Trong Thôn Có Một Cô Nương

Chương 5: Ban đêm nhờ cậy



Lục Nguyên Sướng là người luyện võ, khi đi ngủ vẫn luôn luôn cảnh giác. Vào lúc nửa đêm, đột nhiên nàng nghe được bên ngoài chợt có tiếng động. Nhanh chóng chộp lấy thanh đoản đao luôn được đặt ở bên cạnh bàn, nàng rón ra rón rén đi ra cửa viện.

Vì lời đồn Lục Nguyên Sướng phạm mệnh Thất Sát mà hàng xóm của nàng đã tránh đi nơi khác để khỏi bị dây họa. Thế nên vào lúc này, khi mà xung quanh yên lặng như tờ, một chút tiếng vang kia vọng vào trong tai nàng cũng đã trở thành thanh âm không nhỏ.

Chỉ có điều, khi Lục Nguyên Sướng mò đến cửa viện thì thứ nghe được lại là tiếng của một cô gái, người này đang hết sức đè thấp giọng của mình: "Lục Đại lang, ngươi có ở trong nhà hay không?"

"Ai vậy?" Tuy tuổi của Lục Nguyên Sướng vẫn còn trẻ, nhưng nàng là người phi thường cẩn thận. Hôm nay trước mặt mọi người, nàng đã nói sẽ cho Trịnh gia mượn bạc, vì thế thật khó mà đảm bảo được rằng sẽ không có người có ý xấu mà ghi nhớ.

"Là ta, nương tử của Trịnh gia." Ở bên ngoài Cố Tiểu Phù thấp giọng trả lời.

Cánh cửa mở ra một cái khe hở, đến khi Lục Nguyên Sướng thấy đúng là Cố Tiểu Phù thì liền mở cánh cổng ra. Nàng cũng hạ thấp giọng hỏi: "Trịnh gia nương tử, lúc này đã là đêm hôm khuya khoắt, vì sao còn đến tìm ta?"

"Lục Đại lang, vì ta có việc quá gấp, kính xin Đại lang thứ lỗi." Cố Tiểu Phù thấy Lục Nguyên Sướng mở cánh cổng ra liền vội làm cái vạn phúc.

"Chuyện gì nữa đây?" Lục Nguyên Sướng không hiểu ý tứ của Cố Tiểu Phù. Lúc này đã là đêm hôm khuya khoắt, vậy mà nàng lại tìm tới cửa. Nếu như để cho người ngoài nhìn thấy được thì cho dù hai người bọn họ có nhảy vào Lạc Khê cũng không rửa sạch nổi tai tiếng.

"Việc này đã quá khẩn cấp, Đại lang có thể để cho ta vào nhà nói tỉ mỉ hơn có được hay không?" Cố Tiểu Phù biết rõ mức độ lợi hại trong quan hệ hai người, ở ngoài cửa viện thực không phải là nơi để đàm luận.

"Chuyện này..." Lục Nguyên Sướng không tránh khỏi do dự. Nếu đây là âm mưu của Trịnh gia, đến lúc đó nàng làm sao thanh minh.

"Đại lang cũng đừng quá lo lắng, là ta tự tìm đến Đại lang, người của Trịnh gia không ai biết." Cố Tiểu Phù thấy trên mặt Lục Nguyên Sướng lộ ra vẻ khó khăn, nên vội vàng nói rõ ràng hơn.

Lục Nguyên Sướng nhìn đôi mắt Cố Tiểu Phù sáng trong đêm thì cũng chỉ còn biết nghiến răng một cái rồi để cho nàng đi vào, sau đó thật cẩn thận đóng cửa viện lại.

Dưới ngọn đèn mờ nhạt là khuôn mặt đầy vẻ lo lắng của Cố Tiểu Phù, lúc này trong lòng nàng vẫn đang nặng trĩu. Nàng đi từ phía tây của thôn lần mò trong đêm để tìm đến cho được phía đông thôn, trong lúc đi còn phải tốn không ít đường vòng. Vốn không biết Lục gia ở đâu, nên mới phải lần tìm thật lâu, sau đó mới thấy ở chỗ này một mảnh sân cô đơn. Nàng nhớ tới lời đồn đại về Lục Nguyên Sướng, liền đánh cuộc một cái, ai biết được hóa ra là nàng thắng cược.

Trên mặt của nàng có mồ hôi, có nước sương, nhưng không có nước mắt. Trịnh gia không đáng để cho nàng lại vì bọn họ mà rơi lệ.

"Uống vào một ít nước nóng, đi như vậy rất lạnh." Lục Nguyên Sướng thấy Cố Tiểu Phù như vậy thì không khỏi xót xa. Vì thế nàng không chỉ có rót cho Cố Tiểu Phù chén nước nóng, mà còn tìm khối vải bông đưa cho nàng lau đầu tóc.

"Đại lang không cần phải khách khí như vậy. Ta mạo hiểm trong đêm tìm đến đây là muốn nhờ Đại lang lại cứu ta một mạng." Cố Tiểu Phù nói xong liền quỳ gối xuống trước mặt Lục Nguyên Sướng.

"Ngươi làm như vậy là có ý gì?" Lục Nguyên Sướng sợ hết hồn, nàng vội vã đỡ người này đứng dậy. Chỉ là Cố Tiểu Phù không có ý định đứng lên.

"Trịnh Nhị lại muốn bán ta đi. Ta cũng chỉ vì bị bất đắc dĩ nên mới đến đây khẩn cầu Đại lang lại cứu ta một mạng." Cố Tiểu Phù dùng ánh mắt chờ đợi mà nhìn Lục Nguyên Sướng.

"Cái gì?! Ta đã đáp ứng cho Trịnh gia mượn tiền để trả nợ rồi đó thôi? Tại sao lại còn nói chuyện bán người?" Lục Nguyên Sướng thấy trên mặt Cố Tiểu Phù đúng là vẻ lo lắng tột độ liền biết rằng việc này không phải chỉ là ra vẻ.

Cố Tiểu Phù biết chuyện này có can hệ trọng đại đến hai người nên cùng Lục Nguyên Sướng kể hết đầu đuôi sự việc. Trong khi nói nàng không khỏi một lần nữa cảm thấy bi thương, thế nhưng nàng cố gắng nhịn xuống không để rơi nước mắt.

"Trịnh Nhị thật là quá phận, hết lần này đến lần khác tìm cách bán tẩu tử. Cái tên súc sinh này!" Lục Nguyên Sướng nghe kể như vậy thì tức giận đến nhịn không được mà vỗ tay lên mặt bàn một cái, một góc bàn liền như thế bị nàng đánh cho lõm xuống. Có thể thấy được nàng đã tức giận đến mức nào.

"Lúc trước Đại lang đã cứu ta một mạng, ta cảm tạ ân đức đó. Đáng lẽ ra đã không báo đáp được thì cũng không nên lại làm phiền Đại lang một lần nữa. Nhưng mà lúc này, ta đã là quá bất đắc dĩ, chỉ cầu xin Đại lang lại cứu ta một lần nữa. Đời này, mệnh của ta chính là của Đại lang!" Cố Tiểu Phù nghĩ ra cái biện pháp này cũng chỉ là có bệnh liền bái tứ phương. Nếu như Lục Nguyên Sướng không đồng ý, vậy thì nàng sẽ kiên quyết tìm đến cái chết, quyết không tham sống sợ chết.

"Nhưng ngươi là người vợ của Trịnh gia, còn ta lại là người họ Lục, làm sao mà cứu được ngươi đây?" Lục Nguyên Sướng thấy đây đúng là chuyện tự mình làm khó dễ mình. Lấy thân phận của nàng thì căn bản không có chỗ cho nàng nhúng tay vào. Nhưng nàng cũng thấy được Cố Tiểu Phù thực sự là quá thê thảm, thế nên nàng cũng không đành lòng từ chối. Sau khi suy nghĩ một chút nàng nói: "Nếu không ta lại xuất thêm năm lượng bạc thay Trịnh Nhị trả nợ, ngươi thấy như vậy đã được chưa?"

Đối với Lục Nguyên Sướng mà nói, hai mươi lượng cùng hai mươi lăm lượng thì cũng không khác nhau bao nhiêu. Tuy nói nàng nhọc nhằn cùng khổ sở trong sáu năm qua mới tích góp có được hơn ba mươi lượng bạc, nhưng nếu có thể cứu được người, tại sao lại không cứu đây?

"Đại lang không thể làm thế được. Nếu Đại lang làm như vậy, sau này Trịnh Nhị sẽ lại quấn lấy Đại lang, lấy ta làm uy hiếp. Đến lúc đó Đại lang sẽ mãi mãi không có một ngày yên tĩnh." Cố Tiểu Phù vừa nghe Lục Nguyên Sướng đề nghị như vậy thì trong lòng cảm thấy an tâm hơn một chút. Nàng đã không đánh cược sai, Lục Đại lang đúng là người tốt.

"Vậy ta phải làm sao mới được bây giờ?" Lục Nguyên Sướng cảm thấy Cố Tiểu Phù nói rất có đạo lý. Từ nhỏ nàng chỉ biết luyện tập võ nghệ, đọc thuộc binh thư, còn đối với loại chuyện tranh cãi gia tộc này, đúng là nàng một chữ cũng không biết. Nàng chỉ là một mình lớn lên, người bên ngoài lại không dám cùng nàng làm giao lưu, vì thế nên, nàng căn bản không hiểu đạo lí đối nhân xử thế là như thế nào.

"Hôm nay Đại lang đã nguyện ý đem cho Trịnh gia mượn hai mươi lạng bạc, vậy tại sao lại không đem chỗ tiền đó mua ta? Nếu như vậy, Đại lang cùng ta sẽ cùng Trịnh gia không có liên quan gì nữa." Trên đường tới đây Cố Tiểu Phù đã nghĩ tới cái đối sách này. Đây là cách duy nhất để nàng có thể thoát ly khỏi Trịnh gia, bởi vì đối với Trịnh gia, nàng đã không còn dám tiếp tục hi vọng nữa.

"Chuyện này... chuyện này làm thế sao được?" Lục Nguyên Sướng nghe vậy thì hoảng hốt đến nỗi lông mày nhăn nhúm lại. Mua một cô gái về nhà, đó là điều nàng chưa từng nghĩ đến bao giờ.

"Bản thân ta không muốn bỏ rơi Trịnh gia, cũng muốn cùng Trịnh gia đồng cùng cộng khổ như lúc trước. Dù nghèo khổ thì ta cũng chỉ muốn ở lại Trịnh gia, từ từ cho tới ngày kết thúc. Nhưng mà Trịnh gia lại muốn bán ta đến cái chốn buôn phấn bán hoa kia, để mặc người ta lăng, nhục. Ta thà rằng chết đi cũng không muốn để mình rơi vào cái nơi làm dơ thân thể ấy."

Lục Nguyên Sướng nhìn Cố Tiểu Phù kiên quyết mà nhất thời không biết nói cái gì.

Nhìn Cố Tiểu Phù cúi thấp đầu dưới ánh đèn dầu, toàn thân lạnh lẽo nhưng vẫn thẳng tắp quỳ ở trước mặt mình, thân thể của nàng vì bị lạnh mà run lên. Cái thân thể gầy yếu ấy lảo đà lảo đảo, cực kỳ giống ngọn gió thu, thanh lệ cao quý mà uy vũ bất khuất.

Trước đây Lục Nguyên Sướng đã nghe được từ Dương Đại nương về những gì Cố Tiểu Phù đã phải trải qua, vì vậy mới đối với nàng động lòng trắc ẩn. Bây giờ lại nghe phương pháp của nàng đưa ra, làm thế nào cũng không đủ tàn nhẫn cùng quyết tâm để từ chối nàng.

Cố Tiểu Phù nhìn thấy Lục Nguyên Sướng do dự bất định cũng không hề cố làm ra vẻ khổ sở để cầu xin. Nàng chỉ là lẳng lặng quỳ, lẳng lặng nhìn cái người trẻ tuổi mang mệnh phạm Thất sát trong lời đồn này. Nàng biết điều mình thỉnh cầu đã khiến người ta khó xử hết sức rồi, bởi vì nó có thể lại một lần nữa để người này phải thêm mang tiếng xấu. Nhưng khi nàng nghĩ đến cái ánh mắt của Lục Nguyên Sướng lúc cứu mình một mạng kia, Cố Tiểu Phù liền dám dùng mệnh đi đánh cược, Lục Nguyên Sướng sẽ cứu nàng. Vào giờ phút này, chỉ có Lục Nguyên Sướng mới là người cứu được nàng.

"Ngươi cũng đã biết là ta thuộc chòm sao Thất sát, mệnh phạm Thất sát, khắc phụ khắc mẫu, khắc mọi sinh linh rồi chứ?" Lục Nguyên Sướng yếu ớt hỏi. Một cô gái, từ nhỏ đã bị người ta khoác lên đầu tội trạng lớn như vậy, thế nên bây giờ tâm tình của nàng mới cực kỳ phức tạp như vậy. Có rất nhiều lúc, ngay chính bản thân nàng cũng tin rằng, cha mẹ là bị nàng khắc chết.

"Ta đã biết. Nhưng mệnh của ta là do Đại lang cứu. Nếu Đại lang muốn mệnh của ta, vậy ta liền vâng." Cố Tiểu Phù nói những lời này thật nhẹ nhàng, như mây khói, tựa hồ đối mặt với nàng lúc này cũng chỉ là một người bình thường, mà không phải là Thất sát cô tinh như trong miệng người khác đã đồn đại!

Chỉ một khi con người ta bị dồn đến tuyệt cảnh, mới sẽ thấy chết mà không sờn!

Thói đời sao có lúc quá mức gian nan, cũng là sinh linh trong thiên hạ mà sao chẳng khác gì rơm rạ vậy, để mặc quan chức, quyền quý tùy ý ức hiếp. Cũng chỉ vì quan chức không biết đến chí tiến thủ, Hoàng Đế thì sa vào hưởng lạc, vì vậy mới đem giang sơn tốt đẹp này làm cho thủng thành trăm ngàn lỗ như vậy.

Lục Nguyên Sướng đã từng không chỉ một lần oán giận cha mẹ chết đi để nàng ở lại một mình, vì sao còn phải làm cho nàng thành một thân nam tử mà sinh hoạt ở trong nhân gian thế này. Nàng là quân hộ, nếu đã là nam tử thì cần phải chinh chiến nơi sa trường. Từ nhỏ nàng đã phải khổ luyện võ công cũng không phải vì kiến công lập nghiệp. Nàng thường mạo hiểm trong những cuộc đi săn cũng không phải vì để có được thật nhiều tiền bạc. Nàng làm như vậy cũng chỉ là muốn để cho mình thêm một phần lực, như vậy, đến khi dù có phải ra nơi sa trường cũng có thể thêm cho mình một phần cơ hội sống sót.

Đúng vậy, nàng sợ chết. Bởi vì nàng còn rất trẻ. Cho dù mệnh của nàng có là Thất sát cô tinh thì nàng cũng không muốn chết. Nhưng mà cô gái trước mặt này, vậy mà lại coi cái chết như không!

Thân lạc vào cái thời loạn lạc này, nữ tử có quyền gì mà lựa chọn!

Đột nhiên Lục Nguyên Sướng hiểu ra được cái điều lâu nay nàng vẫn oán trách. Cha mẹ làm cho nàng thành thân phận nam tử cũng là vì nàng mà nhọc lòng. Trong tên của nàng, có một chữ sướng, nghĩa là tùy ý vui sướng, cố mà sống sót. Đây chính là mong ước tốt đẹp nhất của cha mẹ đối với mình. Bởi vì giữa thời loạn lạc này, lại có được mấy người nữ tử có thể yên vui để mà được sống qua ngày đây?

Nàng tuy rằng bị người ta ghét bỏ vì Thất sát mệnh cách, nhưng cuộc đời của nàng cho đến nay vẫn là được tùy ý vui sướng. Nàng có thể tự mình đi tới nơi mình muốn đi. Nàng lại có đầy đủ tiền tài để cho mình có được một cuộc sống vui sướng. Nếu như nàng sống với thân phận nữ tử, thì dù sao cũng phải lập gia đình sinh con cái, cứ vậy mà qua một đời. Nếu vậy thì khi nhìn vào Cố Tiểu Phù, Lục Nguyên Sướng sẽ không khỏi tự hỏi, cuộc sống như thế, có đúng là điều mình mong muốn hay không?

Lục Nguyên Sướng đã nghĩ thật thông suốt vấn đề thân phận vẫn quấy nhiễu mình bấy lâu nay. Thế nhưng phát hiện này cũng lại làm cho nàng cực kỳ khổ sở. Cha mẹ của nàng chỉ vì yêu nàng mới làm như vậy, vậy nhưng nàng lại đã từng, bởi vì điều này mà oán giận cha mẹ, chân thực là bất hiếu.

"Ngươi cũng biết đó, ta là quân hộ. Dựa vào tình huống quốc gia hiện nay, nếu cần phải trưng binh, ta cũng sẽ không thể may mắn thoát khỏi."

Cố Tiểu Phù nhìn khuôn mặt anh tuấn của Lục Nguyên Sướng giờ đây mang theo một chút đau thương, nàng suy nghĩ một chút rồi kiên định nói: "Đại lang còn ở lại trong nhà ngày nào, ta sẽ tuân theo Đại lang ngày đó. Ta cũng không đòi hỏi phải có danh phận. Nếu như Đại lang cưới vợ sinh con, ta tuyệt không nửa câu oán hận. Nếu như Đại lang muốn ta rời đi, ta dĩ nhiên là sẽ phụng mệnh. Đại lang xuất chinh một ngày, ta liền ở lại Lục gia chờ đợi một ngày. Mặc kệ chờ đến khi trở về là con người Đại lang hay là thi thể, thì Cố Tiểu Phù ta, đời này nhất định sẽ vì Đại lang mà bảo vệ Lục gia!"

Lục Nguyên Sướng nhìn ánh mắt kiên định của Cố Tiểu Phù mà không thể tin nổi vào mắt mình nữa. Nàng đột nhiên cảm thấy, cái người mình chỉ mới quen biết ngăn ngắn trong mấy canh giờ này vậy mà lại hiểu được tâm tư của nàng đến như vậy!

Đúng vậy, ngay từ khi nhìn thấy vẻ nhàn nhạt đau thương trong lòng Lục Nguyên Sướng, Cố Tiểu Phù đột nhiên hiểu ra tác động mạnh mẽ của những lời đồn đại kia đối với Lục Đại lang. Cố Tiểu Phù có gia đình, có người nhà, vậy nhưng khác nào không có! Thân nhân của nàng đều đã vứt bỏ nàng, nội tâm cô tịch, không người nào có thể hiểu được.

Có lẽ vì thế mà Lục Nguyên Sướng cùng với nàng vậy nhưng lại có tâm cảnh tương đồng. Chỉ có điều, Lục Nguyên Sướng cô độc, nhưng giống như nàng vẫn luôn khát vọng được người thân quan tâm.

Vậy là hai người trẻ tuổi chỉ mới mười mấy tuổi đầu, mỗi người một hoàn cảnh, nhưng đều cùng mang nỗi tang thương như vậy.

Trong cái lành lạnh của giữa đêm khuya yên tĩnh, hai người từ hai ánh mắt đối lập, dần dần cùng có một tia ấm áp.

Lục Nguyên Sướng cảm thấy, có được một nữ tử kiên cường như vậy ở bên người thì cũng có thể xem như là một cái lựa chọn tốt. Nếu được như vậy, nàng có thể tránh được chuyện Dương Đại nương bức hôn. Trong khi Cố Tiểu Phù lại cũng hiểu được mình, vì thế trong cuộc sống chung cũng sẽ không có nhiều xung khắc. Nghĩ đến đây, Lục Nguyên Sướng đột nhiên chờ mong có thể cùng Cố Tiểu Phù được sống chung, đồng thời đem bốn vách tường cô tịch này xóa đi.

"Vậy được rồi. Để ta đưa ngươi trở về đi thôi. Ngày mai ta sẽ dẫn theo trưởng thôn cùng Bảo đảm trường đi Trịnh gia, vì ngươi chấm dứt việc này." Lục Nguyên Sướng nâng Cố Tiểu Phù đứng dậy, trở về phòng cầm thêm cái áo khoác thay nàng phủ thêm.

"Không cần Đại lang phải nhọc lòng, ta có thể tự mình đi được." Cố Tiểu Phù làm cái vạn phúc. Nàng cảm nhận được cái áo khoác đang ở trên người mà trong lòng đều ấm lên.

"Ta sẽ đưa ngươi đi, đêm hôm khuya khoắt rất dễ có chó sói. Ngươi cứ như vậy tới được đây đã là vạn hạnh, không thể cậy mạnh."

"Ta cảm ơn Đại lang."

Lục Nguyên Sướng đi cùng Cố Tiểu Phù, hai người từ từ vượt qua mấy cánh đồng. Trên đỉnh đầu là vầng trăng, không hiểu sao tối nay lại đặc biệt sáng rỡ. Nằm ở phía tây bầu trời là chòm sao Thất Tinh Bắc Đẩu. Từ phía xa xa thổi đến từng cơn gió nhẹ hơi có chút lành lạnh. Hai người đi cách xa nhau chừng một cánh tay, không có ai trò chuyện, nhưng mà cái cảm giác ấm áp kia lại vẫn quanh quẩn bên hai người. Điều này khiến cho cả hai đều không ai có ý định lên tiếng. Dường như cả hai đều sợ rằng tự mình sẽ phá hư phút giây đẹp đẽ này.

Khi tìm con đường để đi tới thì thấy thật là quá lâu mà lại quá xa xôi, vậy nhưng con đường quay về lại sao mà ngắn ngủi đến cực điểm. Cố Tiểu Phù nhìn vào cánh cửa lớn của Trịnh gia rồi đem cái áo khoác trả lại cho Lục Nguyên Sướng, trong mắt lóe lên một tia không muốn. Lục Nguyên Sướng đã cho nàng quá nhiều cảm giác an toàn, làm cho tinh thần vốn đang hoảng loạn trong Cố Tiểu Phù không khỏi cảm thấy lưu luyến.

"Đi vào đi thôi. Tạm thời cố nhẫn nại một đêm. Ngày mai ta chắc chắn sẽ hồi tiếp ngươi trở về." Lục Nguyên Sướng nhìn ra Cố Tiểu Phù có sự chống cự đối với Trịnh gia, nên nhẹ nhàng an ủi.

Cố Tiểu Phù nghe được như vậy thì tâm trạng bình phục. Nàng quay về Lục Nguyên Sướng hơi mỉm cười, rồi lặng lẽ lách vào trong viện.

Hai tiếng hồi tiếp kia đã làm cho trong lòng Cố Tiểu Phù bỗng nổi lên một tia ngọt ngào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.