Trong Thôn Có Một Cô Nương

Chương 2: Thân phận của Lục Đại lang



Ánh mặt trời rực rỡ xuyên thấu qua khe hở của tán lá trong rừng, chiếu lên thân mình một con lợn rừng to lớn đến dị thường. Con lợn rừng há mồm rống lên hồng hộc, miệng của nó phun ra đầy bọt, hai bên miệng là hai chiếc răng dài không ngừng nâng lên hạ xuống, lông bờm trên lưng dựng đứng cả lên, hai con mắt long lên sòng sọc. Nó trừng mắt lên mà nhìn gườm gườm người thiếu niên trước mặt.

Người thiếu niên này vóc người cao gầy, da dẻ màu lúa mạch, trên tay cầm một bản trường đao giơ lên thật cao, con mắt chăm chú lóe lên tia sáng. Nhìn tổng thể thì rõ ràng người này không tương xứng với hình thế của con lợn rừng trước mặt, thế nhưng người thiếu niên không chút nào khiếp đảm. Không những thế, trên mặt người này lại toát ra vẻ khát máu cùng mừng như điên khi gặp được một đối thủ như vậy.

Đây là một con lợn rừng cực kỳ không bình thường. Người thiếu niên này săn thú đã nhiều năm như vậy rồi nhưng đây cũng là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một con lợn rừng có thân hình khổng lồ đến thế. Lòng hiếu kỳ không khỏi làm cho người thiếu niên nhiệt huyết sôi trào.

"Gào ~" Con lợn rừng rống dài một tiếng lấy khí thế rồi hùng hổ hướng về phía thiếu niên lao tới. Cái thân thể khổng lồ kia không ngừng nện bước chân lên trên mặt đất, làm cho mặt đất như bị rung chuyển.

Ánh mắt của người thiếu niên không hề tỏ ra sợ hãi, cậu nhẹ nhàng nghiêng người nhảy lên trong khi cái trường đao lại vung lên mạnh mẽ chém vào lưng con lợn rừng.

"Đinh linh linh ~ "

Người thiếu niên nghe tiếng thanh đao phát ra liền híp mắt lại. Cậu phát hiện ra, để lại trên lưng của con lợn rừng chỉ là một vệt màu trắng, không hề thấy một chút huyết nào. Con lợn rừng này quả nhiên thật ghê gớm, lông bờm quả là sắc bén, lớp da quả là cứng rắn, đến mức đao thương không phạm vào được!

Thiếu niên hơi mỉm cười, cậu thay thật nhanh bằng một cây đao khác. Là một thanh đoản đao. Trên thân đao lóe lên một ánh sắc lạnh, so với thanh trường đao vừa nãy, rõ ràng còn có thêm một tia sát khí.

"Đến đây đi!" Người thiếu niên hừ nhẹ, lại chủ động hướng lợn rừng lao tới.

Con lợn rừng bị khiêu khích liền nhe ra hai cái răng nanh. Làm kẻ đầu đàn của bầy lợn rừng, bằng uy tín của mình, nó không cho phép một tên tiểu tử của loài người khiêu chiến.

Đôi mắt của thiếu niên sáng rực lên, chờ đến đúng lúc con lợn rừng nhe răng, đột nhiên thân hình của cậu xoay một cái, nghiêng người vọt qua, thanh đoản đao vung lên mạnh mẽ xẹt qua cái cổ của con lợn rừng.

"Tê ~ "

"Gào ~ "

Máu tươi phụt ra bắn lên đầy mặt của thiếu niên, nhưng cậu cũng không hề e dè mà lật nghiêng người ngã xuống đất, vọt ra thật xa, rồi nhanh nhẹn đứng thẳng dậy. Cậu nhìn kỹ vết thương đang chảy máu của con lợn rừng, một nhát đao kia, tuy có làm tổn thương lợn rừng, nhưng không đủ để thành vết thương trí mạng.

Lợn rừng bị một đao này chân chính làm cho tức giận. Nó quay đầu, lại một lần nữa lao vọt tới, cặp răng nanh dài nhọn giương về phía trước, như muốn đem người trước mặt này một nhát đâm xuyên.

Thiếu niên thản nhiên lau đi chỗ máu bám trên mặt, tay nắm chặt đoản đao, trấn định mà nhìn con lợn rừng đang lao như điên tới trước mặt. Đúng lúc con lợn rừng tưởng rằng mình đã húc trúng người thiếu niên thì động tác của người thiếu niên lại cực kỳ nhanh nhẹn. Cậu ngửa người nằm dán xuống đất, thật gọn gàng chui xuống dưới bụng con lợn rừng. Tay cậu giơ thanh đoản đao lên thọc một phát vào bụng con lợn rừng. Quá đau đớn, con lợn rừng liền tăng tốc chạy trốn, người thiếu niên vẫn nắm chặt thanh đoản đao nên bị con lợn rừng tha đi xa đến vài chục trượng. Thừa dịp con lợn rừng hơi dừng lại, người thiếu niên lắc người vọt một cái ra xa.

Lợn rừng không ngừng gầm thét, cần cổ bị đâm nhói đã không còn cảm giác được, bởi vì nỗi đau đớn trong bụng mới thật sự làm cho nó thống khổ vạn phần, mà mùi máu tươi nồng đậm càng làm cho bản năng của nó cảm nhận được sinh mệnh đang bị uy hiếp. Nhưng mà, bây giờ nó đã không cách nào tiếp tục lao tới, thậm chí cũng không cách nào chạy trốn. Bởi vì, bụng của nó đã bị thiếu niên mổ phanh ra. Nó chỉ có thế lăn lộn gào rú mong giảm bớt nổi thống khổ của chính mình.

Thiếu niên thản nhiên nhìn con lợn rừng. Trên gương mặt tràn đầy máu tươi hiện ra một nụ cười mơ hồ. Con lợn này, đủ cho cậu ăn rất lâu mới hết. Cha mẹ đã chết sớm, một mình kiếm kế sinh nhai không dễ a!

"Có bị sao không? Có bị sao không?"

Một đám người thật xa nghe được tiếng gầm thét của con lợn rừng còn tưởng rằng có người đã bị ngộ hại đây, liền vội vàng chạy tới. Thế nhưng cái họ nhìn thấy lại là, một người trẻ tuổi toàn thân nhuốm máu, mà lúc này người trẻ tuổi này lại quá mức sát khí, làm cho đám người kia không ai dám tới gần.

"Là Lục Đại lang!" Một người trong số đó nhận ra người thiếu niên thì không nhịn được mà kích động kêu lên.

"A Nguyên? Toàn thân đầy máu như vậy? Ngươi không bị làm sao chứ?" Có một người từ trong đám người lao ra, lôi kéo thiếu niên cẩn thận xem xét, thấy thiếu niên chỉ là bị trầy da rất nhẹ thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Thì ra người này chính là cái người mang mệnh Thất sát cô tinh trong lời đồn đại của mọi người, Lục Nguyên Sướng.

Lục Nguyên Sướng vừa nhìn thấy người kia thì nụ cười càng sâu, cậu vui vẻ nói: "Dương đại ca, ngươi đã bao giờ gặp được con lợn rừng nào như ta săn được hôm nay hay chưa?"

"Tiểu tử thúi, càng ngày càng bản lĩnh mà! Con lợn lớn như vậy quả thật là rất hiếm thấy." Dương đại ca quay đầu lại xem con lợn rừng. Lúc này lợn rừng chỉ còn thoi thóp, đến khí lực để vật lộn cũng không còn.

"Đại lang thật tài tình!" Đám người thấy là Lục Nguyên Sướng thì cũng dần tiến lại đây xem chiến lợi phẩm của cậu.

"Hoa Nhị ca, đã quá khen rồi, chỉ là may mắn mà thôi. Tiểu đệ thỉnh cầu các vị đại ca hỗ trợ, đem khiêng con lợn này trở về giúp." Lục Nguyên Sướng cười nói. Nhìn cậu lúc này chỉ thấy vẻ hồn nhiên trong nụ cười, không còn lưu lại một chút nào cái vẻ sát khí như lúc đối chiến với con lợn rừng kia nữa.

"Được thôi, chỉ cần đến lúc đó nhớ chia một phần thịt cho chúng ta là được. Để chúng ta cũng được là người đầu tiên nếm thử một con lợn lớn đến như vậy." Mấy nam tử này đều là những người dũng mãnh nhất trong thôn. Vào những ngày nông nhàn không có việc gì để làm thì họ sẽ kết bạn đi ra săn thú. Vì lời đồn đãi chuyện thất sát nên bình thường sẽ không có ai dám cùng Lục Nguyên Sướng kết đội, chỉ có người được Lục Nguyên Sướng gọi là Dương đại ca cùng hắn lại có quan hệ khá là mật thiết.

Tuy nhiên, đối với năng lực võ nghệ tinh xảo của Lục Nguyên Sướng thì mấy cái nam tử kia lại phi thường kính nể, nên với những việc nhỏ này họ vẫn thường đồng ý giúp.

Đợi đến lúc con lợn rừng bị Lục Nguyên Sướng săn được chết hẳn, ba bốn nam tử cùng xúm lại mang con lợn rừng hướng về trong thôn. Mấy người này đều đặc biệt hưng phấn. Một con lợn lớn như vậy, dù không phải do chính tay mình giết được, nhưng được giúp đỡ khiêng về thôi cũng là tương đương quang vinh. Chỉ là trên người Lục Nguyên Sướng đầy thân mình là huyết, khiến cho mọi phụ nhân đi đường bắt gặp đều bị dọa đến phát sợ. Vậy nên họ lại càng cực kỳ tin tưởng mệnh của cậu là mệnh thất sát, vì thế không ai bảo ai đều tứ tán lảng tránh.

Khi về tới trong sân, Lục Nguyên Sướng vô cùng hào phóng, phân cho ba người kia mỗi người một khối thịt thật ngon, ba người cảm ơn rồi cáo từ.

"A Nguyên, đi tắm rửa đi. Hôm nay mẹ bảo ngươi đến cùng người trong nhà ăn cơm." Dương đại ca giúp đỡ Lục Nguyên Sướng thu thập xong lợn rừng rồi mới nói với cậu như vậy.

"Đại ca hãy cứ về nhà trước, để ta thay xong quần áo sẽ đến sau. Nếu không, cứ thế này mà đi thì sợ là sẽ làm cho lão nương và đại tẩu bị doạ sợ đến hôn mê mất."

"Ha ha, đồng ý. Nhớ đến sớm một chút. Ngày hôm nay săn được lợn rừng, chúng ta hãy cùng nhau uống một chén." Dương đại ca thoải mái cười nói.

"Đại ca, khối thịt này ngươi mang về nhà đi, để lão nương nấu nướng cho chúng ta có cái nhắm rượu." Lục Nguyên Sướng cắt hai phần thịt ngon nhất, đưa cho Dương Vinh.

"Một phần là được rồi, nhiều như vậy ăn không hết." Dương Vinh khách khí nói.

"Nhà các ngươi nhiều người, hôm nay ăn không hết thì ngày mai ăn cũng được mà. Ta lại chỉ có một thân một mình, không cẩn thận thì sẽ để hỏng mất." Lục Nguyên Sướng cũng mặc kệ Dương đại lang chối từ, cậu dùng sức nhét chỗ thịt kia vào trong tay Dương Đại lang rồi đẩy người ta về nhà.

Dương Đại lang đành bất đắc dĩ nhận lấy. Đến lúc đó hãy để lão nương làm thêm mấy món mà A Nguyên thích ăn là được rồi.

Lục Nguyên Sướng chờ người kia đi rồi liền chốt cổng, nhen lửa đun nước nóng, cởi bỏ quần áo. Rõ ràng là người này đang có ý định tắm rửa thật kỹ càng.

Quần áo được lột bỏ, một thân hình thon dài bại lộ ra trong không khí. Mày kiếm mắt sao, môi hồng răng trắng, xem ra thân thể có chút gầy yếu, nhưng là toàn thân tỏa ra cái cảm giác thế lực tràn trề. Mà trên thân thể trẻ trung kia vậy nhưng lại có sự ôn nhu không phù hợp với bề ngoài, trên ngực được quấn bằng tầng tầng lớp vải bông, chờ quần áo vải vóc được lột hết thì hiện ra là một cô gái!

Lục Nguyên Sướng ngâm mình ở trong thùng nước tắm, chờ cho đến khi cảm thụ được làn nước ấm áp bao phủ khắp cả toàn thân, những căng thẳng trong rừng mới dần dần tản đi. Nghĩ đến chuyện ngày hôm nay săn một con lợn rừng cực lớn, trong lòng nàng vẫn còn rất hưng phấn.

Lại thay nước một lần nữa, đem toàn thân mùi máu tanh tẩy sạch, Lục Nguyên Sướng lại quấn vải lên ngực, mặc quần áo vào. Từ một cô gái anh tư hiên ngang, cân quắc hồng nhan lại đã biến thành một thiếu niên anh khí, ngạo nghễ đáng yêu.

Lục Nguyên Sướng giẫm lên ánh chiều tà, hướng về phía Dương gia chạy tới. Nàng nhìn khói bếp từng nhà bay lên mà trong lòng không khỏi có chút cô độc. Mặc kệ ban ngày mệt nhọc đến bao nhiêu, lúc này thôn dân đều đã trở về đến nhà, tẩy đi một thân uể oải, ăn một bữa no nê, vây bên cạnh là người thân của mình, thì bao nhiêu khổ cực của ban ngày kia cũng đều là xứng đáng.

Còn mình thì ngược lại, Lục Nguyên Sướng nghĩ đến đó không khỏi lắc đầu. Mỗi khi trở về nhà, vẫn chỉ là một mình. Bốn phía bức tường luôn trống rỗng. Trong hầm dù chất đầy lương thực cùng thịt khô, trong tráp xếp đầy tiền đồng cùng bạc trắng nhưng cũng không cách nào giúp xua tan đi được cảm giác cô độc vẫn luôn tồn tại trên người của mình. Trên đường nàng đi qua, phụ nhân nhìn thấy nàng thì đều e sợ rằng tránh đi không kịp. Cũng may, cách đó không xa là Dương gia, nơi duy nhất trong thôn này còn cho nàng cảm thấy ấm áp.

"Lão nương, từ rất xa đã ngửi được mùi thịt chưng, thật là thơm." Lục Nguyên Sướng vừa mới tiến vào cửa Dương gia liền chạy ngay vào phòng bếp ăn vụng. Ngày hôm nay nàng đã phí đi không ít sức lực, vì thế mà hiện tại thực sự là rất đói bụng.

"A Nguyên tới rồi. Đây là dùng thịt lợn rừng ngươi săn được đây mà. Ta nghe so với thịt lợn nuôi trong nhà còn thơm hơn nhiều, ngươi nếm thử xem." Dương Đại nương gắp một miếng thịt đưa cho Lục Nguyên Sướng, Lục Nguyên Sướng nhai nuốt say sưa trông đến là ngon lành. Đến cùng thì đây là thịt dã thú do chính tay mình săn được, thật hào hứng a!

"Mẹ chính là thiên vị cho A Nguyên ca. Hừ!" Tiểu muội của Dương gia đang ở một bên giúp đỡ lão nương làm cơm, thấy hành vi của hai người như vậy thì chua chết đi được mà. Vừa nãy nàng cũng ngửi thấy mùi thơm, muốn ăn vụng một miếng, kết quả lại bị lão nương mắng cho một trận tàn nhẫn.

"Ngươi có bản lĩnh thì hãy đem lợn rừng về đây, ta lập tức để ngươi ăn. Mau đưa món ăn bưng ra ngoài sân đi, rồi gọi cha ngươi, ca ngươi đi ra ăn cơm."

"Hừ!" Tiểu muội Dương gia bưng món ăn, lúc đi ngang qua Lục Nguyên Sướng lại còn hung hăng đá nàng một cước.

"Vân muội, ngươi lại thô lỗ như vậy rồi. Cẩn thận kẻo sau này sẽ không ai thèm lấy nha." Lục Nguyên Sướng ôm chân nhảy lên.

"Ngươi cũng đã mười tám tuổi còn chưa kiếm được cho mình người vợ, vậy mà vẫn còn có mặt mũi nói ta sao." Tính tình của Vân nương không khác gì Dương Đại nương, rất là mạnh mẽ.

"Còn không đi sắp bát đũa đi. Tuổi còn nhỏ mà đã biết nói huyên thuyên." Dương Đại nương tức giận đến đánh đuổi Vân nương, kéo cánh tay Lục Nguyên Sướng lại rồi nhẹ giọng nói với nàng: "A Nguyên, ngươi đừng nghe Vân nương nói bậy."

"Lão nương, sao ta có thể chấp nhặt với nàng." Lục Nguyên Sướng ngượng ngùng cười rồi nói.

"Ngày hôm trước lão nương đã tìm bà mối. Nói cho ngươi biết, người được ta nhìn trúng lần này chính là Lưu quả phụ ở trong thôn. Phụ nhân kia lão nương đã từng thấy rồi, da trắng nõn nà, xuất thân từ gia đình cũng là đứng đắn. Là một người cần cù, chịu khó nhưng lại có chút bạc mệnh, năm trước chồng bị nhiễm bệnh mà mất. Cha mẹ chồng của nàng đều là người hiểu biết, họ không muốn nàng tuổi còn trẻ mà đã phải thủ tiết."

"Lão nương, ta..." Trong lòng Lục Nguyên Sướng rất là khổ sở. Mấy năm qua vì việc hôn nhân của nàng mà lão nương đã phải bận bịu trước bận bịu sau. Nàng cũng không thể trực tiếp từ chối một mảnh lòng tốt của lão nhân gia, nhưng mà nàng là nữ tử a, làm sao có thể cưới vợ được đây.

"Lão nương biết làm như vậy là oan ức ngươi. Nhưng ngươi cũng biết được thanh danh của ngươi lúc này rồi đấy. Cũng không biết là ai đã truyền ra những lời như vậy, thật là quá thiếu đạo đức mà." Dương Đại nương thấy mặt Lục Nguyên Sướng lộ vẻ khó xử lại còn tưởng rằng vì nàng phải cưới một quả phụ mà không vui đây. Có điều, nghĩ lại thì cũng đúng. A Nguyên trông vóc dáng rất được, trong nhà lại cũng hơi có của cải. Nếu không vì danh tiếng kia lan truyền đi khắp nơi, thì làm sao đã mười tám tuổi mà vẫn còn cưới không được người vợ đây. Đại lang nhà nàng mười sáu tuổi đã thành hôn. Nếu không phải Vân nương chỉ mới mười một thì Dương Đại nương thật muốn đem ngay khuê nữ của chính mình mà gả cho Lục Nguyên Sướng.

"Lão nương, không phải là ta..."

"Lão nương biết, những lời ngôn ngữ xúc xiểm kia ta không thèm để ý tới là được rồi. Hôm nay bà mối trở về cho biết là Lưu gia đã đồng ý, chỉ cần nửa mẫu ruộng nước làm lễ hỏi liền thành. Nếu ngươi thật có ý định, lão nương sẽ dẫn ngươi đi gặp gỡ cái Lưu quả phụ kia nha?"

"Lão nương, để cho ta suy nghĩ thật kỹ đã có được không?" Lông mày anh tuấn của Lục Nguyên Sướng lúc này cau lại thành một đường. Cái số khắc thê này thật là tốt, nhờ nó nên nàng sẽ không cần phải cưới vợ a. Nhưng làm sao bây giờ lại còn thòi ra một quả phụ không sợ chết như vậy đây!

"Cũng được. Cưới vợ là chuyện cả đời, ngươi cũng nên suy nghĩ cho thật kĩ. Lục gia các ngươi chỉ còn có duy nhất ngươi là cái độc đinh, sau này ngươi còn phải ra chiến trường, dù thế nào cũng phải vì Lục gia mà chừa lại chút cốt nhục đi."

Đây lại là một chuyện làm nàng sầu muộn, ai bảo nàng là quân hộ đây!

Nếu bỏ qua được một bên việc kết hôn, bữa cơm tối này ở Dương gia vẫn là rất vui vẻ.

Dương gia tổng cộng sáu miệng ăn. Dương Minh, Dương đại nương, Dương đại ca Dương Vinh, Dương Đại tẩu Phùng thị, Dương tiểu muội Dương Vân, cộng thêm một chú nhóc gọi là Trứng Trứng, cho đến bây giờ vẫn còn chưa có đại danh, người một nhà cùng ăn cơm nhiệt nhiệt nháo nháo. Đề tài đêm nay đều quay chung quanh chuyện săn được con lợn rừng. Câu chuyện làm cho Dương đại tẩu, Dương tiểu muội sợ đến cả người sững sờ, mà Trứng Trứng nghịch ngợm thì lại lôi kéo tay của Lục Nguyên Sướng nói muốn được đi theo săn thú.

Hoa gia lúc này cũng bắt đầu ăn cơm tối. Bởi vì đêm nay có thịt lợn rừng ăn, thế nên người một nhà ai cũng tỏ ra vui sướng.

"Nhị Lang, có phải ngày hôm nay các ngươi đánh được lợn rừng không vậy?" Hoa Đại nương hỏi.

"Không phải ta, là..." Hoa Nhị lang vừa định nói là Lục Đại lang thì liền bị Uyển nương đá cho một cước, hắn liền vội vàng đổi giọng trả lời: "Là Dương Đại lang đánh được."

"Dương đại lang cũng thật là lợi hại. Nhị lang, sau này đi theo học với hắn nhiều một chút, biết không?" Hoa lão cha dặn dò.

"Vâng, cha."

"Mẹ, hôm nay thịt rất nhiều, ăn không hết cũng bị hỏng đi, không bằng cho Trịnh gia một chút có được không?" Uyển nương cẩn thận hỏi. Ở cái thôn Nhị Khê này, ngoại trừ Lục Đại lang ra, còn có nhà ai lại có nhiều thịt mà ăn chứ.

"Cho một chút đi, nhà hắn cũng thật không dễ dàng." Hoa Đại nương rõ ràng là một người vợ có ý tứ, Trịnh gia hẳn đã rất nhiều ngày phải ăn chay rồi, có thể giúp thì nên giúp đi.

Uyển nương nghe nói như vậy thì liền đi vào phòng bếp lấy chút thịt. Hoa Nhị lang đi theo hỏi: "Nương tử, vì sao phải nói vậy?"

"Nếu mà mẹ biết là do Lục Đại lang đánh được thì bảo đảm là nàng có nuốt vào rồi cũng sẽ lại phun ra." Uyển nương liếc phu quân của mình một chút rồi mới trả lời.

"Lục Đại lang là một người rất tốt." Ấn tượng của Hoa Nhị lang đối với Lục Nguyên Sướng rất tốt, nên không nhịn được mà mở miệng nói một câu vì lẽ công bằng.

"Không nói nữa, ta đi Trịnh gia đây, ngươi đi ăn cơm đi cho xong bữa."

Lúc Uyển nương tới Trịnh gia thì Trịnh gia cũng đang dùng cơm tối, chỉ là trên bàn cơm chỉ có cháo loãng bằng khoai lang kèm thêm một bàn rau dại, ngoài ra không có thứ gì khác.

"Uyển nương, làm sao ngươi lại đến đây?" Cố Tiểu Phù đứng dậy đón nàng đi vào.

"Không có gì, Nhị Lang bọn họ đánh được con lợn rừng, ta đem một chút đến cho các ngươi." Uyển nương cảm thấy hiện tại Trịnh gia thực đã quá gian nan, cháo loãng bằng khoai lang này họ đã phải ăn cả năm nay rồi.

"Các ngươi giữ lại mà ăn đi thôi, lại còn mang tới làm chi." Trịnh Đại nương từ chối, chỉ là chỗ thịt kia cứ bay ra mùi thơm nồng nàn, làm cho nàng không nhịn được mà cứ liếc mắt xem. Nhà bọn họ năm nay cũng chỉ có ngày tết đến thì mới được ăn chút thịt mà thôi!

"Bà bà của ta bảo ta đem tới, trong nhà ăn cũng không hết, có để lại cũng sợ là sẽ hỏng mất." Uyển nương đem bát thịt đặt lên bàn rồi nói: "Nhà ta cũng đang dùng cơm, ta đi về trước."

"Uyển nương, ngươi..."

"Phù nương, lấy chút thịt cho Đại lang ăn đi." Cố Tiểu Phù còn muốn đuổi theo Uyển nương nhưng lại bị Trịnh Đại nương gọi lại.

Cố Tiểu Phù đút cho Trịnh Đại ăn thịt xong, đến lúc trở lại mâm cơm, chỗ thịt vốn đã không có bao nhiêu đã bị hai lão ăn sạch. Nàng không khỏi lắc đầu, cần gì phải làm như vậy chứ!

Vừa định cầm chén cháo uống tiếp thì ngoài cửa bỗng truyền đến âm thanh ầm ĩ.

"Người nhà họ Trịnh, ra cả đây cho ta! Nếu như các ngươi không đem trả tiền lại, ta liền đem Trịnh Nhị nhà các ngươi làm thịt luôn!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.