Lang trung là một người trung niên chừng bốn mươi tuổi, tướng mạo cũng không có gì đặc biệt nhưng khí chất lại rất được. Hắn làm y đã nhiều năm, vì thế tất nhiên là rất thấu hiểu tâm tính của người bệnh, thực tế là có một số bệnh thật sự rất khó nói ra khỏi miệng.
"Tiểu lang quân, không bằng theo lão hủ vào bên trong trò chuyện với nhau, có được không?" Lang trung săn sóc hỏi.
"Như vậy rất tốt, tiểu tử cảm ơn tiên sinh." Lục Nguyên Sướng chắp tay nói tạ ơn, trên mặt nổi lên một vệt nhàn nhạt màu hồng.
"A Nguyên, ngươi đúng là chẳng khác gì mấy cô nương vậy!" Dương Vinh khinh thường nói, hắn giơ tay nâng chén trà lên làm một hơi cạn sạch.
Khi Lục Nguyên Sướng cùng lang trung vào tới phòng bên trong, dược đồng đang bưng chén trà lên thấy vậy liền biết ý mà lui ra.
Lục Nguyên Sướng liếc nhìn trái phải đến mấy lần, sau khi thấy nơi này kín đáo lại cũng không còn ai khác mới ấp úng mở miệng hỏi: "Tiên sinh, cái này... là cái... Nữ tử... nữ tử..."
"Tiểu lang quân cứ bình tĩnh cái đã, trước tiên hãy uống một ngụm trà hít thở cho thông thuận rồi lại nói. Lão hủ hành nghề y cũng đã nhiều năm, gặp không ít những bệnh khó nói. Tiểu lang quân cứ để tâm tình của mình thoải mái một chút, không nên vì ngượng ngùng mà mắc sai lầm đến nỗi không làm rõ được bệnh tình." Lục Nguyên Sướng cứ ấp úng như vậy lại khiến cho lang trung lập tức nghĩ sang hướng khác. Hắn nhớ lại lời nói của Cố Tiểu Phù ngày đó, nó làm cho lang trung không khỏi có chút nghi hoặc: chẳng lẽ Lục Nguyên Sướng thật sự có ám bệnh mà chuyện vợ chồng không được như ý? Nhưng mà ngày đó mạch tương người này thật sự êm ái, thân thể Lục Nguyên Sướng cũng đâu có vấn đề gì.
Lục Nguyên Sướng nghe vậy liền vội vã bưng bát trà nhấp lấy một ngụm, hít sâu một hơi. Thấy tâm tình của mình bình phục rồi mới chậm rãi nói: "Xin hỏi tiên sinh, đêm đầu tiên của nữ tử, thông thường lượng máu sẽ ra sao?"
"Việc này cũng còn tùy theo từng người, nhưng bình thường cũng chỉ nhiễm một chút khăn nhỏ mà thôi." Lang trung nghe hỏi như vậy mới hoàn toàn yên tâm, hắn còn đang sợ là ngày đó mình chẩn sai mạch.
"Vậy còn sang ngày hôm sau mà vẫn chảy máu không ngừng, lại còn rất đau đớn?" Lục Nguyên Sướng nghe lang trung nói xong, trong lòng liền cảm thấy không ổn. Nếu căn cứ vào lời giải thích của lang trung thì chẳng phải Cố Tiểu Phù đã chảy máu quá nhiều rồi hay sao.
"Nếu là hành phòng thuận lợi, sang ngày thứ hai tất nhiên là cầm máu. Có điều, nếu như đêm đầu tiên nam tử đã có hành vi thô bạo, vậy thì lại là chuyện khác." Lang trung nhấp ngụm trà nói xa xôi. Như vậy là hắn đã xác định được tình huống. Lục Nguyên Sướng hẳn là đã có loại hành động không nên làm, vì vậy mới khiến cho vị tiểu nương tử kia bị thương đây mà.
"Tiên sinh, có thể nói tỉ mỉ hay không?" Lục Nguyên Sướng không khỏi lo lắng mà hỏi. Lúc này nàng đã rõ ràng Cố Tiểu Phù là do chính mình làm bị thương, chỉ là không rõ hậu quả sẽ bị nghiêm trọng đến mức nào mà thôi.
"Đêm đầu tiên đã qua rồi mà vẫn không ngừng chảy máu, đó là do trong lúc hành phòng thì không nắm được vấn đề trọng yếu. Động tác lại thô lỗ làm cho thân dưới của nữ tử bị xé rách. Đối với những hiện tượng này, phải đem dưỡng nữ tử mấy ngày mới có thể khôi phục được như lúc ban đầu. Nhưng nếu như nam tử lại nóng lòng cùng nữ tử hành phòng lần thứ hai thì sẽ làm cho nữ tử hai lần bị thương. Thân thể nữ tử vốn mềm mại nên chịu không nổi đối xử như vậy. Nếu như điều dưỡng không được, thì lại dễ khiến cho phụ nhân thành bệnh, hạ thân vì bị thương mà xuất huyết, kinh nguyệt thất thường, bênh khí từ bên ngoài xâm nhập, phát sưng, phát mùi lạ. Cứ như vậy mãi thì thân thể nữ tử dĩ nhiên sẽ chịu tổn thất lớn, mà hoài thai cũng sẽ không dễ dàng. Cho dù có mang thai, thai nhi cũng sẽ bị hao tổn, cực dễ bị động thai." Lang trung xem ra Lục Nguyên Sướng là người lịch sự, lễ phép thì biết người này là người có học hành. Dáng vẻ nho nhã, thư sinh của nàng khiến cho hắn rung đùi đắc ý mà nói đến cực kỳ hăng hái.
Nhưng Lục Nguyên Sướng càng nghe thì tâm lại càng trầm. Nàng không hề nghĩ tới Cố Tiểu Phù vốn được mình phủng ở trên lòng bàn tay mà đau mà sủng, lại vì hành vi lúc say rượu của mình đã làm cho nàng bị thương tổn. Nhất thời sắc mặt của nàng tối sầm xuống, trong lòng thì tự mắng chính mình không biết bao nhiêu lần mới đủ.
Về chuyện con cái gì đó, Lục Nguyên Sướng không nghĩ ngợi gì nhiều, bởi vì nàng cùng Cố Tiểu Phù sẽ không thể có con được. Nhưng thân thể của Cố Tiểu Phù vì mình mà phải chịu tổn thương lớn như vậy thực sự đã làm cho nàng cực kỳ đau lòng.
"Tiên sinh, tại hạ tuổi trẻ không hiểu biết gì, cùng nương tử hành phòng vào lúc đang say rượu, làm cho nương tử đến sớm hôm sau vẫn không ngừng chảy máu, lại còn đau đớn không chịu nổi. Kính xin tiên sinh khai căn*, cứu nương tử nhà ta." Lục Nguyên Sướng đứng dậy chắp tay nói, lúc này nàng đã quá hoảng sợ mà quên cả chuyện xấu hổ, chỉ tiếc không thể đưa tính mệnh của chính mình cho Cố Tiểu Phù.
"Tiểu lang quân, không nên hoảng loạn như vậy. Cứ ngồi xuống đã rồi hãy nói." Lang trung đỡ Lục Nguyên Sướng ngồi xuống, lúc này mới vuốt chòm râu ngắn chậm rãi nói: "Từ nhỏ thân thể tiểu nương tử đã phải chịu hao tổn, việc này lang quân cũng đã biết rồi. Lần này lại phải chịu tổn thương lớn như vậy tất nhiên là phải điều dưỡng thật tốt thì mới may ra. Bây giờ ta sẽ kê đơn, chỗ thuốc này cần phải dùng liên tục trong vòng nửa tháng, không được ngừng nghỉ giữa chừng, như thế mới có thể làm cho tiểu nương tử khôi phục lại được như lúc ban đầu."
* Khai căn: Tạo điều kiện thuận lợi cho số phận của mình.
"Cảm ơn đại ân của tiên sinh, xin tiên sinh viết nhanh cho." Lục Nguyên Sướng lo lắng giục.
Thế nhưng lang trung lại không nhanh không chậm cho đến khi viết xong phương thuốc, sau đó mới nói với Lục Nguyên Sướng: "Còn điều này nữa, lão hủ vẫn phải nhắc thêm một chuyện này, trong vòng một tháng, lang quân nhất định không thể cùng tiểu nương tử hành phòng. Nếu không làm được như vậy thì chỗ thuốc này cũng trở thành vô dụng."
"Tiểu tử nhớ rồi." Lục Nguyên Sướng thận trọng đáp.
Nếu không phải là vì ngày đó nàng say rượu thì làm sao lại cùng Cố Tiểu Phù viên phòng chứ. Nàng còn chờ đến đêm động phòng hoa chúc mới thật sự ôm mỹ nhân về đây. Chỉ tại hôm đó sự việc xảy ra quá bất ngờ, việc Cố Tiểu Phù lạy Chúc Bảo trường làm cha nuôi đã làm cho Lục Nguyên Sướng vui mừng khôn xiết, hơn nữa Cố Tiểu Phù lại chân thành muốn trao, có thể nào không động chân động tay cho được.
Vì đêm đó say rượu, nên sự việc cụ thể xảy ra như thế nào Lục Nguyên Sướng không còn nhớ rõ. Nhưng cái hình ảnh Cố Tiểu Phù với tư thái mềm mại, lời than nhẹ mê hồn, vẻ quyến rũ khi ở dưới thân mình khiến cho mỗi lần nhớ lại đều làm cho Lục Nguyên Sướng luôn có cảm giác khó mà nhịn nổi. Có điều, sau khi nghe lang trung dặn xong, nàng đành phải nghĩ lại. Cùng lắm thì sẽ cùng Cố Tiểu Phù phân phòng ngủ. Nàng cảm thấy lúc này mình thật không dám cả giáp mặt Cố Tiểu Phù.
Lang trung thấy trên mặt Lục Nguyên Sướng biến hoá thất thường thì cảm thấy thật là thú vị. Trên đời này có được bao nhiêu nam tử sẽ vì nữ tử mà bận tâm như vậy. Còn đôi tiểu lang quân cùng tiểu nương tử này lại giống như một cặp bích nhân vui tai vui mắt. Mà điều làm cho lang trung vui mừng nhất chính là thấy được hai người tình ý mặn nồng, dù có muốn cắt rời cũng không cắt nổi. Quả là một cặp xứng đôi chưa từng thấy.
"Tiểu lang quân, nơi này của lão hủ còn có một vật khác, có thể sẽ giúp ích được cho ngươi. Không biết ngươi có muốn nhìn qua hay không?" Trong mắt lang trung lóe lên ý cười thầm, hắn hỏi.
Lúc này Lục Nguyên Sướng đang sầu lo cho Cố Tiểu Phù nên không nhìn ra thâm ý của lang trung, vì thế liền ngây ngô gật gật đầu.
Lang trung lấy từ trong ám cách* trong rút ra hai quyển sách, một quyển tên là [Phong nguyệt], một bản khác tên là [Trong sáng]. Lục Nguyên Sướng không biết trong đó có gì nên tiện tay mà cầm lên [Phong nguyệt] rồi mở ra nhìn vào.
"Bộp ~ "
Lục Nguyên Sướng mới liếc mắt nhìn qua đã sợ đến mức ném cả quyển sách lên trên bàn. Nàng sợ hãi nhìn lang trung, bờ môi run cầm cập mà nói: "Tiên... Tiên sinh, sao ngươi lại có thể nào đem vật ấy cho ta như vậy được?"
* Ám cách: Tủ bí mật.
Lang trung quá đau lòng mà vội vàng đem [Phong nguyệt] nhặt lên. Hắn đưa tay vuốt ve lên mặt quyển sách không bị một nếp gấp nào, chỉ tiếc mài sắt không nên kimb hắn nói: "Nhân sinh luân hồi là ứng với thiên đạo. Chuyện này cũng bình thường không khác gì nhân luân* cương thường. Động tác này của tiểu lang quân thực sự là phung phí của trời, sao lại ngu muội đến như vậy không biết!"
"Tiên sinh!" Lục Nguyên Sướng nhìn nét mặt đầy vẻ u oán của lang trung rồi cũng chỉ biết ngây ngốc kêu một tiếng, nàng muốn nói gì cũng không nói ra được. Cái hình ảnh yêu tinh đánh nhau trong sách kia vẫn dừng lại ở trong đầu, thật lâu không tản đi được.
* Nhân luân: Quan hệ đạo đức giữa con người với nhau, như giữa vua tôi, cha con, vợ chồng, anh em, bè bạn, v.v... theo quan niệm Nho giáo.
"Chỉ sợ là tiểu lang quân không có người dạy cho biết đây là quà tặng dạy thành người. Ôi chao, lão hủ thấy mình cùng lang quân hữu duyên nên mới đưa sách này đem tặng, vậy mà ngươi lại phụ lòng tấm lòng thành của lão hủ. Từ nhỏ lão hủ đã được học y, được đi khắp dân gian nhưng vì tư chất ngu dốt nên không tìm được thầy dạy bảo. Vì vậy mà lão hủ đành chịu phận vô danh hơn nửa đời người, dưới gối lại không có con cái, chỉ có được một mình tiểu dược đồng này. Hai lần lão hủ nhìn thấy tiểu lang quân đều có cảm giác đặc biệt gần gũi, vì vậy mới làm ra việc này, lang quân chớ nên hiểu lầm. Nếu là lang quân từ sớm đã biết việc đời thì sao phải để cho tiểu nương tử bị tổn thương đến như vậy?" Lang trung nói bằng cái giọng thật cảm khái.
"Tiểu tử cảm ơn tiên sinh một lòng giáo dục. Trăm triệu lần tiểu tử cũng không dám cho rằng tiên sinh lại là hạng người đáng khinh bạc kia." Lục Nguyên Sướng vội vàng trả lời, dĩ nhiên là nàng cảm nhận được lang trung thực sự có thành ý.
Lang trung đem một bản khác có tên là [Trong sáng] đưa cho Lục Nguyên Sướng, hắn nói: "Sách này cùng [Phong nguyệt] rất không giống nhau, tiểu lang quân nhìn qua thì biết."
Lục Nguyên Sướng có chút khiếp đảm khi đưa tay tiếp nhận [Trong sáng], vừa rồi nàng mới bị [Phong nguyệt] làm cho run sợ. Bên trong [Phong nguyệt] là cảnh thân thể nam nữ trần truồng, áp chặt vào nhau, tứ chi quấn quít, khuôn mặt hiện ra cái vẻ vừa khoan khoái lại vừa xoắn xuýt. Cho dù từ nhỏ Lục Nguyên Sướng đã được nuôi dạy như nam tử mà lớn lên, thế nhưng đến tột cùng vẫn là một nữ tử, làm sao nhận được hình ảnh có tính khiêu khích trắn trợn như vậy được.
Dưới cái nhìn đầy vẻ chờ đợi của lang trung, Lục Nguyên Sướng hít một hơi thật sâu, tâm thái ra cái vẻ không thèm đếm xỉa, đem quyển [Trong sáng] mở ra. Sau đó, cũng không còn sau đó.
Đại não đã không thể có được chút tỉnh táo nào để mà suy nghĩ, thân thể cũng không thể có thêm bất kỳ phản ứng nào. Bên trong quyển [Trong sáng], tất cả đều là đủ loại hình ảnh của nữ tử quấn quýt lấy nhau. Có nằm, có ngồi, có đứng, có toàn thân trần truồng, cũng có nửa thân trần. Có ở trong phòng, có ở trước cửa sổ, có ở trong sảnh, thậm chí, lại còn có vài ba nữ tử cùng ôm nhau!
Thế giới đã hoàn toàn tan vỡ, hết thảy ngôn ngữ đều như trở nên vô nghĩa. Lục Nguyên Sướng nhìn vào những tranh vẽ kia chỉ thấy được đường nét trôi chảy, thần thái chân thực, trông rất sống động. Chỉ mới lướt qua một vài hình ảnh như vậy mà đã làm cho nàng đỏ cả mặt, tim đập nhanh hơn.
Cụ thể như vậy mà lại là chân thực giáo dục. Như vậy mới chân thực là giáo dục a!
"Tiểu lang quân, làm sao? Có thể có dẫn dắt được chứ?" Lang trung đầy vẻ kiêu ngạo mà vuốt chòm râu ngắn hỏi Lục Nguyên Sướng.
Lục Nguyên Sướng nghe vậy thì vội vàng khép lại quyển [Trong sáng] trên tay. Nàng vớ lấy chén nước trà uống cạn một hơi, như vậy rồi mà nàng vẫn cảm thấy cổ họng khô đến lạnh lẽo. Đối mặt với nụ cười nhạt đầy vẻ trêu ghẹo của lang trung, nàng thực hận không thể đào một cái động đem mình chôn xuống đó.
"Tiên sinh, ta... ta..." Lúc này thì Lục Nguyên Sướng đâu còn có khả năng mà hé miệng để nói nên được điều gì a.
"Hai quyển sách này, lão hủ tặng cho tiểu lang quân, để làm kỷ niệm hai chúng ta có duyên gặp gỡ. Mấy ngày nữa, lão hủ cũng muốn rời khỏi nơi đây đi về phía nam. Tiểu lang quân ở lại chỗ này xin hãy bảo trọng, nếu mà thời cuộc bất ổn thì hãy dẫn tiểu nương tử đi về phía nam. Lão hủ sẽ tìm đến Phần Thành làm nơi dừng lại. Nếu có duyên, đến lúc đó tiểu lang quân có thể hướng về Phần Thành tìm lão hủ." Thu hồi nụ cười đùa giỡn, lang trung cảm khái nói.
Thế đạo không yên ổn, dân sinh ắt nhiều gian khó.
"Chuyện này... làm sao cứ như vậy được? Sách này là đồ vật do tiên sinh cất giữ đã lâu, tiểu tử tuyệt đối không thể tiếp nhận được." Cũng không biết là bởi vì thẹn thùng, hay là bởi vì cảm động bởi sự chân tình của lang trung, mà Lục Nguyên Sướng vội vã uyển chuyển nói lời cự tuyệt.
"Tuổi ngươi vẫn còn trẻ, sách này hẳn có đất dụng võ. Nếu như vẫn còn theo lão hủ thì chỉ sợ sách này sẽ phải ôm hận mà làm bạn với lão hủ dưới lòng đất mà thôi. Tiểu lang quân không cần khách khí, hãy nhận lấy đi." Lang trung cũng không nói nhiều, trực tiếp đem sách nhét vào trong tay Lục Nguyên Sướng.
Lục Nguyên Sướng nhận củ khoai lang bỏng tay này thì tay chân đều luống cuống, chỉ biết ngây ngốc mà nhìn lang trung. Nàng thực không biết nên đem sách đặt xuống nơi nào mới phải.
"Sách này cực kỳ quý giá, không phải vật phàm dễ gặp trong dân gian. Vì thế nên tiểu lang quân phải cất giấu thật kỹ, không nên làm mất đi." Lang trung nhắc nhở.
Lục Nguyên Sướng nghe vậy, lúc này mới ngơ ngác mà đem sách cẩn thận bỏ vào trong ngực áo.
Hai người đàm luận đã xong nên cùng nhau từ bên trong đi ra. Dương Vinh thấy cuối cùng Lục Nguyên Sướng cũng đi ra liền vội vàng đứng lên hỏi: "A Nguyên, thân thể của ngươi có bị sao không? Không nên giấu đại ca."
"Vị huynh đài này, tiểu lang quân thân thể rất tốt, không nên lo lắng. Hắn chỉ là hỏi lão hủ một ít cách để sinh dưỡng mà thôi. Cũng chỉ vì sinh hoạt vợ chồng không như ý mà lại còn muốn vì gia tộc khai chi tán diệp." Lang trung thấy mặt Lục Nguyên Sướng vẫn hồng nên vội nói mấy lời khỏa lấp đi.
Lục Nguyên Sướng nghe vậy thì thật cảm kích mà liếc nhìn lang trung rồi nói: "Tiểu tử cảm ơn lời tốt đẹp của tiên sinh, cũng chúc tiên sinh một đường xuôi gió cùng bình an."
"Đồ nhi, thuốc của tiểu lang quân đã được chưa? Hãy đem ra cho hắn đi." Lang trung thấy thuốc bổ mà Lục Nguyên Sướng muốn đã được gói kỹ đặt ở trên quầy liền sai dược đồng đưa cho Lục Nguyên Sướng, sau đó lại chắp tay quay về Lục Nguyên Sướng cùng Dương Vinh hai người nói: "Lần này từ biệt, chẳng biết lúc nào mới có thể gặp lại, chúc tất cả mạnh khỏe, mọi mong muốn đều thành sự thật."
Lục Nguyên Sướng mang theo thuốc, cùng Dương Vinh chạy bộ trên con đường đầy gió lạnh hướng về khách điếm mà đi tới.
Dương Vinh thấy Lục Nguyên Sướng không tập trung, liền nói với nàng: "A Nguyên, lần này sau khi trở về thôn, ta sẽ nói với cha mẹ. Để cho ngươi cùng Phù nương mau chóng được thành hôn, sớm được viên phòng. Nếu như trước khi ngươi đi mà có thể có được đứa bé thì Lục gia coi như còn có hậu, Phù nương cũng còn có cái để đỡ nhớ nhung."
"Việc kết hôn từ xưa đã là mệnh của người làm cha mẹ, người làm mối đều nói như vậy, nhưng bây giờ đành phải để cha nuôi lão nương vì ta lo liệu." Hiện tại, trong đầu của Lục Nguyên Sướng ngập tràn đều là những hình ảnh nàng xem qua từ quyển [Trong sáng], đâu còn có thể suy nghĩ được như bình thường nữa.
"Nói tới mua lương lại là chuyện khiến cho ta phải sốt ruột, hiện nay trong thành Lâm Xuyên đã hoàn toàn không có khả năng mua được lương rồi. Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?" Việc Dương Vinh vẫn luôn tâm tâm niệm niệm chính là mua lương, đây là trọng trách Dương Minh đã giao cho hắn, hắn không thể không để bụng.
"Nếu không chờ đến ngày mai ta đi Phần Thành xem sao. Phần Thành là nơi phồn hoa, sẽ có nhiều người giàu có, nói không chừng có thể mua được mà đem về." Lục Nguyên Sướng đã có được sự dẫn dắt của lang trung nên tự thấy đây là một ý đồ không tồi.
"Phần Thành cách nơi này còn phải mất hai ngày lộ trình, như vậy sẽ lại phải mất thêm một khoảng thời gian nữa. Chờ đến lúc đó ta sợ là việc cứu tế trong thôn cũng không kịp nữa rồi. Huống hồ Phần Thành là chốn phồn hoa, lương giới nơi đó hẳn là sẽ cao hơn một chút." Dương Vinh thận trọng nói.
"Ngày mai hãy cho một tá điền trở lại báo tin, để cha nuôi sớm điều chỉnh việc cứu tế, còn chúng ta mau mau chạy tới Phần Thành. Hơn nữa, hiện nay toàn bộ phương bắc cũng đều đang phải chịu đại họa tuyết tai, cho dù đi chỗ nào thì lương giới cũng sẽ cao. Mạng người là quý, tiền bạc là coi khinh, dù thế nào ta cũng phải vì thôn dân bôn ba chịu khổ vậy." Lục Nguyên Sướng suy nghĩ một chút rồi mới nói.
"Vậy thì hãy làm như vậy đi, bởi chúng ta cũng không thể trơ mắt ra mà nhìn thôn dân chết đói được." Dương Vinh bất đắc dĩ nói.
Hai người trở về khách điếm, rửa mặt mũi xong thì liền đi nghỉ sớm. Trong lòng Lục Nguyên Sướng bị ám ảnh bởi [Phong nguyệt] cùng [Trong sáng], như thế nào cũng không thể đi vào giấc ngủ được.