Trong Thôn Có Một Cô Nương

Chương 24: Thành gia lập nghiệp



Cuối cùng thì đoàn người cũng trở về đến thôn Lạc Khê. Lúc này sắc trời đã tối hẳn, nhà nào cũng đã đóng chặt cửa viện. Hai chiếc xe chở đầy hàng của Lục Nguyên Sướng thong dong lái vào trong sân mà không gây nên sự chú ý cho mọi người.

Việc các nàng trở về vào ban đêm khiến cho Cố Tiểu Phù cực kỳ vui mừng, Nếu như đang là ban ngày mà để cho thôn dân nhìn thấy được, khẳng định lại làm nên một trận phong ba những lời đồn đãi. Bởi vì lần này Lục Nguyên Sướng mua đồ thực sự là quá nhiều. Gần đây nhất lời đồn đãi về Lục gia đã nhiều lắm rồi, vì vậy mà Cố Tiểu Phù thực lòng không muốn Lục Nguyên Sướng lại một lần nữa trở thành tiêu điểm để cho mọi người tiếp tục bàn luận.

Lục Nguyên Sướng thả tiền thưởng cho bốn người tá điền. Bởi vì chuyến đi này thu hoạch được khá dồi dào, cho nên nàng thêm tiền thưởng mỗi người năm cái miếng đồng, đám tá điền cúi đầu khom lưng tạ ân, đồng thời họ cũng bảo đảm sẽ chăm sóc miệng mình thật tốt, những việc xảy ra trong chuyến đi này thì ngay cả người vợ cũng sẽ không nói cùng.

Để cho tá điền môn đem hết đồ vật đều chuyển vào trong phòng xong xuôi rồi, Lục Nguyên Sướng mới tự mình chạy đi liếc nhìn tân lương ở dưới lều. Vải dầu đã được che đậy rất kín đáo, không hề có dấu hiệu thấm nước. Nàng nghĩ thầm, mấy ngày nay trời mưa dầm, nếu như hầm vẫn không có biện pháp kịp thời làm cho khô ráo thì không ổn, bởi chỗ tân lương kia cũng chỉ ở được trong viện nhiều lắm là thêm mấy ngày nữa mà thôi. Quá nữa thì cho dù có che đậy tốt cũng khó mà tránh khỏi bị ẩm.

"Bốn người các ngươi có ai muốn tới nhà của ta để hong khô lương hay không?" Lục Nguyên Sướng thấy các tá điền đã chuyển xong đồ vật liền hỏi.

Dĩ nhiên là đám tá điền lại tranh cướp giành giật nhau đồng ý. Lần này đi theo Lục Nguyên Sướng bán lương, tuy là có chút khổ cực, nhưng công lại được trả rất tốt. Nếu như lại được đến tại nhà của chủ nhà làm công ngắn hạn, dựa vào tính nết chủ nhà thì bọn đều không sợ là sẽ phải chịu thiệt thòi.

"Các ngươi đều đồng ý, vậy thì ngày hôm sau đều đến đây cả đi. Đến lúc đó nếu như ta không ở nhà thì tất cả phải nghe theo lời dặn dò của nương tử. Đi theo ta tuyệt đối sẽ không để các ngươi phải chịu thiệt. Ta chỉ muốn các ngươi làm cho lương phải thật khô ráo, sạch sẽ. Còn nữa, nhớ đem cái miệng niêm thật kín." Lục Nguyên Sướng nói với vẻ uy nghiêm đáng sợ.

"Xin chủ nhà hãy yên tâm." Bốn người tá điền đều khúm núm trả lời. Mỗi khi Lục Nguyên Sướng sừng sộ lên mà nói chuyện cùng thì đều làm cho bọn hắn cảm thấy có áp lực rất lớn.

Chờ cho đám tá điền đi rồi, Lục Nguyên Sướng trở về phòng bên trong mới phát hiện còn có chuyện lớn hơn chờ nàng đi xử lý. Đồ vật trên hai chiếc xe kia đã làm cho cả phòng đều đã bị nhét đến tràn đầy. Nếu muốn đi qua cũng chỉ có thể nghiêng thân thể lách qua kẽ hở mới đi qua được. Vậy nàng phải làm sao bây giờ?

Nhìn thân thể thon gầy của Cố Tiểu Phù khi cố lách qua cho được thật khiến người ta đặc biệt thương tiếc. Nàng nhăn cái mũi xinh xắn lại rồi mờ mịt nhìn cảnh hỗn loạn này, sau đó mới yếu ớt hỏi: "Đại lang, trong nhà không còn có nơi nào để bỏ vào hay sao?"

Lục Nguyên Sướng chui vào bên người Cố Tiểu Phù, trên mặt cũng là vẻ ngây ngốc không kém. Nàng phải nghĩ rất lâu rồi mới nói: "Hay là đem dọn dẹp đồ vào trong phòng đựng đồ, còn đồ vặt vãnh lại đưa ra ngoài bãi vậy? Có điều tạp vật trong phòng cũng còn không ít thứ, muốn thu dọn để đem ra ngoài thì sợ là lãng phí không ít thời gian."

"Như vậy thì quá đáng tiếc đi. Ta vốn định là lúc nào nhàn rỗi sẽ đem tạp vật trong phòng đó sắp xếp lại một chút, để cho Đại lang lấy nơi dùng làm thư phòng." Vẫn là cái giọng điệu ngập ngừng kia của Cố Tiểu Phù, chỉ là Lục Nguyên Sướng cẩn thận lắng nghe liền có thể nghe thấy trong đó chen lẫn không ít vẻ làm nũng.

Lục gia có nhà lớn như vậy mà lại không đủ dùng? Lục Nguyên Sướng lúc này mới phát hiện hóa ra một khi trong nhà có nhiều hơn một người cũng không phải chỉ đơn giản là nhiều hơn một đôi đũa.

"Vậy thì lại làm thêm ở trong sân một gian kho hàng đi. Có vài thứ không tốt đang ở bên trong hầm cũng đem lên để ở đó luôn." Khí tràng tiểu địa chủ Lục Nguyên Sướng lại được dịp bốc lên. Ai bảo nàng là người có tiền cơ chứ.

Cố Tiểu Phù không thèm để ý tới ánh mắt cầu được biểu dương của Lục Nguyên Sướng. Nàng xoay người đi nấu nước, làm ấm giường. Trong khoảng thời gian nàng ở Lục gia này đã không ngừng thâm nhập, lĩnh hội cuộc sống của người có tiền. Đối với cái người giàu nứt đố đổ vách là Lục Nguyên Sướng này, thật tình mà nói là nàng cũng chẳng thèm tính toán với người này làm gì.

Chờ đến khi đun được nước nóng để tắm rồi Cố Tiểu Phù liền gọi Lục Nguyên Sướng đi tắm. Nàng phát hiện ra Lục Nguyên Sướng đã đem bàn trang điểm chuyển tới trong phòng ngủ. Trên mặt bàn còn đặt không ít son bột nước cùng đồ trang sức.

"Phù nương, có thích không." Lục Nguyên Sướng mang theo ý cười hỏi.

Cố Tiểu Phù vừa đi tới liền bị Lục Nguyên Sướng kéo lại đặt ngồi xuống trước bàn trang điểm. Trong gương đồng phản chiếu thân ảnh của hai người, tuổi trẻ, đẹp đẽ, nơi khóe miệng cùng hiện lên nụ cười. Từ chỗ đang là hai người cô đơn, ma xui quỷ khiến làm sao lại đi đến cùng một chỗ, và rồi trong khi ở cùng một chỗ lại cùng tìm được cho mình một ngôi nhà ấm áp.

Sau khi tắm xong liền đi ngủ, hai người vẫn lại ôm nhau như trước. Tay nhỏ của Cố Tiểu Phù bám vào vạt áo trước ngực Lục Nguyên Sướng. Còn Lục Nguyên Sướng cũng rất tự nhiên đưa tay ôm lấy quanh thân Cố Tiểu Phù. Ngày hôm nay nàng có chút thất vọng, bởi vì Cố Tiểu Phù không còn cởi bỏ áo trong nữa. Lục Nguyên Sướng nhận thấy trong lòng bàn tay có mồ hôi nên nghĩ thầm: Trong nhà giường chẳng lẽ đã quá nhiệt hay sao?

Ngày hôm sau hai người cùng dậy thật sớm. Cái hay của việc trên không lão là không ai quản các nàng. Nhưng mà chỗ hỏng chính là chuyện gì cũng phải chính các nàng tự mình lo liệu.

Vì bị Lục Nguyên Sướng mãnh liệt yêu cầu, Cố Tiểu Phù đeo lên cho mình cành ngân sai, thoa môi đỏ, nơi vành tai cũng đeo vào cái vòng tai Phỉ Thúy. Nhờ đó sắc mặt của nàng lại tăng thêm mấy phần tươi thắm. Lục Nguyên Sướng thưởng thức dung mạo Cố Tiểu Phù thì thấy không thể chậm trễ thêm nữa, nàng nói: "Mấy ngày nay chuyện gì Phù nương cũng đừng làm, hãy nhanh chóng làm y phục của ngươi đi. Hiện nay mỗi ngày lại thêm lạnh hơn, đừng để cho ngươi bị đông hỏng mất."

Thật lòng mà nói thì Cố Tiểu Phù vẫn muốn trước tiên làm quần áo cho Lục Nguyên Sướng cái đã. Nhưng hiện tại khi phải theo lời của người này, trước hết, nàng phải làm cho mình cái đã. Trong lòng Cố Tiểu Phù ngọt ngào như được uống mật vậy. Nàng vẫn cho rằng đây là Lục Nguyên Sướng quan tâm đến mình đây. Nàng làm sao biết được, Lục Nguyên Sướng chỉ là muốn được nhìn nàng mặc quần áo mới thì sẽ như thế nào mà thôi!

Dùng xong bữa điểm tâm, Lục Nguyên Sướng liền đi tìm tá điền đến sửa nhà, tiện đường còn làm một chuyến đi tới Dương gia, gọi thêm Dương Đại lang cũng tới làm việc. Hiện nay thu hoạch cũng đã hoàn tất, lại đã vào đông, vậy đây chính là thời điểm nông nhàn. Nếu để qua thêm mấy ngày nữa thì quan trên sẽ lại phái đi lao dịch, đến lúc đó nông hộ phải đi sớm về tối làm việc quan. Vì lẽ đó, muốn sửa nhà, thì hiện tại là thời cơ tốt nhất.

Đương nhiên Dương Đại lang rất là cao hứng. Hắn đến không phải mong nhận được mấy đồng tiền công của Lục Nguyên Sướng, mà hắn cảm thấy cao hứng là vì Lục Nguyên Sướng. Đây là dấu hiệu lập gia nghiệp a! Bây giờ A Nguyên mới thực sự là người đã trưởng thành!

Dương Đại lang đã đem Lục Nguyên Sướng như là thân huynh đệ để đối xử. Hắn nghĩ sửa nhà thì hẳn là sẽ có nhiều người ăn cơm, phụ nhân làm cơm hiện tại cũng không dễ kiếm. Vì thế mà kéo theo Trân nương cùng đi, cũng là để giúp đỡ Cố Tiểu Phù làm cơm.

Sau khi Lục Nguyên Sướng dẫn tá điền đi vào trong thành chọn mua vật liệu xây nhà đầy đủ rồi, Lục gia liền bốc lên khí thế hừng hực bắt đầu đại nghiệp xây dựng phòng ở.

Lục Nguyên Sướng nghĩ rằng nếu muốn sửa nhà, không bằng liền làm một cuộc đại sửa chữa. Ở bên cạnh phòng bếp nàng cho làm thêm một phòng chứa củi, nơi đó sẽ chuyên dùng để thả củi đun cùng tạp vật. Bên cạnh phòng đang dùng để ngủ của mình thì làm thêm một cái phòng nhỏ, có chung một cửa, dùng để cất một ít món đồ quý trọng. Còn phòng vốn dùng để chứa tạp vật thì lại được chia thành hai gian, đằng trước là thư phòng, phía sau đùng để đặt binh khí.

Thấy các phòng cũ có nhiều chỗ đã trở nên cũ nát, lại một lần nữa quyết định sửa chữa lại một lượt. Tá điền trong nhà, nam tráng đinh cùng xuất hiện. Ngay cả Hoa Nhị lang nghe được tin cũng đi qua giúp đỡ. Còn có một số nhà bần cùng muốn mượn cơ hội này kiếm ít miếng đồng nên cũng ngày ngày đến đây tụ họp.

Lập tức Lục gia chen vào có đến hơn hai mươi người, náo nhiệt cứ như là tết đến vậy. Ban ngày Cố Tiểu Phù phải làm cơm, buổi chiều còn muốn làm quần áo, vì thế mà cũng tương đối mệt nhọc. Lục Nguyên Sướng nhìn thấy dưới mí mắt Cố Tiểu Phù có màu xanh, trong lòng rất không nỡ. Nàng liền cho kêu thêm ba cái phụ nhân của tá điền tới làm cơm, đem giải cứu Cố Tiểu Phù ra khỏi vai trò bà nấu ăn.

Cứ như vậy mà bận rộn đến hơn nửa tháng, cuối cùng cũng đem được cả cái nhà hoàn thành. Trong phòng ngủ đã làm thêm được một bộ hộp đựng áo khoác. Ở bên cạnh tủ quần áo trổ ra một cánh cửa nhỏ. Bên trong cánh cửa này chính là nơi dùng để bỏ vào các món đồ quý trọng, như vải vóc, tơ lụa, tổ yến mua được trong thành, da lông thú đánh được từ trên núi, củ từ, nhân sâm quý giá. Ngoài ra còn có tráp tiền mà Lục Nguyên Sướng vẫn luôn cất giấu bấy lâu nay. Tất cả đều thả ở bên trong rồi đem khóa kỹ, chìa khoá đánh thành hai bộ, Lục Nguyên Sướng cùng Cố Tiểu Phù mỗi người cầm một bộ.

Bộ bàn ghế trong phòng khách cũng được thay mới. Trong thư phòng đặt một cái giá sách thật lớn, toàn bộ sách do tổ tiên truyền lại từng bị Lục Nguyên Sướng làm cho loạn tung lên, hiện nay đã có giá để đựng. Vì thế nên từng quyển, từng quyển được gom lại, xếp theo từng loại hình hết sức chỉnh tề. Phòng dùng làm kho binh khí cũng làm thêm vài cái giá khác, được chuyên dùng để đặt những binh khí vốn được Lục Nguyên Sướng hết sức trân trọng. Chúng nó không cần tiếp tục phải nằm đợi ở trong căn hầm tăm tối, chờ ẩm ướt đến xóa đi sinh mệnh của mình nữa.

Chiếc lều trong sân đã được dỡ bỏ. Lương mới được phơi đủ nắng cũng đã để vào trong hầm. Toàn bộ sân cũng cho người thu thập một hồi, so với trước đây xem ra lại càng rộng rãi hơn.

Đương nhiên điều làm cho Lục Nguyên Sướng cao hứng nhất chính là cửa viện đã được tân trang lại. Toàn bộ cổng được sơn màu đỏ, thoạt nhìn cực kỳ bắt mắt. Cửa viện là bề ngoài của một ngôi nhà, cửa viện sặc sỡ loá mắt như vậy, làm cho tâm thái của tiểu địa chủ Lục Nguyên Sướng cũng phình to ra.

Lục Nguyên Sướng nhìn lên ngôi nhà giờ đây đã trở nên rực rỡ hẳn, còn Cố Tiểu Phù thì cảm động mặc vào bộ đồ mới tinh, trong lòng nàng cảm thấy đặc biệt thỏa mãn.

Bây giờ mới ta mới thực sự thành gia đi!

Lúc này Cố Tiểu Phù đứng bên người Lục Nguyên Sướng, bàn tay nhỏ của nàng đang bị nắm lấy. Tay Lục Nguyên Sướng rất ấm áp, đem bàn tay mát lạnh của nàng bọc lại trong tay mình. Cử chỉ ấy đã làm cho Cố Tiểu Phù cảm thấy đặc biệt an tâm. Cố Tiểu Phù nhìn vào một Lục gia mới, trong lòng thầm nghĩ: Bây giờ ta mới thực là thành gia đi!

Hôm trả tiền công, cửa viện Lục gia khắp nơi đều đầy ắp người. Đây là chuyện mà mấy năm gần đây chưa bao giờ có.

Thôn dân đối với việc Lục Nguyên Sướng vô cùng bạo tay trả tiền công đều không nhịn được mà tặc lưỡi. Nhưng cái người làm cho bọn họ hốt hoảng hơn cả lại chính là Cố Tiểu Phù.

Dưới ánh mặt trời, Cố Tiểu Phù ăn mặc trên thân là một bộ đồ rất phú quý trông như hoa nở. Dáng người yểu điệu, sắc mặt hồng hào, đôi môi đỏ tươi, đầu đội ngân sai, hai tai mang theo khuyên vàng, còn trên cái cổ tay tinh tế kia lại được mang vào một đôi vòng tay Long Phượng. Đứng bên cạnh nàng lại là một thân hình cao ráo, sáng sủa của Lục Nguyên Sướng, phong thái của hai người trông thật là chói mắt.

Các phu nhân trong thôn đều bị chấn kinh hết cả. Cho đến lúc này cũng chỉ mới ngăn ngắn có hai tháng, vậy mà Cố Tiểu Phù lại trở nên cao quý như vậy. Đúng thế, chính là cao quý. Nàng nhàn tĩnh mỉm cười, thời điểm hai mắt quét tới làm cho đám thôn phụ lại có loại cảm giác đây là đại gia khuê tú*.

Các hán tử trong thôn thì càng khỏi phải nói. Bọn hắn ở tại nơi hương dã, nơi nào gặp được phụ nhân tao nhã rung động lòng người như vậy. Hai con mắt của các hán tử chỉ trong nháy mắt đều dính cả vào trên người Cố Tiểu Phù, có muốn dứt cũng dứt không ra.

* Đại gia khuê tú: Con gái nhà quyền quý.

Lục Nguyên Sướng cũng phát hiện ra tình huống này, vì vậy mà trong lòng không khỏi nổi lên ghen tuông. Nàng quay đầu về phía Cố Tiểu Phù rồi bảo: "Ngươi vào trong nhà trước đi."

"Vâng, Đại lang." Cố Tiểu Phù ngoan ngoãn đáp.

Những ngày gần đây, những khi Cố Tiểu Phù cùng Lục Nguyên Sướng ở cùng một chỗ, có lúc nàng cũng sẽ nghịch ngợm cùng Lục Nguyên Sướng chơi nháo một phen. Tất nhiên là những lúc như vậy Lục Nguyên Sướng cũng sẽ không tính toán với nàng. Có những lúc Cố Tiểu Phù chơi đùa hết sức thú vị, thậm chí còn có thể kéo ống tay áo Lục Nguyên Sướng để làm nũng đây. Có điều, khi ở trước mặt người ngoài, Cố Tiểu Phù chưa bao giờ quên thân phận của mình là phụ nhân Lục gia, Lục Nguyên Sướng là phu quân của nàng. Chuyện gì cũng phải nghe theo Lục Nguyên Sướng.

Vì thế mà nàng nhu thuận nghe lời, trở về phòng làm quần áo cho Lục Nguyên Sướng mà đi tới, làm cho các hán tử chỉ còn biết siết chặt nắm tay. Có điều các hán tử cũng rất nhanh chóng nhận ra được Lục Nguyên Sướng đang quăng tới ánh mắt lạnh lẽo. Vì thế mà bọn họ cũng chỉ biết ngượng ngùng lau đi nước miếng ở bên mép, trong lòng thì vô tận tiếc nuối.

Hiển nhiên là Lục Nguyên Sướng phân phát tiền công rất hậu hĩnh. Thợ làm nhà có hơn hai mươi người nhưng ai cũng đều tích góp được một số tiền đồng kha khá nên vui vẻ ra mặt. Hơn nửa tháng làm việc tuy là có khổ cực, thế nhưng Lục gia cũng chăm sóc chuyện ăn uống rất được. Lục Nguyên Sướng vốn là phiền chán đến phát ngấy về chồng thịt hạ đẳng kia, lần này không phải là gặp dịp hay sao. Nàng thanh lý được cái hầm, các công nhân đạt được lợi ích thực tế, tất cả đều cực kỳ hoan hỉ.

Tiền công đã được trả xong, Lục Nguyên Sướng đang định trở về nhà cùng Cố Tiểu Phù trò chuyện, thuận tiện ôm ôm một chút. Nhưng ai có thể tưởng tượng được, giường còn chưa lên, bà mối đã tìm đến cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.