù rời đi, nhưng thân nàng là con gái, có thể cho Cố Tiểu Phù tháng ngày hạnh phúc được sao? Có thể sau khi biết thân phận của mình rồi, Cố Tiểu Phù sẽ không quay đầu lại mà rời đi khỏi nơi đây!

Chỉ mới nghĩ tới đây trong lòng Lục Nguyên Sướng liền có chút mơ hồ đau đớn. Bây giờ lại nghe lời người nhà họ Cố nói ra như vậy, trong lòng lại càng không vui.

Tại sao tìm một người để kết nhóm sinh sống thôi lại khó khăn đến như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.