Cảm xúc của Cẩm Xuyên lúc này không hề được tận lực che giấu nên Dư Chu vừa nhìn thoáng qua liền hiểu được suy nghĩ trong lòng cậu.
Hắn cảm thấy trái tim như bị thứ gì đó khẽ đụng một cái, vừa đau lòng vừa chua xót, vô thức liền dừng bước chân, hắn xoay người nhìn thẳng vào mắt Cẩm Xuyên nói:
"Tin tưởng ta, mọi chuyện rồi sẽ tốt lên thôi."
Về phần sẽ tốt đến mức độ nào thì Dư Chu cũng không dám nói.
Dù sao cũng là một người hiện đại xuyên không tới nơi này, dù cho hắn không có được phần kí ức thuộc về nơi đây, có rất nhiều thứ đều cần phải học lại từ đầu.
Thế nhưng ngược lại những thứ hắn học được từ một thế giới khác có lẽ sẽ trở thành điểm sáng của hắn ở thế giới này.
Nhưng có một điểm hắn có thể khẳng định rằng, bất kể kí ức như thế nào, những thứ hắn biết có được bao nhiêu thì chỉ cần bản thân nỗ lực cố gắng vươn lên thì cuộc sống sau này nhất định sẽ ngày càng tốt hơn.
"Ta tin huynh."
Cẩm Xuyên chầm chậm nở nụ cười thật tươi, nhìn thẳng vào đôi mắt đang phát sáng của Dư Chu.
Không biết vì lẽ gì, Dư Chu luôn có thể tạo cho cậu một loại cảm giác vô cùng yên tâm, dường như chỉ cần có hắn ở cạnh bên thì mọi khó khăn trắc trở đều không thành vấn đề.
Sự thực chứng minh cũng chính là như vậy, từ lúc hai người lần đầu quen biết thì trong nhà chính là ăn bữa nay không biết đến bữa mai, đến hiện tại đã không cần quá tiết kiệm trong vấn đề ăn uống, thậm chí hai người còn đều có một ít tiền đồng dư dả trong người nữa, cũng mới chỉ trải qua khoảng thời gian mười ngày ngắn ngủi mà thôi.
Dư Chu nhìn thấy sự tin tưởng ngập tràn trong mắt của Cẩm Xuyên, trong lòng hắn mềm nhũn, vô thức vươn tay véo nhẹ cái mũi của Cẩm Xuyên nói,
"Vậy chúng ta đã có thể đi sắp xếp lại đống đồ mới mua về được chưa? Bên trong đó thế nhưng còn có một cân thịt mỡ đấy nhé, nếu thời tiết nóng nực, nói không chừng có thể bị hỏng mất rồi đấy."
"Ta đi ngay bây giờ đây."
Khuôn mặt Cẩm Xuyên đỏ ửng, vội vàng xoay người vùi đầu đi tới nhà bếp.
Dư Chu tràn đầy ý cười nói:
"Sọt đồ đặt ở trong gian nhà chính."
"À."
Cẩm Xuyên lại cố gắng chống đỡ khuôn mặt cùng với hai bên tai đã đỏ bừng đi trở lại.
Lần này Dư Chu đi thị trấn ngoài số giấy mà bản thân cần sử dụng cùng với những thứ cần dùng để chép thoại bản ra thì cũng chỉ mua thêm hơn hai lạng muối và một cân thịt mỡ.
Sau khi Cẩm Xuyên nhìn thấy liền ôm lấy định mang cất vào nhà bếp.
Dư Chu gọi cậu lại nói:
"Không cần vội, còn một thứ khác cần đưa cho đệ nữa."
Dứt lời dưới ánh mắt trông mong của Cẩm Xuyên, hắn lấy một trăm văn tiền bán hà bao với khăn tay cầm ra, đẩy đến trước mặt Cẩm Xuyên nói,
"Đây là tiền bán hà bao với khăn tay."
Cẩm Xuyên vừa nhìn liền phát hiện số lượng tiền đồng không đúng,
"Sao lại nhiều như vậy chứ?"
"Lúc ta tới đó, vừa bước chân vào cửa hàng thì chủ tiệm liền vội vàng hỏi ta lần này mang theo bao nhiêu đồ vật tới,"
Dư Chu mỉm cười kể lại tình huống lúc đó,
"Mấy thứ đệ thêu vừa đẹp lại độc đáo, vị chủ tiệm kia bán rất chạy, tất nhiên là sẽ trả giá cao hơn rồi."
Cẩm Xuyên lắc lắc đầu nghiêm túc nói,
"Không phải, ta cảm thấy vẫn là do huynh biết cách đàm phán, nếu không dù chủ tiệm có bán thực chạy hàng cũng nhất định không trả cho ta với giá cao như thế."
Dư Chu bật cười, hắn vẫn chưa quên dáng vẻ Cẩm Xuyên đi mua chỉ thêu khi đó, vừa tính toán thử mua nửa cuộn chỉ lại còn muốn tặng kèm khung thêu, hắn tin rằng nếu như Cẩm Xuyên tự mình đi bán khăn tay cùng với hà bao thì dù có không bán được với giá cao hơn hắn cũng sẽ tuyệt đối không thấp hơn là bao.
Vậy nên mỉm cười nói,
"Chúng ta không cần khen ngược nhau thêm nữa, cũng muộn rồi, đi nấu cơm thôi."
Nói là đi nấu cơm nhưng thực ra cũng không cần vội vàng gấp gáp đến vậy, Dư Chu đem miếng thịt mỡ đi rửa sạch xắt miếng rồi đun lấy dầu ăn.
Cẩm Xuyên thì đem muối cùng với mấy thứ Hỉ thẩm cho cất đi, mặc dù hơn hai lạng muối không tính là nhiều, nhưng khi đổ vào bên trong hũ cũng vừa vặn đầy một hũ muối, nếu không làm một số loại cực kì tốn muối như dưa chua, dưa muối thì cũng đủ cho hai người dùng trong một khoảng thời gian.
Mấy thứ Hỉ thẩm tặng ngoài mười hai quả trứng gà ra còn có hai nắm dưa muối cùng với một ít cà tím khô.
Cẩm Xuyên liếc nhìn những miếng tóp mỡ nồng nặc mùi dầu nổi lềnh bềnh trong nồi liền cầm một nắm cà tím khô mang đi ngâm nước, dự định chút nữa đun ép dầu xong liền dùng số dầu còn sót lại trong nồi để xào cà tím khô.
Món cà tím khô xào kiểu này xác thực là khá ngon, không chỉ có mùi thơm mát của rau củ, sau khi ngấm dầu, ăn vào miệng lại cực kì mềm mịn tươi ngon.
Sau khi Dư Chu nếm thử xong liền không khỏi nói:
"Năm nay nhà chúng ta cũng trồng nhiều cà tím một chút, đến lúc đó ăn không hết thì có thể đem đi phơi khô."
Cẩm Xuyên ngỡ ngàng một chút, sau đó ý cười dần lan tỏa trong đôi mắt cậu,
"Được."
Ăn xong hai người lại tự đi về phòng làm việc giống như thường ngày.
Lần này Dư Chu tính tự mình viết thoại bản, sau khi ngồi xuống bàn thì không có lập tức bày biện giấy bút ra chép sách ngay mà bắt đầu trầm tư suy nghĩ.
Thoại bản hiện tại hoặc có thể nói chính là tiểu thuyết ở thế giới cũ đối với hắn mà nói không tính là thứ xa lạ gì, thậm chí có thể nói là rất quen thuộc.
Khi hắn còn học đại học thì có người bạn cùng phòng chính là tác gia có tiếng đứng hàng đại thần của một trang wed dành cho nam giới nào đó, khoảng thời gian Dư Chu khó khăn nhất, để có thể kiếm được tiền một cách nhanh chóng, dưới sự giới thiệu của cậu bạn cùng phòng nọ đã từng làm người viết thay cho người ta.
Nếu đã chấp nhận làm thì tất nhiên là vì kiếm tiền nên mới làm.
Vậy nên dưới sự hướng dẫn của bạn cùng phòng Dư Chu cũng học được không ít kĩ xảo sử dụng trong viết lách, nào thì trào lưu phế vật, trào lưu thiên tài hay người phàm.
Mấy loại văn này mặc dù có khởi điểm khác nhau, thế nhưng đều là nhân vật chính không ngừng thăng cấp, trở lên lớn mạnh rồi cuối cùng có một ngày giống như rồng gặp mây, vang danh thiên hạ.
Còn về phương diện tình cảm thì người bạn kia của Dư Chu thích viết thể loại thuần khiết lãng mạn hoặc tình yêu cuồng nhiệt có hai nhân vật nữ chính, tình tiết theo kiểu gần giống với cuốn thoại bản hắn chép trước đó, nhân vật chính trong lúc vội vã đi thi gặp được tiểu thư nhà phú quý, sau cấp ba lại gặp được một vị quý nữ xinh đẹp, cuối cùng là nhân vật chính lấy cả hai người về nhà, hưởng thụ cuộc sống hai vợ một chồng hạnh phúc mĩ mãn.
Vài ngày trước khi Dư Chu dự tính viết thoại bản thì trong đầu đã có hình dung cơ bản về tuyến sự nghiệp cho nhân vật chính, còn tuyến tình cảm lại chưa quyết định được, không phải là hắn không viết được kiểu yêu đương tán tỉnh, tình cảm mờ ám trong mọi tình tiết, mọi lúc mọi nơi, chỉ là hắn không muốn viết mà thôi.
Suy nghĩ hồi lâu hắn vẫn không xác định được ý tưởng gì, liền dứt khoát cầm cuốn thoại bản hôm nay mới mang về mở ra xem, cứ thử đọc nội dung cuốn thoại bản này trước xem sao, nghe hỏa kế của tiệm sách nói quyển này còn bán chạy hơn so với quyển hắn sao chép trước đó, nói không chừng tuyến tình cảm của quyển thoại bản này có thể truyền cảm hứng cho cuốn truyện hắn định viết đâu.
Đọc thoại bản cũng không cần thiết phải ngồi ngay ngắn quy củ trên bàn để đọc, vì vậy Dư Chu liền cầm quyển thoại bản ra bên ngoài cửa gian nhà chính ngồi đọc, Cẩm Xuyên đang ngồi thêu thùa ở đó, thấy vậy hắn liền bê chiếc ghế đẩu tới bên cạnh cậu ngồi đọc thoại bản.
Thấy hắn ra ngoài này mới đầu Cẩm Xuyên cảm thấy có chút ngoài ý muốn, sau đó nhớ lại dáng vẻ mấy ngày trước hắn âm thầm nỗ lực chép cho xong hai quyển sách kia, thế nhưng trong lòng tựa hồ nảy sinh ý nghĩ nào đó, cậu đi vào bên trong gian nhà chính rót một chén nước đưa cho Dư Chu, sau đó thản nhiên hỏi:
"Huynh đang xem thoại bản đó hả?"
Dư Chu Ừ một tiếng, nếu đã biết bên phía tiệm sách có thu nhận thoại bản viết sẵn thì hắn cũng không cần giấu giếm Cẩm Xuyên làm gì,
"Cuốn này là sách hôm nay ta mới cầm về, dự định xem thử thứ bán chạy gần đây là loại hình như thế nào, ta tính viết thử một cuốn đem bán cho bên tiệm sách."
"Huynh định viết thoại bản sao?"
Cẩm Xuyên kinh ngạc há hốc mồm.
Dư Chu gật đầu coi như trả lời câu hỏi của cậu, vốn chỉ là chuyện thường tình, thế nhưng vừa bị Cẩm Xuyên hỏi như vậy hắn đột nhiên cảm thấy có hơi xấu hổ.
Cẩm Xuyên chớp chớp mắt hỏi,
"Vậy sau khi viết xong rồi có thể cho ta xem với không?"
"Tất nhiên là được rồi, viết xong liền cho đệ xem trước."
Chuyện này Dư Chu lại không quá để ý, viết thoại bản không phải chính là để cho người ta đọc sao, đưa cho Cẩm Xuyên đọc trước không chừng còn có thể đưa ra cho hắn một số lời khuyên hữu dụng ấy chứ.
Cẩm Xuyên cảm thấy mặt mình có chút nóng, cậu không ngờ rằng ngay cả chuyện này Dư Chu cũng có thể đồng ý với mình, phải biết rằng trừ một số thoại bản được âm thầm lén lút lưu truyền giữa các nữ tử và ca nhi với nhau ra, mấy loại thoại bản mà cánh nam nhân tự mình xem về cơ bản đều không cho phép họ được động đến mấy thứ đó.
Cậu không khỏi lén lút ngẩng đầu nhìn Dư Chu một cái, chỉ thấy người nọ mặt mày tuấn tú, thần sắc ôn hòa cúi thấp đầu chăm chú lật sách, ánh nắng ban chiều chiếu tới, vương vấn trên người Dư Chu một tầng ánh vàng rực rỡ.
Cẩm Xuyên ngẩn ngơ ngắm nhìn, động tác thêu thùa trên tay bất giác dừng lại tự khi nào.
Bị nhìn chằm chằm như vậy tất nhiên là Dư Chu có thể cảm nhận được, nhưng hắn sợ nói ra lời nhắc nhở sẽ làm cho Cẩm Xuyên cảm thấy ngượng ngùng xấu hổ, liền cứ vờ như không biết, đem lực chú ý tập trung chuyển rời lên quyển thoại bản trên tay.
Kết quả càng đọc về sau trong lòng càng có chỗ đột phá, hắn cũng hiểu được vì sao quyến thoại bản trước mà hắn chép lại mỏng hơn quyển này một chút rồi.
Bởi vì trong quyển thoại bản kia nhân vật chính chỉ gặp được hai giai nhân là tiểu thư nhà phú quý cùng quý nữ, còn trong quyển thoại bản này ngoại trừ tình tiết hai cô nương giống với chuyện cũ ra thì nhân vật chính còn gặp được đầu bài của một hoa lâu và quả phụ xinh đẹp của quán rượu nữa.
Hắn nhanh chóng lướt đến trang cuối, thấy kết quả vẫn là tất cả giai nhân đều vây quanh bên người nhân vật chính liền nhịn không được mà âm thầm cảm khái, quả nhiên là vậy! Bất kể là ở thời đại nào thì loại đề tài này đều được hầu hết các nam nhân yêu thích.
Chỉ là...!vừa nãy hắn đã đáp ứng đợi sau khi viết xong thoại bản thì sẽ đưa cho Cẩm Xuyên đọc rồi.
Đề tài được nhiều người ưa chuộng như thế này cũng khiến Dư Chu không khỏi động lòng, thế nhưng nếu để Cẩm Xuyên đọc được sợ rằng sẽ tạo thành nỗi bất an vùi sâu trong lòng cậu, nghĩ vậy Dư Chu lại cảm thấy không đáng.
Người dịch: Hana_Nguyen.